Chương 145: Mọi người sao vậy?



Mặc kệ bao lâu tôi cũng nguyện ý chờ.


Lời nói chân thành cùng ánh mắt cực kì nghiêm túc của bạn học Tiểu Minh k8hiến Lục Thi Nhã cảm thấy nghẹn lòng. Thật không nghĩ ra nổi, không biết khi còn bé cô đã làm gì mà trêu chọc tới một nh3ân vật thế này.
Bạn học Tiểu Minh nói xong liền đứng dậy, sải bước rời đi, mặc cho Lục Thi Nhã đứng ngây ra trong quán cafe một mình.
Hóa ra bạn học Tiểu Minh đến là để tác hợp cô với tên vô lương tâm kia?

Hách Tư Minh, đã nhiều năm như vậy rồi, tôi nghĩ tôi còn nợ cậu một lời xin lỗi.

Lục T9hi Nhã bất đắc dĩ nở nụ cười, bạn học Tiểu Minh ngẩn ra, nhìn không chớp mắt.

Vậy thì em ngoan ngoãn đi đi, quảng bá cho phòng khám.
Tôn Tuấn Mân thản nhiên nói.
Lục Thi Nhã nhíu mày, chăm chú nhìn Tôn Tuấn Mân. Vài giây sau, Tôn Tuấn Mân nghiêng đầu sang chỗ khác.
Ngay hôm sau đi làm, Lục Thi Nhã lập tức gọi Tôn Tuấn Mân vào phòng làm việc mắng một trận ra trò, thế nhưng anh ta lại xem như chẳng có gì, bình tĩnh ngồi ngồi uống trà.

Này này này, tốt xấu gì em cũng đang nói chuyện với anh đấy, sao anh lại có thể bẫy bà chủ của mình như vậy chứ?!

Cam vừa chui vào lòng mẹ, hai tay mũm mĩm lập tức ôm lấy gương mặt của mẹ mình hôn bẹp bẹp hai cái, trái tim của Lục Thi Nhã như tan ra, phiền muộn gì cũng bay sạch.
Thế nhưng, Ms.Diêu ngồi một bên dường như không có ý định buông tha.

Anh thì giỏi rồi, dù sao em cũng không tham dự lễ trao giải, anh thích thì tự đi mà đi.


Anh đi cũng được, với điều kiện cho anh nghỉ phép ba tháng.

Ms.Diêu chán nản không biết nói gì, ôm cháu trai ngồi xuống, một lúc sau mới nói được một câu:

Chả trách vợ cậu ta lại chạy mất, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo! Nha Nha, để mẹ giúp con tìm một người khác.


Tại sao lại không thành? Người ta là phó tổng đấy, có bằng cấp lại có ngoại hình, con còn chê gì nữa?


Ms.Diêu! Anh ta có chứng tâm thần phân liệt, y học gọi tắt là bệnh tâm thần, thề với trời đất con không hề nói điêu! Bằng không sét đánh con chết không toàn thây!

Có biến!

Anh Tuấn Mân, có phải anh có chuyện gì gạt em? Em ngửi thấy mùi âm mưu đấy, anh với vị đại tiểu thư kia thế nào rồi?


Hách Tư Minh, nếu như cậu đồng ý thì chúng ta có thể trở thành bạn bè, thành tri kỉ, thế nhưng thật xin lỗi, tình cảm của cậu khiến tôi bị áp lực. Cậu xứng đáng với một cô gái tốt hơn, mà người con gái đó lại không phải là tôi.

Nghiệp chướng, đây đã là lần thứ bao nhiêu cô làm tổn thương đến bạn học Tiểu Minh rồi. Mong rằng bạn học Tiểu Minh sẽ nghĩ Lục Thi Nhã này là một người phụ nữ tuyệt tình xấu xa.

...

Nói cô không cảm động là giả, Lục Thi Nhã buồn bã cười nói:
Hách Tư Minh vẫn dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, chăm chú đến mức Lục Thi Nhã chột dạ.
Lúc Lục Thi Nhã định cười ha ha nói sang chuyện khác thì bạn học Tiểu Minh lại mở miệng nói:

Thế nào rồi, người đàn ông kia thế nào? Có được không? Dự định bao giờ kết hôn?

Lục Thi Nhã không thể không bái phục trí tưởng tượng của Ms.Diêu, chỉ biết tiếp tục cười khan.
Lục Thi Nhã cứ đứng như vậy nhìn bạn học Tiểu Minh ngày nào nay đã trưởng thành dần dần xịu xuống. Cô đang định nói lời chào tạm biệt thì đối phương đã nói trước:

Trừ cậu ta ra tôi không muốn bị đánh bại bởi bất kì ai khác. Không thể để cho tình yêu của tôi bị thua như vậy được, nếu như người ở bên cô không phải là cậu ta thì tôi sẽ không từ bỏ.

Ms.Diêu trở nên hăng hái trở lại, Lục Thi Nhã khóc không ra nước mắt.

Ms.Diêu, chúng ta nghỉ ngơi một chút được không?
Cô vừa nói vừa bế lấy con trai.

Khi còn bé cậu đã là một đứa trẻ 6rất ưu tú nhưng tôi chưa bao giờ nhìn nhận cậu một cách nghiêm túc, với tôi mà nói cậu chỉ đơn giản là bạn học, bây giờ 5vẫn vậy! Rất xin lỗi, tôi không có cách nào đáp lại những tình cảm khác ngoài tình bạn với cậu! Chắc cậu cũng hiểu hơn ai hết, đối với tôi Nhan Thần Phi là một chấp niệm vô cùng sâu đậm. Tôi không thể đồng ý với cậu là bởi vì tôi đang nuôi đứa con trai mà đến anh ấy cũng không biết đến sự tồn tại của nó, tôi thế này không xứng với cậu.


Tôi không để bụng! Chỉ cần cô có thể cho tôi một cơ hội, chắc chắn tôi sẽ đối xử với cô tốt hơn người đàn ông kia, bao gồm cả đứa bé nữa.


Mong muốn ban đầu của anh là tăng độ nổi tiếng cho phòng khám của chúng ta, không có liên quan gì tới anh ta cả. Tất cả những người được phỏng vấn đều được sàng lọc kĩ càng mới được chọn. Người đàn ông kia là khách quý đặc biệt của đài truyền hình, người bận rộn như vậy chắc chắn không xuất hiện ở buổi lễ trao giải đâu, em cần gì phải lo lắng.

Tên này còn nói lý.

Cười cái gì, nói mau, đang hỏi con có thành công không đấy.

Lục Thi Nhã nhìn Ms.Diêu, trong đầu sắp xếp lại những lời định nói, kết quả chỉ có:
Lục Thi Nhã chỉ biết câm nín đi về nhà.
Ms.Diêu vừa thấy Lục Thi Nhã mỉm cười quay về liền cảm thấy có hi vọng, lập tức ôm Cam lao tới.
Hôm nay mọi người bị làm sao vậy, vì cớ gì ai cũng bảo cô đi tìm cái tên vô lương tâm kia?


Hách Tư Minh, thời niên thiếu tôi đã từng hỏi cậu rất nhiều lần rằng tôi có gì đáng giá để cậu thích. Hiện giờ cậu có thể nói cho tôi biết đáp án được không? Tôi thật sự rất tò mò không biết tôi đã làm gì mà lại trêu chọc tới cậu.

Lục Thi Nhã ra vẻ tùy tiện nói, nhưng...

Làm sao có thể!

Hiện giờ phòng khám này không còn là chuyện của ba người nữa, nguyên một đám người đang chờ cô phát tiền lương, cái tên này đi rồi thì phóng khám hoạt động kiểu gì. Muốn đóng cửa sao!

Không biết nữa, thời gian trôi qua quá lâu rồi, tôi không nhớ đã thích cô từ lúc nào. Tôi chỉ biết rằng qua biết bao nhiêu năm, cho dù bên cạnh tôi có bao nhiêu người con gái thì không có ai có nụ cười đẹp như trong trí nhớ của tôi về cô.

Cái này...

Không được! Nếu con không đi xem mắt thì nhất định phải đem thằng bé kia về nhà! Chuyện của hai đứa mẹ không lo được cũng không muốn xía vào, nhưng cháu ngoại bảo bối của mẹ tuyệt đối không thể là đứa bé không có cha!

Giọng điệu của Ms.Diêu hoàn toàn không có nửa phần để thương lượng.
Được rồi, nếu như là con gái bình thường chắc là sẽ cảm động đến bật khóc. Được một người để trong tim suốt hai mươi mấy năm làm sao có thể không rung động?
Đáng tiếc là, tình cảm của bạn học Tiểu Minh đặt nhầm chỗ, định sẵn là không thể nở hoa.

Không thành cơm.

Ánh mắt Ms.Diêu lập tức tóe lửa.
Ngồi không nổi nữa, vẫn nên đứng dậy đi thôi!

Thời gian thực sự không còn sớm nữa, tôi phải về, đây là danh thiếp của tôi, có rảnh thì liên lạc với nhau, cùng nhau uống trà nói chuyện.


Đợi đã!

Bạn học Tiểu Minh lạnh giọng gọi lại, Lục Thi Nhã lãnh đạm nhìn anh ta, trái tim hơi chùng xuống.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.