Chương 147: Kính anh một ly


Có điều, bộ dạng tuyệt tình hai năm trước còn diễn được thì thế này đã là gì.


Tổng giám đốc Nhan, nghe nói tinh thần của anh đã tốt 8trở lại, không còn tái phát nữa. Hai chúng ta cũng chẳng có hận thù gì lớn, liệu anh có thể nể tình bạn học cùng trường, giúp tôi chút chuyệ3n được không?

Lục Thi Nhã thản nhiên nói, ánh mắt liếc thấy bạn học Tiểu Minh đã dừng bước, đứng ngây ra nhìn hai bọn họ thì hơi cảm khái trong lòng.
Cô lại làm tổn thương bạn học Tiểu Minh rồi, đúng là tạo nghiệp mà.

Em vẫn nên quan tâm đến chuyện chung thân cả đời em thì hơn. Anh với Hứa Ngôn vẫn tốt đẹp, gần đây sáng nào Hứa Ngôn cũng nôn ọe, anh không yên tâm nên cố gắng về sớm.

Mười giây sau khi Nghiêm Chính Hạo nói xong, Lục Thi Nhã mới tỉnh táo lại, muốn chửi bậy.
Lục Thi Nhã vừa hỏi, ánh mắt của người đàn ông kia lập tức lóe lên, là sự đau đớn cùng xót thương, đó đã từng là ánh mắt khiến Lục Thi Nhã trầm luân. Mỗi khi nhìn thấy nó cô đều có cảm giác trái tim mình như bị ai đó bóp chặt, không thể hô hấp.
Mà... hiện tại hình như vẫn có chút không chịu nổi.
Lục Thi Nhã bỏ qua nghi ngờ cầm đũa lên dùng bữa, chẳng hề để mắt tới người đàn ông không đụng đũa ở đối diện, cô ăn rất ngon miệng.
Ăn xong, Lục Thi Nhã lau miệng, đặt đũa xuống rồi bưng ly rượu vang đỏ lên.

Thế này là sao? Nghiêm Chính Hạo, anh có chuyện gì mà phải vụng trộm như vậy? Đừng có bảo với em là anh đang giấu chị Hứa Ngôn làm bậy đấy nhé!

Nghiêm Chính Hạo tức giận trợn trắng cả mắt.
Những món ăn này… quá quen mắt!
Thực đơn và cách trình bày giống hệt bữa tối trong khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mùa đông năm nào.
Lục Thi Nhã cầm lấy túi xách, người đàn ông ngồi đối diện cô chẳng nói chẳng rằng cũng đứng lên, theo cô đi ra ngoài giúp cô mở cửa xe.
Lục Thi Nhã cười nhạt, thế nhưng cũng không hề từ chối mà ngồi lên xe anh.

Gấp vậy?

Lục Thi Nhã ngạc nhiên hỏi, trên mặt Nghiêm Chính Hạo lộ ra sự bất thường.
Sự âm trầm trong mắt bạn Tiểu Minh lúc này khủng bố thế nào, không cần tả cũng rõ.
Lục Thi Nhã dùng khẩu hình miệng nói với anh ta ba chữ: Tôi xin lỗi.
Cả chặng đường đi, hai người chẳng nói với nhau một câu nào.
Xuống xe, Lục Thi Nhã lễ phép nói cảm ơn, người đàn ông kia vẫn không lên tiếng, đợi đến khi cô lên tới nhà, chiếc xe kia vẫn còn đậu dưới lầu.

Em… cái thói nói năng không giữ mồm giữ miệng của em phải sửa đi.


Hì hì, quan hệ của hai ta như vậy còn ngại gì, em chỉ đang quan tâm tới cuộc sống hôn nhân sau khi kết hôn của anh thôi mà.


Đương nhiên là được, tôi đây vô cùng vinh hạnh.

Nụ cười tùy tiện thản nhiên của cô ở trong mắt anh, lần đầu tiên ngứa mắt đến như vậy.
Lục Thi Nhã đi theo anh tới một nhà hàng hạng sang, cách bài trí ở đây rất hợp nhãn Lục Thi Nhã.
Đến lúc đồ ăn được đưa lên, Lục Thi Nhã khẽ giật mình.

Cảm ơn tổng giám đốc Nhan, khi nào rảnh chúng ta lại gặp nhau.

Rành mạch nói xong, Lục Thi Nhã dứt khoát quay người rời đi.

Tổng giám đốc Nhan, kính anh một ly.

Lục Thi Nhã nâng ly một lúc lâu nhưng đối phương vẫn không có động tĩnh đáp lại nên cô đành tự nhấp một ngụm.
Nhan Thần Phi ngây ra nhìn cô không lên tiếng, Lục Thi Nhã cười duyên rồi ngoắc ngón tay với anh.
Thấy anh vẫ9n không động đậy, Lục Thi Nhã bất đắc dĩ đặt túi tài liệu trong tay lên mui xe anh rồi thò tay vào nắm lấy cằm anh kéo ra ngoài cửa xe.
6
Trong mắt Nhan Thần Phi hiện lên sự giật mình, nhưng cũng chỉ là giật mình chứ không phải phản đối.
Đi chưa được mấy bước, Lục Thi Nhã đã nghe thấy tiếng mở cửa xe. Người đàn ông kia hoảng hốt nhảy xuống xe nhìn cô, trong đôi mắt ấy chỉ có hình bóng của một mình cô.

Có việc gì sao?


Nô lệ của con gái thế mà lại có thời gian chạy tới phòng khám của em, thật vinh hạnh quá!


Đã là mẹ trẻ con rồi mà còn không đứng đắn.

Nghiêm Chính Hạo chê bai, Lục Thi Nhã đi tới trước mặt anh, hai người cùng nhìn nhau cười. Sau đó là một cái ôm chào hỏi.

Anh tới một mình à?

Ha ha ha, ở suốt một đêm cơ đấy, cũng nghị lực phết.
Lục Thi Nhã mang theo nụ cười giễu cợt đến phòng khám, nhưng còn chưa kịp bước vào phòng đã sững sờ ngay tại chỗ.
Lục Thi Nhã kề sát mặt mình 5vào mặt anh.

Nên nói thế nào nhỉ, khi còn bé nhờ phúc của anh mà tôi đã chọc phải một nhân vật lớn. Người kia nói, trừ khi người đến với tôi là anh còn không thì anh ta sẽ không bỏ cuộc. Còn tôi thì thấy… Tổng giám đốc Nhan, về tình về lý anh đều phải giúp tôi giải quyết chuyện này, ai là người buộc chuông thì phải đi cởi chuông.


Ngày hôm sau, Ms.Diêu dậy đi chợ sớm mua thức ăn phát hiện chiếc xe lúc này mới rời đi, liền tức tốc về nhà kéo Mr.Lục kể lể những gì mình vừa nhìn thấy, Lục Thi Nhã vừa khéo cũng nghe thấy.

Nếu không có việc gì thì tôi...


Nếu muốn cảm ơn thì cùng đi ăn!

Bởi vì anh chàng siêu cấp đẹp trai không gặp suốt hai năm bỗng nhiên xuất hiện ở phòng khám của cô ngay lúc sáng sớm.
Lợi hại!
Trong lúc thất thần suy nghĩ, đôi môi của Lục Thi Nhã đã chạm phải người đang ngồi trong xe. Trong thời tiết nắng nóng giữa tháng năm này, cô vẫn cảm nhận được cảm giác man mát trên môi, chỉ chạm nhẹ, không có bất cứ giao lưu tình cảm gì, đây coi như là nụ hôn... vô tình nhất giữa cô với cái tên vô lương tâm này.
Sự đụng chạm nhạt nhẽo chỉ kéo dài vỏn vẹn mười giây, Lục Thi Nhã hừ một tiếng lùi lại, nhét hai tay vào túi áo, chẳng hề liếc mắt nhìn người trong xe mà thản nhiên quay người nhìn về phía Hách Tư Minh.
Lục Thi Nhã ngồi vào vị trí của mình, Nghiêm Chính Hạo gật đầu đáp.

Ừ, anh qua đây hai ngày để tham gia hội thảo trao đổi kinh nghiệm, tối mai sẽ về.

Cách nói nhát gừng này đúng là chuẩn phong cách của Nhan Thần Phi. Chỉ là hết lần này tới lần khác, sau thanh âm hờ hững kia vẫn cất giấu một tia không chắc chắn, Lục Thi Nhã có thể nghe ra.
Khóe miệng cô khẽ cong lên, cô rũ mắt xuống trầm tư vài giây rồi đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rung động lòng người.
Bộ dạng thất bại rời đi của bạn học Tiểu Minh khiến Lục Thi Nhã tỉnh táo lại, cô khẽ thở dài. Đây cũng được coi là một người dây dưa với cô suốt cả nửa đời người, ngày hôm nay cuối cùng cũng dứt điểm triệt để.
Lục Thi Nhã xoay người lại, ai đó ngồi trong xe cũng đang chăm chú nhìn cô.
Hách Tư Minh lạnh mắt nhìn, chẳng nói chẳng rằng nhanh chóng rời đi.
Lục Thi Nhã nhìn bóng lưng cô đơn kia thì bỗng ngẩn ngơ. Nhiều năm qua, hình như cô chỉ chăm chú quan sát bóng lưng của duy nhất một người, chính là người đang ngồi trong xe. Những người tốt đẹp như Nghiêm Chính Hạo và bạn học Tiểu Minh dường như đều chưa bao giờ tồn tại trong mắt cô.

Tiểu Nhã, đã lâu không gặp.

Nhìn vẻ mặt với nụ cười vô hại đó, tâm trạng Lục Thi Nhã cũng vui vẻ trở lại.
Uống xong thấy ai đó khẽ nhíu mày, cô cúi đầu cười khẽ rồi đứng dậy.

Nếu tổng giám đốc Nhan đã không có hứng ăn uống, thì chúng ta dừng ở đây đi! Tôi phải về rồi, ở nhà còn có việc.


Nghiêm Chính Hạo! Anh đúng là đồ xấu bụng, dám chạy tới đây khoe khoang, chẳng lẽ anh không thấy cắn rứt lương tâm?



Chậc chậc chậc, em muốn nói thế nào cũng được, anh chỉ tới xem em thế nào, thấy em vẫn phơi phới thế này anh an tâm rồi. Anh còn phải tới bệnh viện gấp, không đùa giỡn với em nữa, tối sẽ tìm em ăn cơm.


Lục Thi Nhã tiễn anh ra cửa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.