Chương 159: Phiên ngoại 2 LAM VŨ TỊCH VÀ ERICK (3)


Chỉ là...


Mẹ ơi, mẹ đang nghĩ gì thế? Tập trung lái xe đi ạ!


Lam Vũ Tịch thấy đã đèn xanh mà xe mẹ mình8 còn chưa nhúc nhích thì lại càng sốt ruột.
Cuối cùng, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài bất lực.
Thân mình mềm mại của Lam Vũ Tịch nhẹ bỗng. Cô mở to đôi mắt nhìn Erick bế cô, vô cùng vui vẻ.
Sau khi Erick ôm Lam Vũ Tịch giở tính xấu về phòng cô thì quay đầu rời đi. Lam Vũ Tịch đâu có thể buông tha dễ dàng như vậy, cánh tay nhỏ ôm luôn lấy cánh tay anh.

Đi chơi vui không?
Chu Lôi cười hỏi.
Erick lắc đầu. Rất nhàm chán. Thực ra anh cũng không muốn đi, so với đi chơi, anh thà ở nhà đọc thêm mấy quyển sách còn hơn.
Chu Lôi nhìn thanh niên trong nóng ngoài lạnh, nở nụ cười ấm áp.
Erick âm thầm chúc phúc trong lòng.
Lam Vũ Tịch thức dậy, Erick vẫn đang ngồi trước giường cô, giống như trước khi cô ngủ. Cô chớp chớp mặt thật lâu mới xác định không phải là mơ.

Erick?


Erick, cháu là một đứa trẻ thông mình, đừng bị quá khứ trói buộc. Chúng ta không có quyền lựa chọn người sinh ra mình, nhưng sống như thế nào là dựa vào chính bản thân cháu. Cô và chú luôn luôn chào đón cháu.

Một đêm không ngủ, Erick lặng lẽ nằm trên giường nhìn căn phòng tối đang được thắp sáng bởi ánh ban mai ngày mới.
Ba năm có được sự ấm áp không dám tưởng tượng, anh nên biết đủ rồi...

Erick, anh càng ngày càng đáng ghét! Trước kia anh còn dỗ em ngủ mà!

Không hài lòng, Lam công chúa bé bỏng cực kỳ không hài lòng với chú thú cưng mà mình nhặt về. Hiện tại đã bắt đầu không để ý đến cô rồi.
Erick đứng cạnh giường, cách cô một mét, chăm chú nhìn cô.

Em không cần?
Erick thờ ơ mở miệng, liếc cô.
Thấy anh như vậy, Lam Vũ Tịch liền cất cây bút máy vào cặp sách.

Có ạ!

Lặp đi lặp lại gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng Lam Vũ Tịch không cưỡng nổi cơn buồn ngủ, thiếp đi.
Erick nhìn vẻ vô ưu vô lo của cô khi ngủ, thu lại ánh mắt, đắp chăn cẩn thận cho cô rồi ra khỏi phòng. Bên ngoài, Lam Kình Hiên đang tựa cửa mỉm cười, hình như đang đợi anh.

Ngủ rồi à?

Anh thở dài.
Trong lòng đau xót.
Vào nhà, thấy Chu Lôi và Lam Kình Hiên đều có mặt, trong mắt anh lóe lên sự bất lực.

Nhắm mắt lại!

Erick ra lệnh. Tuy không cam tâm tình nguyện, nhưng Lam Vũ Tịch vẫn nhắm mắt, chỉ có điều he hé một khe hở nhìn anh.
Ôi, luôn bị anh bắt được.

Erick, chúng ta đã không gặp mười ngày rồi, anh cũng không nói nhiều với em mấy lời à, có phải anh không nhớ em không?

Lam Vũ Tịch hồn nhiên, được bảo bọc quá tốt, cô căn bản không hiểu nhớ nhung thật sự là gì. Erick nhìn ánh mắt tủi thân của cô, mềm lòng đến mức anh không thể tưởng tượng được. Anh luôn không cưỡng lại nổi ánh mắt long lanh thế này.
Anh bất lực ngồi xuống mép giường cô, lạnh nhạt nói:

Mau ngủ đi, anh đợi em ngủ rồi đi!

Nghe vậy, hai mắt Lam Vũ Tịch sáng ngời. Đã bao lâu, đã bao lâu rồi Erick mới dỗ cô ngủ nhỉ? Niềm vui bất ngờ này đến đột ngột quá!

Thật chứ?

Anh không kìm lòng được mà chạm vào khuôn mặt mịn màng của cô. Trong cơn mơ màng Lam Vũ Tịch cảm nhận được cái vuốt ve ấm áp, liền cong khóe môi, tự giác sán đến cọ.
Tâm tình kìm nén ba năm tan tác hoàn toàn như binh sĩ bị đánh bại. Lần đầu tiên Erick chủ động hôn lên trán cô.
Cô bé ngoan, chúc em một đời như mơ, hạnh phúc, vui vẻ.

Erick!

Lam Vũ Tịch thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, phấn khởi gọi. Trong xe, Chu Lôi không còn lời gì để nói, lập tức tìm chỗ đỗ xe.
Erick đi về phía Lam Vũ Tịch, dùng chiếc hộp trong tay gõ cô một cái với dáng vẻ của bề trên.
Công chúa nhỏ được nuông chiều thành hư, mọi người trên bàn đều nghĩ như vậy. 
Erick không chần chừ. Trước đây, anh luôn phải đắn đo rất lâu mới có thể hành động, nhưng bây giờ không cần vậy nữa.
Lam Vũ Tịch thấy Erick đối xử dịu dàng với mình thế này thì trái tim cũng bay lên, vui vẻ đeo cặp sách đi học.
Chao ôi, vẻ mặt đáng thương! Chu Lôi nhìn mà không nhịn nổi cười. Công chúa nhỏ coi trời bằng vung, e là chỉ có Erick mới hàng phục được thành thế này.
Buổi tối, ăn cơm xong, Lam Tịch Vũ cầm sách vở chạy vào phòng Erick. Erick đang tắm, lúc cậu mặc chiếc quần thể thao đi ra, thấy Lam Vũ Tịch với mái tóc buộc đuôi ngựa đang nằm thẳng cẳng trên giường cậu.
Ga giường màu xanh đậm làm cho làn da mỏng manh của cô càng trắng nõn động lòng người.
Nhưng anh vẫn không cam lòng, anh chưa đợi được cô bé kia lớn lên.
Lê tấm thân không biết mệt mỏi dậy, khi ý thức anh bừng tỉnh lại thì đã đi tới bên cạnh thiên sứ.
Khuôn mặt ngọt ngào xinh đẹp của cô lúc ngủ bình yên biết bao, không gì có thể khiến anh cảm thấy bình yên và an lành hơn là được ngắm nhìn dáng vẻ cô say giấc.
Giọng nói ngọt ngào xuyên qua màng nhĩ Erick, dội thẳng vào tim anh.
Erick gật đầu, ngồi trên chiếc chăn bên giường cô, chống cằm nhìn cô, ra hiệu cho cô nằm xuống ngủ.
Lam Vũ Tịch liền răm rắp làm theo, nghiêng người đối diện với anh.
Cuối hè năm đó, gia đình họ Lam trở về Trung Quốc. Trên đường ra sân bay, Lam Vũ Tịch vẫn khóc.
Cả hành trình, cậu thiếu niên một mực không nói gì, càng không có can đảm nhìn cô.
Mãi đến khi sắp lên máy bay, Lam Vũ Tịch mới ôm Erick không chịu buông, hai người lớn cũng chật vật không biết phải làm sao.

Không được như thế! Rất nguy hiểm đấy, biết không!


Mẹ dừng xe rồi mà. Hơn nữa chẳng phải là do em quá nhớ anh sao. Erick đi du lịch vui không? Quà của em đâu?

Erick đưa cái hộp cho cô, sau đó lên xe, gọi Chu Lôi một tiếng
Aunt
.

Erick, cháu có thể đi cùng chú. Nếu cháu đồng ý, chú sẽ tìm cách giúp cháu làm giấy tờ.
Lam Kình Hiên đưa ra gợi ý.
Erick im lặng không đáp, hiếm khi thấy anh thất thần như vậy.
Sau một hồi im lặng, anh lắc đầu.
Chu Lôi nhìn Lam Vũ Tịch mồ hôi đầy trán, bất lực vứt bỏ những tâm t3ư miên man kia đi, cốc đầu cô, lái xe chạy thẳng đến trường trung học của Erick.
Xe chầm chậm tiến vào, còn chưa9 dừng lại, Chu Lôi và Lam Vũ Tịch đã trông thấy Erick cầm hành lý đứng bên đường.
Erick 16 tuổi, đã cao hơn một 6mét tám, vóc dáng tiêu chuẩn của người Anh, mặt mũi điển trai hơn hồi đầu mới gặp ba năm trước, quả là khác biệt một trờ5i một vực.

Không cần phiền phức như vậy đâu ạ, cháu không phù hợp với đất nước đó. Chú hiểu rõ hơn cháu mà, cho nên cháu xin lỗi, cháu không thể đi cùng mọi người.

Lam Kình Hiên có vẻ đã sớm đoán được câu trả lời, nhưng chỉ mỉm cười không nói gì.
Một lúc sau, Erick đứng dậy về phòng, Lam Kình Hiên nhìn theo bóng lưng cậu. Lần đầu tiên phát hiện bóng lưng này giống y hệt lúc đầu gặp mặt, ông không nhịn được lên tiếng:
13 tuổi, 16 tuổi... Ba năm, khiến tâm lý biến thái anh từng có càng vặn vẹo hơn. Mỗi khi anh mơ mộng hão huyền về những điều cấm kỵ thì sau đó trong đầu sẽ luôn xuất hiện khuôn mặt tín nhiệm của Lam Kình Hiên. Cho nên, anh đang đấu tranh, vất vả đấu tranh, duy trì thái độ mà anh có thể kiểm soát được để đối diện với cô nhóc này.

Về phòng đi, muộn rồi!
Anh lặp lại lần nữa.
Lam Vũ Tịch hoàn toàn không tự giác, vô cùng tức tối.
Erick lặng im lên lầu, đi tới trước cửa phòng, mở ra.
Thấy Erick, nước mắt của Lam Vũ Tịch càng rơi như mưa.

Erick, em sắp về nước rồi. Mẹ bảo, cội nguồn của em ở đó, cho nên phải về. Nhưng em không muốn về đâu, em không muốn rời xa anh. Hay anh về cùng em với ba mẹ đi!


Giả vờ ngủ cái gì! Mau đi về phòng!

Lam Vũ Tịch đang nhắm tịt mắt, cong khóe môi cười. Cô híp mắt thành một đường thẳng, nhìn Erick khoanh tay, đang đứng nhìn cô từ trên xuống.
Chẳng thú vị gì hết, Lam Vũ Tịch ôm gối đầu ngồi dậy, ánh mắt hơi giận.

Xem ra chú Lam của cháu sẽ hơi thất vọng đấy!

Erick không trả lời, kéo khóe môi, chẳng biết làm sao. Lam Vũ Tịch ở bên vốn đang vui mừng, hí hửng bóc quà, giây phút nhìn thấy món quà liền u oán trừng mắt với Erick.

Cái gì đây? Bút máy? Em cần cái này làm gì?

Nói xong, anh rời đi không ngoảnh đầu lại.
Lam Vũ Tịch nháo nhác, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, la hét lao xuống lầu, phát hiện ba mẹ và Erick đang ăn sáng.
Tâm trạng kích động vừa nãy của cô không hề giảm đi. Cô đặt mông ngồi xuống cạnh Erick, há to miệng, đợi Erick đút cho cô ăn bánh mì trên tay anh.
Lam Vũ Tịch dè dặt hỏi.
Erick mỉm cười với Lam Vũ Tịch bé nhỏ, xoa mái tóc rối bù của cô.

Dậy đi, sắp muộn học rồi!


Vâng!

Lam Kình Hiên vỗ vai Erick, ra hiệu cho anh theo mình đến phòng khách.
Erick lờ mờ cảm thấy có điều gì đó khác lạ, nhưng không ngờ lại đến đột nhiên thế này.
Cô nhóc bướng bỉnh. Erick ôm cô, mặc cho cô khóc lóc.
Lam Vũ Tịch khóc suốt hai ngày, ầm ĩ hai ngày, từ đầu chí cuối đều giữ vững tâm trạng cáu kỉnh, nhất quyết không chịu đi.
Chu Lôi vừa khuyên bảo cô, vừa thu dọn đồ đạc, cũng hết sức mệt mỏi. May mà còn có Erick giúp bà. Nhưng vừa nghĩ tới việc đứa trẻ ấy sẽ ở lại đây sống một mình, bà lại không nén được lo lắng.
Họ sắp về nước, trở lại phương Đông, phía bên kia Thái Bình Dương. Đó là một đất nước đầy bí ẩn đối với anh.
Lam Kình Hiên là một chuyên gia chuyên ngành tài chính, làm việc cho một công ty tài chính nổi tiếng toàn cầu. Chuyện công ty điều động cử ông đến châu Á mở rộng thị trường đã từ một tháng trước.
Công việc đã được bàn giao gần hết, nhưng lần lữa chưa được nhắc tới trong căn nhà này bởi vì khó mở lời.
Khuôn mặt Erick bị tóc mái che khuất, nếu cậu không nói gì nữa sợ rằng sẽ muộn giờ lên máy bay mất.
Nhưng Lam Kình Hiên và Chu Lôi cũng không biết mở miệng thế nào. Ban đầu đã nói chăm sóc tử tế đứa trẻ này, nay lại chỉ có thể để lại cho cậu căn nhà, dường như điều họ làm cũng không được tính là tốt lành cho lắm.
Song, khi thấy cậu thiếu niên kia ôm con gái của họ, hai người lớn đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, hai ngày sau.
Lam Vũ Tịch nhốt mình trong phòng, khóc như tức nước vỡ bờ.
Khóc đến nỗi khiến Chu Lôi phát hoảng. Erick đi học về còn chưa dựng xe đạp hẳn hoi đã nghe thấy tiếng khóc từ tầng hai vọng xuống.

Mặt trời nhỏ của anh, đừng khóc nữa! Anh sẽ ở đây đợi em trở lại, để nụ cười lại cho anh nhé! Đừng để anh nhớ biểu cảm cuối cùng của em là cái mặt mếu này!


Thiếu niên dịu dàng nói, còn cô nhóc Lam Vũ Tịch nghe thấy những lời này, muốn khóc nhưng lại không nỡ khóc.


Erick, anh phải nhớ em đấy, đừng quên em, được không?



Ừ, anh sẽ không quên em đâu!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.