Chương 132: Có anh ở đây bên em
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1418 chữ
- 2022-02-04 08:25:59
Sau nửa phút, tiếng chuông gần kết thúc, Lục Thi Nhã mới miễn cưỡng nghe máy.
Alo?
Cô không cần, không muốn, không nguyện ý rời xa người này.
Em cúp máy đây…
Bên tai bỗng văng vẳng cuộc hội thoại với Tôn Tuấn Mân vào hai ngày trước.
… nếu sau này Lê Nguyệt làm chuyện gì có lỗi với em, anh không cầu em tha thứ cho cô ấy, chỉ mong em có thể buông tha cho cô ấy…
Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, nhận thấy cô có vẻ rất mệt mỏi nhưng vẫn ra vẻ không sao thì cũng không nói gì thêm.
Lục Thi Nhã mở khóa điện thoại, mở tin nhắn ra xem.
Lục Thi Nhã giấu kín tiếng nghẹn ngào 3của mình lại, cố tỏ ra bình tĩnh dịu dàng.
Anh biết rồi, bên này anh hơi bận, lát nữa sẽ gặp em.
Anh nói thật chậm.
Bảy năm trước vẫn còn chưa đủ sao?
Tại sao lại bắt cô phải ra quyết định như vậy? Lần này còn tổn thương và độc ác hơn lần trước.
Rõ ràng cô đã hít thở sâu chuẩn bị tâm lý kĩ càng, nhưng khi thấy nội dung tin nhắn, nước mắt cô vẫn tràn ra trượt xuống hai gò má.
[Anh không cân nhắc chu đáo, em ở nhà nghỉ ngơi đi, chờ anh về. Đừng lo, anh sẽ ở bên em.]
Lời nói quan9 tâm săn sóc của anh càng khiến cô thêm khó chịu.
Không cần đâu.
Tủ tài liệu của khách hàng trong Tinh Thần lại không có mật khẩu, dễ lấy biết nhường nào!
Vậy nên…
Cô không đủ can đảm nghe điện thoại, nhưng vẫn không đành lòng để anh lo lắng, bèn run rẩy gửi tin nhắn lại cho anh.
[Đừng lo cho em, chỉ là em chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Em xin lỗi, xin hãy tha thứ cho em vì đã lâm trận bỏ chạy. Tổng phụ trách của DS - Simon đã đến khách sạn rồi, anh ấy sẽ đến buổi công bố. Em ở nhà chờ anh.]
…
Người ở đầu dây bên kia im lặng không nói gì khiến Lục Thi Nhã cảm thấy bản thân sắp không chịu đựng nổi nữa. Hiện tại, chỉ cần nghe thêm một câu nữa thôi thì e là cô sẽ rút lại quyết định vừa rồi.
Mẹ nó, lại là cô ta!
Có phải mối nghiệt duyên này mãi mãi không bao giờ đứt được!
Lục Thi Nhã ngẫm nghĩ về lời này, đầu óc cô vẫn chưa bị lửa giận đốt cháy hoàn toàn. Ngày ấy, Tôn Tuấn Mân nói chuyện giữa anh ấy với Lê Nguyệt không có kết quả, không lẽ là vì anh ấy phát hiện cô ta lấy trộm hồ sơ? Cho nên anh ấy mới hoang mang?
Tại sao không nói cho em biết sớm?
Sao có thể thế được!
Lục Thi Nhã ngây người cúp điện thoại, sau gần hai giây thì trong đầu đột nhiên bật ra một suy nghĩ. Cô giật mình ngồi thẳng dậy.
Nhìn màn hình điện thoại sáng lên trên ghế ngồi, Lục Thi Nhã lại không đủ can đảm để cầm lấy điện thoại.
Cô gì ơi, cô không sao chứ?
Giọng nói gấp gáp lo lắng khiến Lục Thi Nhã cả8m thấy cổ họng đắng chát, đôi mắt cay xè.
Alo, em đây, vừa rồi em đi vệ sinh. Em đến rồi.
Bác tài xế taxi ngồi ở ghế trước quan tâm hỏi thăm, khiến Lục Thi Nhã đang chìm vào dòng sông đau buồn tìm được lí trí, cô đưa tay cầm lấy điện thoại.
Không sao ạ, cảm ơn bác.
Câu xin lỗi chẳng hề có tác dụng gì vang lên bên tai Lục Thi Nhã.
Bi thương, thất vọng!
Trái tim này sắp không đập nổi nữa rồi, tại sao lại đau như vậy chứ?
Ông trời ơi, một lần còn chưa đủ sao?
Rốt cuộc chuyện tám năm trước là do ai giấu giếm, Lục Thi Nhã nhờ bọn họ mau chóng điều tra.
Còn về phần tài liệu liên quan tới bệnh án của Nhan Thần Phi, Diệp Chấn Hòa khẳng định tuyệt đối không phải từ phía bọn họ để lộ. Vậy thì là do Tinh Thần có vấn đề!
Cách điện thoại, chỉ một tiếng thở gấp nho nhỏ của cô cũng đủ khiến người kia dễ dàng phát h5iện ra sự bất thường của cô. Lúc này, Lục Thi Nhã thật sự không biết nên vui hay nên buồn.
Không sao, em hơi căng thẳng chút thôi, dù gì đây cũng là lần đầu tiên em xuất hiện với thân phận là nhà thiết kế.
Ông chủ của các anh dặn không cho bất cứ ai đi theo tôi. Các anh chờ tôi ở kia là được.
Hai vệ sĩ cau mày nhìn nhau, Lục Thi Nhã đưa điện thoại đến trước mặt hai người.
Lục Thi Nhã lạnh giọng hỏi, Tôn Tuấn Mân im lặng vài giây mới trả lời.
Một tuần trước, anh… không tham gia.
Có anh ở đây bên em.
Anh nói.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Thi Nhã như người mất hồn.
Lục Thi Nhã nổi giận gọi điện cho Tôn Tuấn Mân. Anh ta mới từ thành phố N trở về, lúc nhận được điện thoại của cô tâm trạng cũng trở nên nặng nề.
Xin lỗi.
Lục Thi Nhã mỉm cười xoay người, vẻ mặt lập tức sa sầm.
Lục Thi Nhã rời khỏi khách sạn, lên xe chưa được hai phút thì chuông điện thoại bắt đầu đổ chuông. Cô nhận ra bàn tay cầm điện thoại của mình đang run rẩy, tâm lý lập tức sụp đổ hoàn toàn.
Đấu với bạn gái cũ Tiểu Thần Thần không chỉ cam lòng chịu thua, mà còn thua rất thảm hại. Nhớ đến tài liệu trong tay Mộc Lan… đúng là tuyệt đường!
Người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi khác cao hơn. Là do cô quá tự phụ nên mới thua một cách thảm hại như vậy, ngay cả cặn cũng chẳng thừa lại.
Tuyệt vọng mất một lúc lâu, cuối cùng Lục Thi Nhã vẫn cầm túi xách lên, lau sạch nước mắt, cầm điện thoại ra ngoài.
Hai vệ sĩ lập tức đuổi theo cô. Lục Thi Nhã che mặt, giơ điện thoại lên cao, nói:
Tinh Thần sao?
Tinh Thần có nội gián?
Đầu óc Lục Thi Nhã hỗn loạn chẳng biết bản thân về tới căn hộ thế nào, cảm xúc tụt xuống mức cực hạn.
Sự quan tâm ấm áp của anh khiến tim Lục Thi Nhã thêm đau đớn.
Mẹ nó chứ ông trời, ông đúng là thiếu ăn đòn!
Nước mắt mặn chát trào ra như thể không cần tiền, ngực quặn đau không biết xả ra chỗ nào. Lục Thi Nhã chỉ có thể để nỗi đau luân chuyển trong người.
Chuông báo tin nhắn đột nhiên vang lên, khiến cô sửng sốt giật mình tỉnh lại.
Lời tôi nói không có tác dụng, hay là để phó tổng Nhan của các anh tự nói với các anh?
Hai người vệ sĩ lập tức cúi đầu, quay về vị trí cũ.
Giọng của Lục Thi Nhã vô cùng lạnh, hỏi xong thì cười trào phúng chính mình.
Hỏi thế gian tình ái là gì? Đáp án rất rõ ràng, Tôn Tuấn Mân đã yêu thảm rồi! Thà gánh hết tội lên người mình, vứt bỏ tự tôn danh dự của đàn ông chỉ để bảo vệ Lê đại tiểu thư!
Sau khi tin nhắn được gửi đi, tiếng chuông điện thoại cuối cùng cũng dừng. Lục Thi Nhã xót xa vô cùng. Có lẽ Nhan Thần Phi sẽ thất vọng chăng? Liệu anh có trách cô thất hứa? Hoặc cho rằng cô là kẻ nhát gan? Hoặc là một cô bạn gái không đáng tin tưởng?
Lục Thi Nhã vùi đầu vào lòng bàn tay, thế giới này thật quá phiền phức rồi!
Lục Thi Nhã dịu giọng nói, tay siết chặt vạt áo ở trước ngực. <6br>
Thật sự quá đủ rồi.
Sao thế?
CMN, nước mắt lại sắp trào ra rồi.
Tạo nghiệt mà!
Lục Thi Nhã ngồi trên sofa lau sạch nước mắt rồi mở đôi mắt tỉnh táo ra, gọi điện thoại cho Nhan Đình Căn.
Nhan Đình Căn nghe thấy tin tức như vậy không khác gì bị sét đánh ngang tai, sững sờ không nói nổi lời nào. Cuối cùng vẫn là Diệp Chấn Hòa nhận điện thoại nói chuyện với cô.
Lê Nguyệt!
Lê Nguyệt biết Mộc Lan.
Xem ra, hôm đó Tôn Tuấn Mân đã chuẩn bị tư tưởng trước cho cô.
Chuyện từ khi nào? Anh cũng tham gia?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.