Chương 129: Vì em yêu anh
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1477 chữ
- 2022-02-04 08:26:03
Lục Thi Nhã lầm bầm nói, dọa người đàn ông bên trên cứng đờ người.
Hừm… có phải cô hơi thẳng thắn, đàn ông quá rồi không? Hừm hừm… hừm…
Cơ thể nuôi mấy chục năm của em bây giờ bị xuyên một cái, anh nói xem có khỏe được không?
Lục Thi Nhã vừa dứt lời, cổ tay liền bị siết mạnh.
Tại sao em không nói cho anh biết?
Nghẹn một lúc lâu, Nhan Thần Phi mới hỏi ra được một câu như vậy. Lục Thi Nhã sửng sốt, sau đó gật đầu cười.
Hai chúng ta là cặp đôi ông trời trêu ngươi, anh hoàn thành ước mơ của em, còn em vì anh mà lựa chọn một cuộc sống khác.
Nhan Thần Phi nhíu mày nhìn cô, anh muốn hỏi rõ ràng nhưng lại không nắm được thế chủ động.
Nói đi.
Hôm nay là ai ra tay với em? Lá gan không nhỏ đâu.
Thấy ánh mắt tránh né của Nhan Thần Phi, trong lòng Lục Thi Nhã lập tức đoán được.
Vì sao khi chúng ta ở bên nhau, em lại không chịu nói ra, em biết rõ anh…
Biết anh làm sao?
Cả khuôn mặt Nhan Thần Phi viết đầy hai chữ
nghi ngờ
.
Em học tâm lý là vì anh?
Sự thật chứng minh tốc độ yêu em của anh nhanh như ngồi tên lửa.
Khuôn mặt Tiểu Thần Thần lập tức đỏ lên, ánh mắt nhìn cô tràn đầy lên án.
Fuck, Tiểu Thần Thần, có phải lòng dạ anh quá sâu rồi không? Lục Thi Nhã trừng Nhan Thần Phi.
Vấn đề cuối cùng, anh nhớ được cái gì, thấy được hình ảnh gì?
Nói đùa cũng không được sao9? Tiểu Thần Thần, anh chẳng thú vị như trước đây nữa rồi.
Em bằng lòng thừa nhận rồi?
Nhan Thần Phi giật mình hỏi.
Cái này… Lục Thi Nhã ngượng ngùng cười.
Anh có nhiều chuyện cần phải xử lý, em sợ gây thêm khó khăn cho anh nên mới không nói, nào ngờ lão cáo già đó to gan như vậy...
Từ từ, vì sao lúc chú Diệp làm thôi miên cho anh, anh không…
Tiếng nói biến mất, Lục Thi Nhã nhìn Nhan Thần Phi chằm chằm.
Bởi vì em muốn bắt đầu lại với anh, không có quá khứ đau khổ, lấy một thân phận mới xuất hiện ở bên cạnh anh.
Em không sợ anh sẽ không yêu em sao?
Vì sao không đến tìm anh?
Nhan Thần Phi lạnh giọng hỏi.
Lục Thi Nhã cười khổ.
Biết anh để… để ý tới em thế nào.
Giọng điệu ấm ức, tủi thân.
Ha ha ha, Tiểu Thần Thần, từ nhỏ đến lớn anh luôn trong ngoài bất nhất như vậy đấy.
Nụ cười trên mô6i Lục Thi Nhã nhạt đi, cô vòng tay ôm cổ anh kéo về phía mình.
Bây giờ, anh nên nói cho em biết anh đã nhớ ra được gì rồi. Anh biết người tr5ong đầu anh là em khi nào? Còn nữa, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Lục Thi Nhã ra sức hờn dỗi, đổ người về phía trước nhào vào lòng Nhan Thần Phi. Cô không tin cô nhào vào lòng anh rồi mà anh còn chịu được.
Anh hết cách, ôm chặt lấy cô nói:
Cách xa bọn họ một chút, bọn họ đều là những kẻ ác độc.
Lục Thi Nhã run giọng hỏi, Tiểu Thần Thần nheo đôi mắt tràn ngập ngang bướng lại.
Chỉ có vài hình ảnh rải rác, chúng ta có lẽ đã ở bên nhau rất nhiều năm, em vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Em vẫn chưa trả lời anh.
Tính khí trẻ con của Nhan Thần Phi lại trỗi dậy, cảm giác quen thuộc này làm cho cô vừa yêu vừa hận.
Anh biết mẹ anh đã trở về?
Lục Thi Nhã bình tĩnh hỏi.
Cơ thể Nhan Thần Phi cứng đờ, lồng ngực khẽ rung lên, Lục Thi Nhã muốn nhìn anh, nhưng bị anh đè đầu lại, không thể nào nhúc nhích.
Ở khu vui chơi thành phố S.
Lục Thi Nhã sững sờ, lần đó anh ngất xỉu… thật sự có liên quan đến cô?
Nhan Thần Phi nâng cằm Lục Thi Nhã lên, ra lệnh.
Lục Thi Nhã bật cười.
Là một chuyện rất máu chó, em bị xe đâm, anh cứu em, đại não bị va chạm. Bác sĩ nói có thể là vì cảnh tượng lúc đó quá khủng khiếp, cho nên anh mất trí nhớ mang tính lựa chọn. Vì vậy, anh đã quên em. Sau đó, bệnh trầm cảm của anh trở nên nghiêm trọng, chú Nhan không thể không dẫn anh ra nước ngoài điều trị, chúng ta cứ thế đường ai nấy đi.
Lục Thi Nhã nói không hề vấp, bịa hết chuyện này tới chuyện khác mà không hề có cảm giác tội lỗi nào.
Em biết?
Ừm, ông ta từng tới phòng khám tìm em. Á!
Bọn họ?
Lục Thi Nhã ngẩng đầu nhìn Nhan Thần Phi, cô mơ hồ cảm thấy bất an. Tần Tiêu Mai, cô vẫn chưa quên con người này.
Tiếng nói của cô càng ngày càng nhỏ, bởi vì…
Nhan Thần Phi đang âm trầm nhìn cô, mắt anh như tóe ra lửa vì giận dữ.
Lão cáo già họ Đổng đúng không?
Tiểu Thần Thần sững sờ nhìn Lục Thi Nhã.
Tới lượt em hỏi anh.
Nhan Thần Phi không trả lời, coi như ngầm đồng ý.
Tại sao?
Vì em biến mất, biến mất ngay trước mắt anh, khiến đầu óc anh đau đến mức muốn nổ tung, giống như em đã từng đột nhiên biến mất khỏi anh. Trước giây phút ngất xỉu, hình ảnh kia lại xuất hiện trong đầu anh, lần này hiện rõ là dáng vẻ của em.
Chuyện này… khiến cô chấn động.
Lúc anh đến nhà em, anh không bình thường như vậy là vì anh nhớ ra ba mẹ em?
Lục Thi Nhã nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc ra lệnh. Nhan Thần Phi buông cờ đầu hàng, ôm cô ngồi vào trong ngực mình.
Lần em tới… tới… cái kia, trong đầu anh rất hỗn loạn. Có hình ảnh gì đó vốn đã khắc sâu trong đầu lướt qua, giống như là có một cô gái giống em ở trong lòng anh…
Còn gì nữa không?
Giọng nói của Lục Thi Nhã hơi gấp gáp.
Tiểu Thần Thần nhíu chặt mày, đáp:
Một số hình ảnh biến mất rất nhanh, mỗi lần chúng nó xuất hiện, đầu anh đau như muốn nổ tung. Cho nên, bây giờ em hãy nói cho anh biết giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì?
Quả nhiên…
Tiểu Thần Thần, anh quá không phúc hậu rồi đấy! Khi đó anh đã nghi ngờ em rồi mà còn phủ nhận…
Nghe Lục Thi Nhã nói dỗi, đôi mắt Tiểu Thần Thầ3n tối sầm lại.
Lục Thi Nhã ngửi được nguy cơ nổi lửa bất cứ lúc nào của anh, lập tức hoảng hốt phân bua:
Lục Thi Nhã giật thót, quyết đoán giả vờ đáng thương nói.
Tiểu Thần Thần, đầu em vẫn choáng quá, anh đừng nổi giận được không, em đau lòng mà…
Lúc đó anh không hề ngủ.
Nhan Thần Phi xoay đầu sang chỗ khác, không trả lời.
Lúc đó chưa nghi ngờ hoàn toàn, chỉ là bóng lưng của hai người rất giống nhau. Từng lời nói, cử chỉ, hành động của em dễ dàng thu hút sự chú ý của anh.
Thế từ lúc nào?
Không phải, chỉ là cảm thấy quen thuộc, nhìn bọn họ liền cảm thấy khổ sở.
Nhan Thần Phi nói bằng giọng điệu cô đơn, buồn bã. Lục Thi Nhã bỗng nhớ lời chú Nhan nói, anh cảm thấy thẹn với ba mẹ cô, cho nên tâm lý này luôn khắc sâu vào lòng anh sao?
Em có đi tìm anh. Bảy năm trước, tại sân bay, em cầm sợi dây chuyền anh tặng em, chạy như điên chạy về phía anh, nhưng anh chỉ cho em một vẻ mặt khinh thường.
Nhan Thần Phi nhớ lại chuyện lúc đó, khi đó nhìn thấy cô anh đã có cảm giác khác thường, nhưng lại không nói rõ được đó là cảm giác gì, chỉ coi nó là cảm giác không kiên nhẫn và muốn nhanh chóng vứt bỏ. Cho nên, anh thật sự bỏ lỡ cô nhiều năm như vậy sao?
Được rồi, Lục Thi Nhã ngây ngốc nở nụ cười. Ý thức tự bảo vệ mình của Tiểu Thần Thần vẫn có tác dụng. Anh không nhớ được chuyện đáng sợ nhất, ghê tởm nhất. Đúng là trong cái rủi có cái may.
Nói cho anh biết.
Bà ấy không dám làm tổn thương em.
Nhan Thần Phi nói bằng giọng điệu hờ hững.
Đây là loại tâm tình gì? Lục Thi Nhã không hiểu, chẳng lẽ anh vẫn còn cố chấp với người phụ nữ đã tổn thương anh?
Không dám tổn thương em, lại dám tổn thương anh, em tuyệt đối không cho phép bà ta lại tổn thương anh lần nữa!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.