Chương 161: Phiên ngoại 2 LAM VŨ TỊCH VÀ ERICK (5)
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 2028 chữ
- 2022-02-04 08:26:33
Không quên em cũng không nhớ em, đúng không? Điện thoại không nghe, giờ gặp mặt cũng không có biểu cảm gì. Đúng là thời gian8 trôi qua, vật đổi sao dời.
Erick không hiểu câu tiếng Trung cuối cùng cô nói là có nghĩa là gì. Anh hơi bối rối, a3i dè Lam Tịch Vũ chỉ cao tới thắt lưng anh thế mà lại ngáp một cái.
Em buồn ngủ, đợi lát nữa hãy ăn cơm. Trên máy b9ay nhớ anh, phấn khích không ngủ được. Giờ em buồn ngủ quá, bế em đi ngủ trước đã!
Tiểu Tịch Dương, cậu ăn gan hùm mật gấu hả, dám cúp điện thoại của tớ!
Đầu giây bên kia truyền đến giọng nói lanh lảnh, bừng bừng khí thế.
Tiểu Tịch về phòng rồi, có chuyện gì cần tôi chuyển lời giúp không?
Điện thoại cúp máy, Erick ngẩng đầu nhìn về chỗ đầu cầu thang, con ngươi trở nên u ám.
Kể từ khi bước vào ngôi nhà này, anh luôn âm thầm nhắc nhở bản thân mình là một người ngoài, chỉ là một người ngoài.
Người ngoài ấy là nỗi phiền phức với ông bà chủ nhà này, nhưng anh lại cực kỳ thích như vậy, bởi vì anh chưa bao giờ muốn trở thành anh trai của cô.
Nha Nha, bạn thân nhất của em.
Lam Vũ Tịch tự hào nói. Trong nháy mắt, sắc mặt Erick tối đi.
Ở đất nước Lam Vũ Tịch đã bén rễ ấy, cô đã có một cuộc sống mới rất tốt? Điều này khiến anh rất không vui, rất bực bội.
Buổi tối, Lam Vũ Tịch tận tình bưng trà rót nước, nhưng vẫn chẳng khiến anh lên tinh thần trở lại được.
Ngồi bên nhìn hai đứa trẻ hình như đang giận dỗi nhau, Chu Lôi mỉm cười.
Điện thoại đúng lúc reo lên.
Kỳ thi đại học của Erick sắp tới gần. Trước đây, Chu Lôi đã nói chuyện này với Lam Kình Hiên, nhưng họ vẫn tôn trọng suy nghĩ của Erick, ý kiến của họ chỉ để tham khảo.
Không ngờ Erick lại chủ động nói muốn học tài chính. Chu Lôi càng yên tâm hơn bội phần, bởi lẽ bà và Lam Kình Hiên có quỹ đầu tư và tài sản tín thác khổng lồ, tương lai cần có một người đáng tin cậy tiếp nhận, bằng không chỉ trông chờ Tiểu Tịch quản lý. Chao ôi, có bị người ta bán mất cũng không biết.
Lam Vũ Tịch quay lại nước Mỹ chưa đầy nửa tháng đã rầu rĩ không vui.
Dậy rồi thì ăn chút gì đi!
Thấy anh muốn đi, Lam Vũ Tịch túm ngay lấy áo anh, chu miệng nói:
Rõ ràng rất tốt với em, sao anh cứ giả vờ ngó lơ em thế? Erick, anh đến thời kỳ tuổi trẻ nổi loạn à?
Nghe thấy từ này, nguyên tố buồn bực trong lòng Erick lại trào dâng, anh lạnh giọng
hừ
một tiếng.
Đầu bên kia cười gượng, tức thì nói một câu:
Chào anh, để lần sau em lại tìm Tiểu Tịch! Bye bye!
Lam Vũ Tịch nhớ Nha Nha đã từng nói Tiểu Thần Thần như vậy. Ngày nào Tiểu Thần Thần đi qua trước cửa sổ lớp họ cũng là bộ dạng người ta thiếu cậu ấy tám triệu. Nha Nha nói loại biểu hiện này là đặc tính của thời kỳ nổi loạn. Tiểu Thần Thần bị đến sớm hơn họ.
Có điều, Lam Vũ Tịch thần kinh thô nói năng không suy nghĩ, lại thêm giọng điệu chất vấn nên làm Erick rất sửng sốt. Tiếp đó anh nhướng môi, nhìn cô:
Ai dạy em từ này?
Nhưng sau hôm ấy, Lam Vũ Tịch bỗng nhiên phát hiện, con mọt sách Erick nói muốn dẫn cô ra ngoài chơi. Lam Vũ Tịch vui sướng hoan hô.
Mỗi ngày một địa điểm vui chơi như là công viên giải trí, sở thú, rạp chiếu phim, dạo trung tâm mua sắm... muốn gì được nấy. Thật sự khiến Lam Vũ Tịch thích điên.
Ngày tháng trôi nhanh, kỳ nghỉ hè hai tháng búng tay một cái đã qua, giống như chiếc đồng hồ cát, càng lúc càng ít.
Nghe thấy câu nói quan tâm của anh, Lam Vũ Tịch lập tức nhảy xuống giường, đuổi kịp bước chân Erick.
Chu Lôi về đến nhà thì thấy Lam Vũ Tịch đang dán chặt mắt nhìn Erick hệt như một miếng kẹo mè xửng, cũng chỉ Erick mới có thể chiều theo cái tính càn quấy của con bé.
Có điều, một năm không gặp, hình như thằng bé này lại cao thêm không ít.
Lam Vũ Tịch nói với giọng điệu k6hông vừa lòng sẽ không bỏ qua.
Erick ngắc ngứ một lúc, cuối cùng vẫn lặp lại động tác cũ trước kia, bế Lam Vũ Tịch đ5ang cực kỳ hài lòng lên.
Lam Vũ Tịch ngủ một mạch đến chiều mới dậy, phát hiện Erick vẫn ở bên giường. Một giây trước khi chạm vào tầm mắt cô, anh xoay mặt đi.
Tiểu Tịch Dương, tớ hỏi cậu, cậu có từng nghĩ Erick thuộc về người khác chưa?
Ý cậu là gì?
Lam Vũ Tịch phấn chấn tinh thần trở lại, chớp chớp mắt nhìn Nha Nha đang cười xấu xa.
Ý cậu là… Erick có bạn gái?
Tối đi ngủ, Lam Vũ Tịch nằng nặc đòi Erick dỗ cô ngủ rồi mới được đi. Erick hết cách, đành cầm sách ngồi đọc bên giường cô.
Thật tốt, Lam Vũ Tịch thoáng cái đã chìm vào giấc ngủ.
Chu Lôi bận công việc nên Lam Vu Tịch cả ngày bám dính lấy Erick cũng khiến bà bớt lo lắng.
Bởi vì Erick ở trong thư phòng của ba cô suốt từ sáng đến tối. Lam Vũ Tịch rất nghi ngờ số sách trong thư phòng đã sắp bị anh đọc hết.
Erick, ra ngoài chơi với em đi!
Em học hành thế nào?'
Chẳng phải cậu cũng thế sao, nhìn trộm người ta mỗi ngày còn không có gan nhận!
Thấy khuôn mặt hóa đá của Lục Thi Nhã, Lam Vũ Tịch tiếp tục vùi đầu buồn bã.
Không đúng, Lam Vũ Tịch, cậu chắc chắn quan hệ của cậu với Erick nhà cậu giống tớ với Tiểu Thần Thần?
Nhưng mà không tốt bằng anh. Trong lòng em, anh vẫn là quan trọng nhất nhất!
Lam Vũ Tịch đột nhiên nói như vậy. Dù sao Nha Nha cũng không nghe thấy được nên cô nói mà không hề sợ. Erick bị lời nói của cô làm cho sửng sốt, trong tim như thể có hũ mật ong ngọt ngào trút xuống, cực kỳ ngọt ngào.
May dậy đi ăn nào! Rốt cuộc một năm nay em có ăn cơm tử tế không mà gầy thế này!
Chỉ một câu hỏi đã chặn được Lam Vũ Tịch, cô cam chịu số phận, theo anh vào thư phòng. Đâu đâu cũng bày sách, cuối cùng cô buồn chán lăn ra ngủ.
Buổi chiều yên tĩnh, ánh mắt trời hắt vào phòng chiếu lên làn da trắng nõn của cô gái phát sáng lấp lánh. Trái tim và ánh mắt của Erick đã sớm chuyển từ trang sách sang người cô.
Tay còn chưa chạm vào thì thân hình mềm mại đã gục xuống vai anh.
Tiếng hít thở khe khẽ nghe thật êm tai, sự chiếm hữu bệnh hoạn ẩn sâu trong lòng lại muốn dâng trào.
Sau đó, anh đã dại dột làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn...
Lam Vũ Tịch ngủ say không biết gì cả.
Ba ngày sau, Chu Lôi đã đặt xong vé máy bay về nước, bà tỏ ý áy áy với Erick về việc lại sắp phải rời đi.
Lam Vũ Tịch nhìn thời gian trôi qua, thế mà đến tận lúc cô đi, Erick cũng không chịu ôm cô một cái.
Lam Vũ Tịch ngồi trên máy bay, nước mắt rơi lã chã. Chu Lôi vô cùng nhức đầu, giống như ký ức ác mộng lại xuất hiện. Bà dỗ dành cô, nhưng kết quả vẫn như trước.
Trên quyển lịch của Lam Vũ Tịch vẽ đầy dấu X kín gần cả một trang, chứng u sầu của cô lại sắp tái phát.
Rõ ràng chơi còn chưa đủ, sao thời gian đã hết rồi? Lam Vũ Tịch ngồi trên giường, không vui.
Erick nhìn cô qua khe cửa, ánh mắt cũng trở nên tối đi, nhưng còn chưa kịp xoay đầu đi thì một đôi mắt long lanh đã nhìn thẳng anh.
Đầu bên kia, Lục Thi Nhã bị vứt vào lãnh cung đã hai tháng bùng nổ. Lam Vũ Tịch liền lí nhí nhận lỗi.
Mấy hôm nữa là về thôi mà!
Vừa nói vừa liếc Erick đang im lặng ngồi bên đọc sách.
Erick, hôm nay chúng ta đi đâu chơi?
Lam Vũ Tịch không muốn nghĩ nhiều, lựa chọn né tránh, thật mệt!
Kết quả Erick không đáp lời cô mà về phòng.
Ấy chà chà lưu luyến đến thế cơ à? Cậu giấu thứ gì hay bên kia Đại Tây Dương vậy?
Lục Thi Nhã cười nói, vốn chỉ định trêu đùa, nhưng người nói vô tình người nghe cố ý, Lam Vũ Tịch nhìn Erick mà muốn khóc ra nước mắt.
Tớ cúp máy đây!
Lam Vũ Tịch về nước, rầu rĩ một hồi. Nha Nha nhìn cô với ánh mắt trẻ nhỏ không thể dạy.
Tiểu Tịch Dương, tớ nói này, làm gì mà như thất tình thế, còn không màng cơm nước luôn? Thật là, có phải không gặp nữa đâu, làm gì phải hành hạ mình như vậy!
Lam Vũ Tịch nhìn chằm chằm Nha Nha mồm miệng xấu xa.
Lam Vũ Tịch phát hiện Erick phớt lờ cô, cho dù cô nói gì, làm gì, anh cũng không tập trung nhìn cô nữa khiến cô rất tổn thương.
Chẳng lẽ vì cô sắp đi, cho nên người này bơ cô?
Rõ ràng cô cũng buồn lắm có được không?
Bị Lục Thi Nhã hỏi như vậy, nháy mắt, Lam Vũ Tịch liền nghi ngờ.
Không giống sao? Nha Nha rất thích Tiểu Thần Thần, cô cũng rất thích Erick. Điều đó khác nhau sao?
Lục Thi Nhã nhìn Lam Vũ Tịch mờ mịt ra mặt, thở dài một tiếng.
Đầu bên kia im lặng mấy giây, hình như là tiếng nuốt nước bọt, hồi lâu mới trả lời lại:
Anh là Erick, anh trai mà Tiểu Tịch Dương nói à?
Anh trai?
Cô giận dỗi nói rồi cúp máy chạy lên lầu. Erick vừa vặn ngước mắt nhìn theo bóng dáng hoảng hốt chạy trốn.
Điện thoại lại reo, Chu Lôi đã về phòng, Lam Vũ Tịch đã lên lầu. Nghe tiếng chuông, Erick hận không thể rút phắt dây điện thoại. Bởi tiếng chuông thế này như lá bùa thúc giục, gọi cô gái của anh trở về nơi mà anh không thể chạm tới.
Anh hờ hững nhấc máy, đầu bên kia truyền tới tiếng Trung Quốc, thứ ngôn ngữ thường được thốt ra từ miệng Lam Vũ Tịch.
Bữa tối Chu Lôi nấu, Erick rề rà không động thìa. Chu Lôi cảm khái, một mình ăn cơm đã quen nên có lẽ không thích ứng kịp?
Chu Lôi vỗ vỗ vai anh, bấy giờ Erick mới cầm dao nĩa. Lam Vũ Tịch ngồi bên, nhìn hai người với ánh mắt không tài nào hiểu nổi.
Chu Lôi bắt máy, nghe thấy giọng nói của cô con gái nhà họ Lục, liền bảo Lam Vũ Tịch nhận điện thoại.
Lam Vũ Tịch đành dừng xun xoe, chạy tới nghe máy.
Khi nào cậu về, đồ vô lương tâm, cậu không nhớ tớ à?
Đúng rồi, chẳng phải cậu nói anh ấy là anh trai ba mẹ cậu nhận về nuôi sao? Tiểu Tịch Dương, cậu có thật sự coi anh ấy là anh trai không? Sao tớ cảm thấy, cậu có ham muốn chiếm hữu hơi cao với anh trai cậu thế nhỉ?
Nói... linh tinh gì đấy?
Lam Vũ Tịch cảm nhận rõ ràng mặt mình đỏ bừng, lập tức chui vào trong chăn, không muốn để ý tới Nha Nha mồm miệng xấu xa nữa.
Sau một lúc thì nghe thấy tiếng đóng cửa, bấy giờ Tiểu Vũ Tịch mới thò đầu ra, thẫn thờ nhìn trần nhà.
Anh ấy không phải là anh trai mình, mẹ cũng đã nói rồi.
Cô cứ lẩm bẩm như vậy cho đến khi ngủ mất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.