Chương 153: Không chơi nữa


Suốt cả đêm, cô đều tự căn dặn mình tư tưởng này. Vì vậy, người nào đó được một tấc muốn tiến một thước lại bị nhốt vào lãnh cung. Lục Thi N8hã tiếp tục áp dụng trạng thái lạnh nhạt, đáng tiếc không nhịn qua được ba ngày là thất bại.

Chú Nhan đã lâu không liên lạc gọi điệ3n thoại tới, Lục Thi Nhã cúp điện thoại, hơi cảm thán.
Trời dần dần tối đen, điện thoại đổ chuông rất nhiều lần, tất cả đều là tên không có lương tâm gọi tới.
Gọi sáu bảy cuộc liên tiếp, Lục Thi Nhã không bắt máy, sau đó một tin nhắn được gửi tới.

Ừ, Thần Phi chỉ thông báo vậy thôi chứ không nói gì thêm. Chú vô cùng bất ngờ, cũng rất hổ thẹn, cho nên hôm nay chú vác cái mặt già tới gặp cháu.


Chú Nhan đừng nói như vậy, người nên hổ thẹn là cháu mới đúng. Chắc chú cũng biết sự tồn tại của Cam, cháu rất xin lỗi vì mãi chưa cho chú gặp thằng bé.

Trong đầu loạn thành một đống, hành trình hai năm rời khỏi thành phố Y đều được ghi hết lên bề mặt tấm thủy tinh này, thật sự khiến người ta khó có thể tiếp nhận.
Thì ra, lúc cô nằm trong phòng sinh muốn cầm đao giết người, người này cũng ở ngay ngoài cửa.

Là sao ạ?

Lời của Nhan Đình Căn khiến cho lòng Lục Thi Nhã cảm thấy hoang mang.
Lục Thi Nhã cảm thấy rất có lỗi, lỗi của Tiểu Thần Thần không thể tính lên người ba anh. Mà nghĩ lại thì xưa nay chú Nhan đối xử với cô không hề tệ.

Tiểu Nhã, cháu không cần xin lỗi chú, chú… đã nhìn thấy đứa nhóc kia rồi, gặp từ lâu rồi. Là chú nên xin lỗi cháu, chú không được sự đồng ý của cháu đã tới thăm con cháu.


Tiểu Nhã, chúng ta tạm thời không nhắc tới chuyện này. Hôm nay, chú hẹn cháu để kể cho cháu nghe một số chuyện. Chú không cầu cháu nghe xong sẽ tha thứ cho Thần Phi, chú chỉ muốn nói cho cháu biết Thần Phi chưa từng buông bỏ tình cảm của hai đứa. Hai năm trước, tập đoàn Thần Phong đã xảy ra rất nhiều chuyện, Thần Phi vì bảo vệ cháu nên mới đẩy cháu ra, thằng bé không ngờ lúc đó cháu đã có con của hai đứa.


Nếu biết thì anh ấy sẽ không đẩy cháu ra sao? Tên không có lương tâm đó chưa bao giờ thật sự tin tưởng cháu.

Thì ra, lúc Cam biết bò, anh cũng đứng nơi xa quan sát.
Thì ra, tên không có lương tâm còn có chút lương tâm.
Chuyện gì đây? Cô mới trở về bao lâu?

Ừ, chú đến thăm Cam lúc Cam mới ra đời. Tiểu Nhã, chú thay mặt nhà họ Nhan cảm ơn cháu.

Trong câu nói của Lục Thi Nhã mang theo sự giận dỗi. Nhan Đình Căn nghe mà cảm thấy vui mừng.

Không phải là không tin tưởng, lúc đó cháu bóc gốc rễ của Đổng Thụy Thông ra như vậy thật sự là rất thiếu suy nghĩ. Thỏ hoang cũng sẽ cắn người, huống hồ là lão cáo già như ông ta. Cho nên, vì sự an toàn của cháu, Thần Phi thà rằng đẩy cháu ra.

Tế bào não lại không đủ dùng, hoa mắt choáng váng đầu, không tìm được phương hướng giải thoát.
Quên đi! Không chơi nữa, còn chơi nữa là mạng của cô cũng bị chơi chết luôn.
Bởi vì trên cửa sổ sát đất 4-5m dán đầy ảnh chụp lớn nhỏ, mấy nghìn tấm ảnh chụp dán kín cửa sổ. Ở giữa còn căng một tấm vải bạt, bên trên là hình ảnh chiếu ra từ máy chiếu.
Đó là một hình ảnh vô cùng ấm áp, một cô gái đang mỉm cười thân thiết với đứa trẻ trong tã lót mình đang ôm.
Lúc này, lời nói của tên không có lương tâm vang lên trong đầu cô, thật khó chịu.
Anh vẫn luôn đợi sao?
Lúc Lục Thi Nhã đến quán trà, chú Nhan đã tới, thấy cô liền tươi cười chào đ9ón cô.

Đã lâu không gặp, chú Trần.
Lục Thi Nhã chào hỏi tài xế Tiểu Trần năm xưa. Chú Trần cười chào lại cô.

Không phải tình cờ mà chú biết được Cam. Cháu là đứa trẻ thông minh, chỉ là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Chú Nhan tin tưởng cháu sẽ nhanh chóng hiểu được rõ ràng mọi chuyện. Chú Nhan không tới đây làm thuyết khách, bởi vì chú Nhan luôn tin tưởng hai đứa sẽ quay về bên nhau.

Giọng nói già nua nhưng lại hùng hồn mạnh mẽ, Lục Thi Nhã ngẩn ngơ đi trên đường, trong đầu vẫn còn văng vẳng lời của ông.
Cô đi về phía quận Đế Lăng, cảm giác khủng hoảng ngày càng lớn dần. Rốt cuộc tên không có lương tâm che giấu bí mật gì ở đó?
Đứng ở dưới lầu, Lục Thi Nhã hít sâu ba lần mới lê bước chân nặng nề đi vào thang máy.
Trong tiềm thức của cô, phòng khách của căn hộ này luôn sáng ngời, bởi vì có cửa sổ sát đất 4-5m, ánh sáng chiếu vào gần như là 270° không góc chết; kể cả là buổi tối cũng có ánh sao chiếu vào, nhưng...
Lúc này, phòng khách tối đen như mực.
Trái tim siết chặt đau đớn, giày vò nhiều năm như vậy, thật sự sắp hỏng đến nơi rồi.

Nhưng em đã trở về.

Lục Thi Nhã siết tấm ảnh chụp trong tay, thật sự rất muốn cười. Cô vẫn luôn luyến tiếc một chuyện, đó là không có ảnh chụp cả gia đình, không ngờ lại thấy mấy chục tấm ảnh ở đây.
Thực sự là đủ rồi.
Vốn tưởng rằng nước mắt đã khô cạn, giờ phút này lại chảy ra. Vốn tưởng rằng sẽ không còn ai làm tổn thương mình được nữa, giờ phút này lại liên tục rơi những giọt nước mắt nóng bỏng trước hình ảnh ngược sáng.
Cô bước chậm về phía những tấm ảnh chụp, ngay cả cảm xúc ngạc nhiên lúc này cũng không có, chỉ còn lại ánh nhìn mở mịt hoang vắng.
Trong đầu Lục Thi Nhã như đứt một sợi dây, đầu óc hơi nóng lên.

Thần Phi nói với chú chuyện kết hôn rồi ạ?

Cô xem từng tấm ảnh một, không bỏ sót bất cứ tấm ảnh nào.
Cô ngồi xuống sàn nhà, không biết phải làm sao.
Nhan Đình Căn nhìn Lục Thi Nhã bằng ánh mắt hiền5 hòa, cảm xúc trên mặt không biết nên diễn đạt thế nào.

Tiểu Nhã, chú vẫn luôn chờ cháu đổi xưng hô với chú.
Chú Nhan cười nói.
[Em ở đâu? Đừng âm thầm biến mất khỏi thế giới của anh lần nữa, cầu xin em.]
Thấy tin nhắn này, Lục Thi Nhã nở nụ cười. Người này ngày càng biết bày tỏ cảm xúc của mình, có tiến bộ.
Cô chưa từng có cảm giác chấn động từ trên xuống dưới, mất đi tri giác toàn thân như vậy.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, cô giơ tay cản cửa, run rẩy đi vào trong.
Lục Thi Nhã gửi địa chỉ, bên kia không trả lời.
Không đến mười phút, cửa thang máy mở ra.
Nhan Đình Căn nói đến đây liền ngừng lại, Lục Thi Nhã hơi bất ngờ.

Chú gặp Cam... từ lâu rồi?

Khi Lục Thi 6Nhã ngồi xuống, trên mặt Nhan Đình Căn có vẻ hơi chột dạ.

Chào chú Nhan.


Từ… từ đã chú Nhan, lúc cháu sinh con, ba mẹ bạn bè người thân không ai biết cháu ở đâu, làm sao chú có thể thấy Cam?

Năm đó, vì để yên tâm sinh Cam, cô đã tìm đại một căn nhà ở thành phố B để ổn định, chuyện này ngay cả Lam Vũ Tịch cô cũng không chia sẻ. Sau này, cô sinh Cam ra rồi, lúc đi mua đồ vô tình gặp Kha Hàn Dạ, mới bị bà xách về nhà…
Cửa mở.
Cả người Lục Thi Nhã bất động tại chỗ.
Chuyện này… cô chưa từng nghĩ tới, nhưng mà cô vẫn rất tức giận.

Thôi bỏ đi. Tiểu Nhã, cháu tự mình đến căn hộ kia một chuyến xem, Thần Phi vẫn luôn ở đó chờ cháu. Trở lại nơi hai đứa bắt đầu, có lẽ những băn khoăn và do dự của cháu bây giờ sẽ có đáp án.

Anh đi máy bay tới sao? Tốc độ bao nhiêu km/h?

Nhan Thần Phi từ thang máy bước vào phòng khách. Lục Thi Nhã từ từ đứng lên vỗ tay.


Thần đại thiếu gia, hôm nay anh lại làm tôi mở rộng tầm mắt rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.