Chương 16: TIẾT TẤU THẤT SỦNG


Lục Thi Nhã cố nín cười, năm xưa bọn họ thân thiết đến nỗi có thể mặc chung một cái váy, ngay cả chuyện trên mông cô ấy có một nốt ruồi son cô cũng biết thì chút sở thích hằng ngày này chỉ là muỗi.


Cái gì mình cũng biết cả, Tịch Dương ạ.


Lam Vũ Tịch tin ngay lập tức.


Nhưng sao cậu lại gọi mình là Tịch Dương?



Bởi vì cậu đẹp như ánh nắng chiều!


Ôi, tiểu tiên nữ ngượng ngùng đỏ mặt rồi.

Tiểu tiên nữ nhỏ giọng nói:


Nha Nha, cậu cũng rất đẹp.


Lúc Nhan Thần Phi đến, cậu nhóc lập tức đoạt ánh mắt của tất cả mọi người. Đẹp trai, tuấn tú, ưu nhã giống như đứa con của thiên sứ, sự xuất hiện của cậu làm cho tất cả mọi thứ đều ảm đạm lu mờ.

Nhưng mà Nhan công tử của chúng ta lại không vui, bởi vì Lục Thi Nhã đang cười đùa quấn quýt với một đứa trẻ khác.

Nụ cười trên mặt cô thật chướng mắt, cậu đã từng nói với cô là không được cười với người khác như vậy, tại sao cô không nghe lời?

Cậu đã đứng ở đây được một lúc rồi, trước đây chưa từng có tình huống này xảy ra. Nha Nha… thế mà lại bỏ quên sự có mặt của cậu!

Cánh tay cậu không kìm được siết chặt lại, bóp méo cái hộp trong tay. Nhan Thần Phi nhét đại hộp quà vào trong đống quà tặng, sau đó xoay người đi.

Cậu phải rời khỏi nơi này.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại bị
tên chướng mắt
ngăn cản.


Phắn!


Chỉ một chữ nhưng lại tràn ngập áp lực.

May là người ngăn cản này đã liên tục đấu với cậu hơn hai năm, vóc dáng cũng không kém cạnh, nên tuy trong lòng có hơi sợ hãi nhưng khí thế thì không hề thua kém.


Nếu tôi là cậu, chắc chắn sẽ giấu mình ở nơi không người, để tránh bị người mình thích phát hiện mình là một…


Hách Tư Minh còn chưa nói xong, nắm đấm đã theo gió táng lên mặt cậu ta.

Không sai, người này chính là bạn học Tiểu Minh!

Bạn học Tiểu Minh gây hấn với Nhan Thần Phi hai năm, gần đây lại liên tục gây hấn.

Cũng may là hai cậu nhóc còn chưa kịp đánh nhau thì đã có người kéo ra.

Hiệu trưởng đại đại toát mồ hôi kéo con trai mình lại, trong lòng vừa đau lại vừa tức.

Nhan Đình Căn vừa bắt chuyện với ba mẹ Lục Thi Nhã xong, thấy vẻ mặt không cảm xúc của con trai thì im lặng đứng ở một bên, kính mắt lóe lên một tia sáng.


Nhan tổng…


Hiệu trưởng đại đại còn chưa nói xong, Nhan tổng đã lên tiếng.


Trở về đi.


Đây là nói với con trai Nhan Thần Phi của mình.

Lúc này, tiểu chủ nhân của buổi tiệc nắm tay Tiểu Tịch Dương đi tới. Thấy Tiểu Thần Thần, cô lập tức chạy như bay đến bên cạnh cậu.


Thần Thần, sao cậu đến muộn vậy? Mình chờ cậu cả một ngày!


Lục Thi Nhã tự giác khoác lấy tay Nhan Thần Phi, hoàn toàn không chú ý tới tình trạng hiện tại.

Nhan Thần Phi mười tuổi đã không còn dễ bị lừa nữa. Cậu không cảm xúc nhìn Nha Nha của mình, mà phía sau cô, cách đó không xa, Hách Tư Minh đang nhìn cậu cười châm chọc.

Nhan Thần Phi cao ngạo quay đầu, lạnh giọng nói:


Sinh nhật vui vẻ!


Sau đó... không có sau đó nữa.

Nhan Thần Phi giật tay ra khỏi tay Lục Thi Nhã, chiếc bóng cô đơn cao ngạo rời đi.

Lục Thi Nhã sửng sốt tại chỗ.

Cô bị người ta ghét bỏ?

Lục Thi Nhã chạy đuổi theo ra ngoài hỏi cho ra lẽ.

Lúc cô ra tới bên ngoài, Nhan Thần Phi và ba mình đã lên xe. Lục Thi Nhã muốn lên theo nhưng tài xế Trần quyết đoán ngăn lại, lắc đầu tỏ ý cô đừng lên.

Xe chạy xa dần.

Trong nháy mắt, lòng Lục Thi Nhã trống rỗng, trong lòng chua xót.

Ms.Diêu kéo cô quay lại, Lam Vũ Tịch tò mò bước tới nhìn cô.

Sinh nhật mười tuổi này thật khó quên!



Bữa tiệc sinh nhật kết thúc, Lam Vũ Tịch vui vẻ ôm búp bê vào căn nhà đối diện nhà Lục Thi Nhã.

Ms.Diêu rót sữa đưa cho con gái, thử an ủi đứa con trưởng thành sớm của mình:


Nha Nha, thật ra thì…



Mẹ, mẹ không cần phải nói, con hiểu mà. Sau này con chỉ có thể dựa vào ba mẹ, dù có đi đâu thì con nhất định cũng sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ trước tiên.


Lục Thi Nhã nói một tràng không đầu không đuôi, sau đó uống sạch sữa rồi vào phòng, đi ngủ.

Trên giường.

Trằn trọc cả đêm mà mãi không ngủ được.

Quả nhiên không thể thoát nổi lời nguyền bảy năm.

Bảy năm nuôi một con sói mắt trắng.

Sinh nhật vui vẻ?

Ngay cả một món quà cũng không có, vui vẻ cái sợi len ấy!

Lục Thi Nhã vùi đầu vào gối, không có cách nào xả hết nỗi rầu rĩ ở trong lòng ra.

Cô đưa tay sờ thử khuôn mặt.

Mẹ nó, thật không có tiền đồ, khóc cái gì chứ?



Hôm sau, vị trí bên cạnh trống không, Lục Thi Nhã lại không tiền đồ mà lo lắng cho Nhan Thần Phi.

Kết quả, chuông vào học vừa vang lên, không thấy
đồ không có lương tâm
, chỉ thấy
tiểu tiên nữ
tươi cười xuất hiện.

Chủ nhiệm lớp giới thiệu Lam Tịch Vũ cho cả lớp, đồng thời thông báo bạn học Nhan Thần Phi chuyển sang lớp 4-7.

Tin tức này…

Lục Thi Nhã mãi vẫn chưa hồi hồn nổi, trái tim như bị một sợi dây vô hình thít chặt lấy.

Giáo viên xếp Lam Vũ Tịch ngồi cạnh Lục Thi Nhã.

Lam Vũ Tịch vui vẻ ngồi xuống, Lục Thi Nhã cười một cách miễn cưỡng, cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Tiểu Vũ Tịch hưng phấn chưa hết một tiết học, Lục Thi Nhã đã hôn mê.

Giáo viên chủ nhiệm sợ chết khiếp, ôm Lục Thi Nhã đến phòng y tế, cả lớp lập tức nhốn nháo như cái chợ vỡ. Lam Vũ Tịch đi theo giáo viên tới phòng y tế cùng với Lục Thi Nhã.

Nhân viên y tế quan sát một lúc, trả lại kết luận:


Ngủ thiếp đi rồi.


Giáo viên như bị sóng biển đánh cho lặng cả người, dặn dò Lam Vũ Tịch vài câu rồi lắc lư rời khỏi phòng y tế, đúng lúc gặp phải Nhan công tử mặt lạnh.


Không có... không có việc gì, chỉ là ngủ mà thôi.


Giáo viên đổ mồ hôi, báo cáo tình hình theo bản năng, rồi mỉm cười bước đi.

Lam Vũ Tịch thấy Nhan công tử xuất hiện thì hơi ngạc nhiên, trong lòng thầm than người này đẹp y như búp bê Ken chuyển thế vậy.


Nha Nha cần nghỉ ngơi, nếu không cậu đợi lát nữa hãy quay lại.


Bạn nhỏ Lam Vũ Tịch nói.

Nhưng mà cái xưng hô này lại khiến Nhan Thần Phi vô cùng khó chịu.

Chỉ có cậu mới được gọi
Nha Nha


Trong đầu cậu, tiếng của Lam Vũ Tịch cứ vờn qua vờn lại, thật khó chịu!


Hay là cậu ở đây với cậu ấy, còn mình về lớp học?


Lam Vũ Tịch nhìn người mặt lạnh trước mặt, cậu ấy rất lo lắng cho Nha Nha sao?

Ngày sinh nhật Nha Nha cậu ấy bỏ về giữa chừng, Nha Nha không vui, giữa bọn họ có hiểu lầm.

Vẫn nên cho bọn họ ở riêng với nhau thì hơn.

Tiểu Vũ Tịch lúng túng vẫy tay chào, rồi ra khỏi phòng y tế.

Nhan Thần Phi cứng ngắc đứng bên cạnh giường bệnh, ngẩn người nhớ lại năm xưa cậu cũng nằm trên chiếc giường này ngủ.

Ngón tay thon dài của cậu lướt qua lông mày, mũi rồi dừng lại trên môi Lục Thi Nhã.

Một tiếng thở dài.

Cậu lùi lại, nhưng vẫn nhìn không chớp mắt.

Lục Thi Nhã buồn ngủ đến rối tinh rối mù. Trong mơ màng, cô có cảm giác chỉ cần cô nghiêng người thì sẽ có người lật cô lại chỉnh lại tư thế cho cô, nhưng mí mắt quá nặng không thể mở ra nổi, kệ vậy, ngủ trước rồi nói sau.

...

Cô mở mắt ra, đập vào mắt là nóc nhà trắng tinh, có chút quen thuộc.

Cô lắc đầu một cái, bối cảnh trông càng quen hơn.

Nhìn đồng hồ, hộc ra máu.

1h30 chiều!

Một kỷ lục mới của cô, giường bệnh trong phòng y tế có ma chướng với cô!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.