Chương 156: Phiên ngoại 1 HÔN LỄ


Cô đi cả đêm không về lại làm cho Mr.Lục tươi cười rạng rỡ. Lần trước cô đi qua đêm ở căn hộ cũng vậy, khi trở về ông cũng chào đón cô bằng khuôn mặ8t tươi cười, khác một trời một vực với trước đây.

Quả nhiên, Mr.Lục vẫn giống như kiếp trước, luôn sợ con gái nhà mình không gả đi được.
Có điều, làm cho Lục Thi Nhã cạn lời không phải là Mr.Lục, mà là Ms.Diêu mắc hội chứng tuổi teen.

Bà nhét hai vali đồ đã được dọn sẵn9 vào cốp xe của Nhan Thần Phi, vừa nhét vừa cằn nhằn:
Lục Thi Nhã tỏ vẻ rất uất ức về chuyện này, bởi vì Tiểu Thần Thần không hề bị mắng, mà chỉ có một mình cô bị mắng. Có điều, khi thấy Cam không sợ người lạ, ngồi trong lòng Nhan Đình Căn, cô không còn cảm xúc gì khác ngoài cảm khái.
Đây không phải lần đầu tiên ba người lớn gặp mặt, cho nên bữa cơm này coi như rất hài hòa. Bởi vì Tiểu Thần Thần, Nhan Đình Căn khá là hạ mình, ông luôn cảm thấy nhà họ Nhan có lỗi với nhà họ Lục. Mà Mr.Lục không phải là người để ý chuyện nhỏ nhặt, người một nhà đương nhiên không cần nói nhiều, trực tiếp ném Lục Thi Nhã cho nhà họ Nhan.
Lục Thi Nhã nhìn cả quá trình mình bị bán, hoàn toàn không nói xen vào một câu. Từ việc chọn ngày tổ chức hôn lễ cho đến đặt tiệc rượu đều do người lớn quyết định. Ms.Diêu là phái nữ duy nhất trong ba người, quả thật là dùng hết nhiệt tình của tám đời, đưa ra n ngày lành tháng tốt để lựa chọn.
Lục Thi Nhã hơi hoảng sợ, hoảng sợ không biết tất cả có phải là giả hay không. Cô còn ngỡ rằng mình đang nằm mơ, cho đến khi Kha Hàn Dạ bước tới cầm tay cô vỗ về, khuôn mặt bà không còn băng giá như thường ngày.

Em không hề mắc bệnh đa nghi, bởi vì những người này đều do người đàn ông của em sắp xếp tới bên cạnh em, kể cả cô cũng là do lão già chết tiệt họ Diệp nhờ cậy…

Lục Thi Nhã sững sờ mất một phút, trong nháy mắt có xúc động muốn gỡ bỏ nhẫn trên tay ra.

Gào cái gì mà gào? Tớ không ném cho cậu thì tháng sau cậu không kết hôn nữa chắc?

Lục Thi Nhã không hề kiêng kị nói khiến bạn nhỏ Lam Vũ Tịch xấu hổ, người xung quanh lập tức ồn ào trêu ghẹo, nhất là đám người trẻ tuổi, ngay cả Erick cũng không ra mặt nói giúp, chỉ đứng một bên cười.
Đều là oan gia mà!
Nhưng mà, ngoại trừ một mình Lục Thi Nhã phản đối ra thì sau khoảnh khắc hóa đá, tất cả mọi người đều đồng ý.
Nửa tháng tiếp theo, Lục Thi Nhã bị lăn lộn đến mức phát điên. Nào là chụp ảnh cưới, thử quần áo trang sức, liên tục chăm sóc sắc đẹp, tất cả vì một lần làm cô dâu đẹp nhất trong đời.
Lần đầu tiên kết hôn trong cả kiếp trước và kiếp này, vậy mà lại tổ chức một cách gấp gáp, Lục Thi Nhã thật sự không cam lòng. Có điều, khoảnh khắc chính thức mặc áo cưới, cô vẫn bị hình ảnh trong gương của mình làm cho rung động.
Lục Thi Nhã thầm mắng, người tới chúc phúc cười nghiêng ngả. Cô chưa kịp phản bác thì đã bị hôn.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang vọng trong phòng học không mấy rộng rãi. Nghe tiếng vỗ tay và tiếng chúc phúc, Lục Thi Nhã quyết định không làm ra vẻ nữa, vòng tay ôm lấy cổ Tiểu Thần Thần, nhiệt tình đáp trả lại.
Một hôn lễ, có biết bao người rơi nước mắt vui mừng.
Đợi một lúc lâu vẫn chưa nghe câu trả lời, khóe môi Lục Thi Nhã cứng đờ, xoay lại trừng anh.

Nhìn đến choáng váng rồi à? Không thể khen em một câu sao? Làm chút hành động thực tế đi! Nói cho em nghe cảm giác và tâm trạng lúc này của anh, đừng giấu giếm.

Đáng tiếc, người đàn ông vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm cô, làm cho cô có cảm giác trên người mình sắp bị anh nhìn ra một cái động.
Haizz, ai bảo đây là nơi bọn họ đính ước chứ?
Lúc Lục Thi Nhã mặc áo cưới bước vào phòng học, trong lòng thật sự cảm khái rất nhiều, không ngờ cô còn có thể bước vào cửa phòng học này một lần nữa.
Vận mệnh là một thứ khiến người ta khó có thể đoán trước được.
Nhan Thần Phi mặc áo bành tô đi ra từ phòng thử đồ cũng bị mê hoặc, sững sờ nhìn Lục Thi Nhã mặc áo cưới đứng trước gương.
Nhìn vào gương thấy một người đứng sững sờ phía sau, Lục Thi Nhã cười hỏi:
Em đẹp không?

Đây là lần đầu tiên Lục Thi Nhã hỏi anh vấn đề này.

Tốt nhất là anh nói được làm được, nếu không thì em sẽ dẫn Cam chạy.


Ha ha, không sao, anh sẽ tiếp tục vai quần chúng…

Mẹ nó!
Lục Thi Nhã hóa đá.
Ai đời lại tổ chức hôn lễ ở nhà trẻ? Lại còn mùng một tháng chín nữa, hôm nay đã là tháng tám rồi!!!
Không được, tuyệt đối không được!
Lục Thi Nhã nhìn người đàn ông trước mặt, bặm miệng một lúc lâu mới nói:
Tôi chấp nhận xui xẻo!

Dưới sân khấu vang lên tiếng cười vang.
Người đàn ông đối diện nở nụ cười, cúi người hôn lên trán cô, không đợi người chủ trì đọc lời thề, tự mình lặp lại.
Ví dụ như: Nhà giàu nhất thành phố Y tổ chức hôn lễ tại nhà trẻ, ngôi sao điện ảnh quốc tế Ciya là phù dâu đẹp nhất.
Ha ha, nếu thật sự có tin tức này thì cô nhất định phải ly hôn, sau đó kết hôn lại một lần nữa!

Nha, mau tung hoa cưới đi!

Ha ha ha!

Ngày mùng một tháng chín, Lam Vũ Tịch từ nước ngoài trở về làm phù dâu. Giây phút thấy Lục Thi Nhã mặc áo cưới, Lam Vũ Tịch bật khóc nức nở, cuối cùng mang đôi mắt đỏ lừ mặc đồ phù dâu.

Lúc em nằm trên tuyết, em thật sự rất xấu.

Giọng điệu trầm thấp tràn ngập đau buồn làm cho Lục Thi Nhã đông cứng lại.
Từ khi gặp lại nhau, bọn họ chưa từng nhắc đến đề tài này. Bây giờ, chính anh chủ động nói ra, cô đột nhiên có loại cảm giác giải thoát, giống như buông được tảng đá đè nặng trong lòng, thổn thức không thôi.

Nha Nha, anh nguyện ý trở thành chồng em, dù là thuận lợi hay là gian nan, giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui sướng hay buồn đau thì anh cũng sẽ vĩnh viễn yêu em, quý trọng em, trung thành với em cho đến khi sông cạn đá mòn, vĩnh viễn sánh cùng trời đất, đến chết cũng không hối hận.

Lục Thi Nhã nhìn anh, mọi người nhìn bọn họ, trong lòng tràn đầy cảm động.
Lúc này, Lục Thi Nhã lại lẩm bẩm một câu:

Đẹp, trên thế giới này không có ai đẹp bằng em. Từ khoảnh khắc em bước vào cuộc đời của anh, khoảnh khắc em cắn ngón tay của anh, ở trong lòng anh đã không có ai đẹp bằng em.




Thật sự là, thật sự là rất muốn bổ đầu Nhan Thần Phi ra xem bên trong có cấu tạo như thế nào.
Má nó! Cứ một hai phải làm cho cô mắng chửi trong ngày kết hôn phải không?

Cô Lục Thi Nhã, cô có nguyện ý gả cho anh Nhan Thần Phi, dù là thuận lợi hay gian khó, giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui sướng hay buồn đau thì cô cũng sẽ vĩnh viễn yêu anh ấy, quý trọng anh ấy, trung thành với anh ấy cho đến vĩnh cửu không?

Lúc Lục Thi Nhã cực kỳ buồn bực, lời thề nguyện đột nhiên vang lên.

Khi đó em béo như vậy mà anh còn thấy đẹp. Hóa ra ở trong lòng anh, em khi nào cũng đẹp như tiên trên trời, không có lúc xấu.

Lục Thi Nhã vui vẻ hớn hở tự khen mình. Cô vừa dứt lời, cánh tay đang ôm eo cô siết chặt hơn vài phần.

Không phải.

Chuyện kết hôn không thể kéo dài được nữa, ngoại trừ Lục Thi Nhã không gấp thì những người khác đều gấp như lửa đốt tới mông.
Lúc Lục Thi Nhã và Nhan Thần Phi đến nhà hàng sang trọng, ba ông bà hai nhà đang ngồi trò chuyện vui vẻ.
Lục Thi Nhã vừa vào cửa đã bị Ms.Diêu cằn nhằn không lễ phép, có người lớn mà còn đến muộn.
Nhìn ba ông bà bên này tốt, bên kia được, Lục Thi Nhã còn tưởng rằng tất cả sẽ được quyết định như vậy.
Kết quả, người đàn ông vẫn luôn im lặng bên cạnh cô đột nhiên nói:

Thời gian là mùng một tháng chín, địa điểm là nhà trẻ. Con đã nói chuyện với hiệu trưởng bên đó rồi, có thể thuê nhà trẻ một ngày.

Nghe lời nói thấm đẫm tình cảm của anh, khóe môi Lục Thi Nhã cong lên.
Rốt cuộc thì thời gian thuộc về cô đã tới, tan tan hợp hợp dây dưa nửa đời người, cuối cùng đã có kết quả.
Hóa ra, vận may của cô không hề kém Lam Vũ Tịch.

Nha Nha, bây giờ anh rất vui vẻ.




Thấy khuôn mặt tươi cười của anh, Lục Thi Nhã rất muốn khóc, những người bên cạnh cô đều bị sao thế này?

Nha, cho tớ, nhất định phải cho tớ!

Lam Vũ Tịch đứng dưới sân khấu gào to, hoàn toàn mất hết hình tượng của một ngôi sao quốc tế.
Lục Thi Nhã mơ hồ có chút đau đầu, không biết ngày mai trang bìa báo chí có đăng tin tức về hôn lễ thế kỷ có một không hai của cô không nữa.
Lục Thi Nhã nắm tay Nhan Thần Phi, nói:

Nhan Thần Phi, em thật sự vui vẻ khi em có thể trở thành cô dâu của anh, đây là giấc mộng em chưa từng dám nói ra, bây giờ mộng đẹp đã trở thành sự thật rồi.

Vóc dáng cao lớn sau lưng cứng đờ. Một lát sau, anh xúc động nói:
Từ khoảnh khắc nhìn thấy em, anh vẫn luôn mong đợi giờ phút này, cảm ơn em đã cho anh cơ hội.

Đến lúc tung hoa cưới, Lục Thi Nhã nhìn thấy một vóc dáng ngoài ý muốn đứng dưới sân khấu. Trong phút chốc, cô nhìn về phía phù dâu đứng cạnh chú rể.
Tôn Tuấn Mân bị Lục Thi Nhã nhìn thì chột dạ quay đầu đi, hai tai đỏ lên.
Ôi, chuyện tốt thành đôi!
Đi theo Nhan Thần Phi trở lại quận Đế Lăng, tới tận dưới lầu mà Lục Thi Nhã vẫn còn chưa hết buồn bực.

Không phải anh nói thiết kế cho em một căn nhà lớn độc nhất vô nhị sao? Sao bây giờ vẫn ở đây?

Nhan Thần Phi ôm lấy cô, vô cùng thân thiết nói:
Bởi vì đây là nơi anh có tất cả của em, không có căn nhà nào có thể so sánh với sự độc nhất vô nhị của nó.


Cái gì cơ?
Lục Thi Nhã nghi ngờ hỏi lại.

Khi đó em rất xấu.

Con bà nó! Tìm chết! Lục Thi Nhã muốn xoay người lại, nhưng lại bị giữ chặt, không nhúc nhích được.

Nên làm như vậy từ lâu rồi, chẳng hiểu mỗi ngày dằn vặt nhau làm cái gì. Vợ chồng so6n hai đứa sống thế giới hai người đi, để Cam lại cho ba mẹ chăm sóc là được rồi.

Lục Thi Nhã còn chưa kịp tỏ rõ chính kiến, đã bị Ms.Diêu 5đẩy ra khỏi cửa.
Nhan Thần Phi đúng lúc đứng bên cạnh cô nói một câu:
Bởi vì Tiểu Thần Thần không có nhiều bạn bè, cho nên Lục Thi Nhã không thể không tìm Tôn Tuấn Mân giúp đỡ. Vì vậy, Tôn Tuấn Mân được làm phù rể lần thứ hai.
Có điều, khi phù rể phù dâu nghe được địa điểm tổ chức hôn lễ là nhà trẻ, thì phù dâu cười đau cả bụng, phù rể giật giật khóe mắt.
Lục Thi Nhã cũng rất bất đắc dĩ, nhưng người nào đó rất kiên quyết, kiên quyết không chọn khách sạn sang trọng mà một hai muốn chọn nhà trẻ tồi tàn.

Anh còn không nói thì em đi thay đồ đấy.

Lục Thi Nhã cầm đuôi váy cưới đi vào phòng thử đồ, mới đi được vài bước liền bị ôm vào một lồng ngực.
Cái ôm từ phía sau thế này, thật sự là muốn mạng người!
Khuôn mặt mo của Lục Thi Nhã không chống đỡ nổi, đỏ bừng lên.

Một tuần sau, Lục Thi Nhã và Nhan Thần Phi chào đón lần gặp mặt đầu tiên và chính thức về mặt ý nghĩa của người lớn hai nhà.
Có điều, Lục Thi Nhã không thể tin được khi thấy một người xuất hiện ở hôn lễ của cô.
Chị gái chăm sóc cô trong thời gian ở cữ, hàng xóm ở cách vách nhà cô vào hai năm trước, còn cả nhân viên chuyển phát nhanh luôn giao hàng đúng giờ cho cô…
Sao những người này lại tới đây?
Lục Thi Nhã hài lòng xoay người, dùng sức tung hoa cưới. Nghe tiếng gào to của Lam Vũ Tịch, cô còn tưởng rằng cô ấy bắt được hoa cưới, không ngờ...

Lục Thi Nhã quay đầu lại, liền thấy Lê Nguyệt ngây người ôm hoa cưới.

Lục Thi Nhã bật cười cảm khái.


Anh Tuấn Mân, xem ra anh phải cố gắng hơn rồi, đừng để Lê đại tiểu thư của chúng ta sốt ruột chờ đợi.


Tôn Tuấn Mân đỏ mặt đi xuống sân khấu nắm tay Lê Nguyệt ra khỏi cửa. Lam Vũ Tịch không bắt được hoa cưới, bèn rưng rưng nhìn hoa cưới xa dần bằng đôi mắt tội nghiệp. Cuối cùng, Erick đành ôm Lam Vũ Tịch vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.