Chương 177: Tiểu thần thần độc thoại (1)
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 4763 chữ
- 2022-02-04 08:27:01
Không… Không!
Phù, tôi thở mạnh ngồi bật dậy.
Trong phòng đen kịt, yên tĩnh đến vô tận, tôi hoảng sợ xoay người, gắt gao nhìn n8gười phụ nữ đang nằm ngủ bên cạnh tôi. Tôi mỉm cười, người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời! Tôi yêu cô ấy, yêu hơn cả tính mạng của tôi, yêu hơn tất3 cả mọi thứ, yêu hơn bất cứ ai trên thế giới này.
Cô ấy hoảng hốt hỏi những lời Tiểu Minh nói có ý gì. Cô ấy thật cố chấp, nhưng tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, tôi không muốn thẳng thắn hết tất cả, nhưng cô ấy vẫn truy hỏi tới cùng.
Đêm tối phủ xuống, tôi nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, cảm giác hoang vắng lan tràn khắp cõi lòng. Đây là hậu quả của lòng tham của tôi, sớm muộn cũng sẽ đến.
Tôi cười khổ, nói ra hết toàn bộ.
Cho nên, tôi chạy đi.
Tôi tránh cô ấy, quyết định tránh cô ấy trước khi tôi bị tổn thương.
Bởi vì tôi sợ, sợ cô ấy sẽ giống như người phụ nữ kia, nói năng lạnh lùng với tôi, sau đó thất vọng bỏ đi. Chủ yếu là tôi không muốn thấy vẻ mặt tuyệt vọng và dáng vẻ thút thít của cô ấy.
Cô bé rất bá đạo mà nói rằng đôi mắt của tôi là của cô bé. Rõ ràng đôi mắt ở trên người tôi, sao lại thành của cô bé rồi? Nhưng tôi cảm thấy cho cô bé cũng không sao cả, chỉ cần cô bé cười là tốt rồi.
Lần đầu tiên cô bé tới nhà tôi, cô bé vô cùng hâm mộ, cô bé nói nơi đây là thiên đường.
Sao nơi lạnh băng này lại là thiên đường được?
Cô ấy nói cô ấy đau lòng vì không bảo vệ tốt cho tôi, cô ấy thật ngốc nghếch khi nói ra những lời như thế!
Tôi muốn bỏ chạy, nhưng lại bị vòng ôm của cô ấy an ủi. Tôi còn có thể ích kỷ nữa sao? Lúc tôi liều mạng giãy giụa đấu tranh, cô ấy đã nhìn thấu sự sợ hãi của tôi.
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định mà sáng rực động lòng người, nhẹ nhàng nói lời âu yếm cảm động nhất trong đời. Cô ấy nói cô ấy muốn đi cùng tôi khi mặt trời mọc, về cùng tôi khi mặt trời lặn.
Bao nhiêu ngày đêm, tôi đều mơ tưởng cơ thể của cô ấy.
Chỉ tiếc là cô ấy thần kinh thô, thói xấu sơ ý vẫn còn đó, rất khó để phát hiện chúng tôi đều đã trưởng thành. Mà tôi lại giỏi che giấu, che giấu khát vọng đối với cô ấy.
Tâm lý của tôi có mặt tối u ám, nhưng tôi lại không muốn cô ấy nhìn thấy nó. Có điều, tôi chỉ gạt được cô ấy, chứ không gạt được bản thân mình. Tôi phảng phất như thấy được ác ma lưỡng lự ngoài cửa, cho đến khi cô ấy không chống được cám dỗ. Tôi ngày càng bức thiết có được trái tim của cô ấy. Lúc tôi càn rỡ hôn cô ấy, nếm được sự ngọt ngào của cô ấy, nửa đêm tỉnh giấc, tôi bắt đầu ngẫm lại.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, mùi hương của cô ấy luôn có tác dụng khiến tôi an lòng. Tôi không biết mình đã mượn sức lực từ đâu mà lại quay trở về bên cạnh cô ấy.
Ba năm rồi, mỗi ngày mỗi phút mỗi giây tôi đều muốn ôm cô ấy. Còn cô ấy lại vẫn thần kinh thô như trước mà ôm lại tôi, tư thái cầu xin của cô ấy làm tim tôi nhũn ra. Nhất là khoảnh khắc cô ấy uể oải ngủ trong ngực tôi, trái tim tôi đập thình thịch như trống dồn.
Tôi không nỡ chớp mắt. Bốn tiếng, cô ấy ngủ bốn tiếng, tôi ngắm cô ấy bốn tiếng.
Tôi chuyển những người có thể uy hiếp tới vị trí của mình ra khỏi cô ấy. Thế nhưng thời gian càng dài, tôi càng hiểu rõ, sớm muốn gì cũng sẽ có một ngày cô ấy phát hiện ra tôi không phải là người hoàn mỹ ở trong lòng cô ấy.
Tôi chỉ là một kẻ tàn tật.
Tôi bắt đầu thường xuyên gặp ác mộng. Tôi mơ thấy những lời người phụ nữ kia từng nói với tôi trước khi đi. Từng chữ, từng câu, thậm chí là vẻ mặt, tất cả giống như ác ma quấn lấy tôi, khiến hàng đêm tôi không thể chợp mắt, chỉ chờ đợi đến sáng, mong sáng sớm đến sớm một chút để gặp được khuôn mặt tươi cười kia.
Đáng tiếc là tôi không phải.
Sau khi vết thương của tôi lành được một thời gian, người phụ nữ làm tôi bị thương vẫn chưa trở lại biệt thự. Có điều, tôi phát hiện nam chủ nhân ngôi nhà bắt đầu chú ý đến tôi, không còn mặc kệ không hỏi han như trước nữa.
Lên tiểu học, ông ấy sắp xếp cho tôi được học lớp của Nha Nha. Đây là chuyện duy nhất tôi biết ơn ông ấy.
Tôi cho rằng tôi có thể tham sống sợ chết mà ở bên cạnh cô ấy, lén gạt cô ấy bí mật đáng sợ này. Có điều, trong lúc vô tình vẫn có người biết được. Nhan Đình Căn, ba tôi đã nhiều lần cảnh cáo hiệu trưởng không được phép tiết lộ việc này, thế nhưng con trai của hiệu trưởng lại là cậu bé muốn cướp Nha Nha đi.
Trong bữa tiệc sinh nhật, tôi thấy được cô ấy đối tốt, làm nũng, cười ngọt ngào với một đứa bé khác. Tôi muốn đi tới kéo cô ấy đi, nhưng lại bị một vóc dáng ngăn cản.
Sự khinh thường và châm chọc trong mắt cậu ta làm cho tôi giận dữ, cũng làm cho tôi sợ hãi, sợ hãi bị vạch trần ngay trong lúc này.
Trong phòng lại vang vọng tiếng cãi vã. Đó là lần đầu tiên tôi phản kháng, cũng là lần duy nhất tôi cắn bà ta.
Một động tác rất ấu trĩ mang theo tâm lý trả thù. Tôi bị bà ta hất vào tường, cảm giác ấm nóng lan tràn sau gáy.
Cuối cùng thì mẹ tôi đã hoàn toàn biến mất khỏi cái nhà này.
Bà ta nói bà ta được giải thoát rồi, được giải thoát khỏi sự trói buộc của cái nhà này, không cần phải đối mặt với gương mặt của tôi, gương mặt mà bà ta cảm thấy đáng sợ nữa. Sự tồn tại của tôi làm cho bà ta cảm thấy nhục nhã, là ác mộng lớn nhất kiếp này của bà ta.
Tôi cho rằng tôi sẽ không đau, nhưng sự thật là sau khi nghe bà ta nói xong những lời đó, tôi đã chảy nước mắt, những giọt nước mắt đau đớn. Tôi biết tôi rất yêu bà ta, mặc dù bà ta chưa từng yêu thương tôi một ngày nào cả. Tôi đã từng hi vọng xa vời rằng bà ta có thể yêu tôi, giống như mẹ của Nha Nha yêu Nha Nha. Nhưng cuối cùng, cái tôi có chỉ là lời nói tàn nhẫn và sự cay nghiệt. Khoảnh khắc đó, tôi thật sự hận mình quá hiểu chuyện, hiểu hết tất cả những lời bà ta nói.
Nam chủ nhân ngôi nhà đuổi tới chậm, thấy nước mắt của tôi, ông ấy giận đỏ mặt hét lên với bà ta.
Tôi không có năng lực bảo vệ cô ấy, cũng không có năng lực chăm sóc cô ấy, suy nghĩ này bám chặt lấy hành hạ thể xác và tinh thần của tôi.
Tinh thần của tôi trở nên rối loạn, tôi đã phạm phải một chuyện cực kỳ ngu xuẩn, để cho cô ấy nhìn thấy một màn xấu xí nhất.
Tôi đuổi theo cô ấy, cô ấy lạnh lùng nhìn tôi không cảm xúc.
Cho đến một ngày, tôi ngạc nhiên về nghị lực của cô ấy, cũng càng thêm khinh bỉ sự ích kỷ của mình.
Ngày hôm đó, cô ấy ôm tôi, dùng giọng nhỏ nhẹ nói với tôi, chúng ta làm hòa có được hay không.?
Tôi như nghe được tiếng tan vỡ của tiếng áo giáp bền chắc bị rạn nứt, tiếng nước sông vỡ đê…
Tôi bị người sinh ra tôi đẩy xuống từ tầng cao. Có thể là do bà ta lỡ tay, cũng có thể là do bà ta cố ý. Đó là lần tôi bị thương nặng nhất.
Tôi bỏ lỡ lễ tốt nghiệp nhà trẻ. Tôi nghe được tiếng kêu khóc ngoài cửa biệt thự. Nhưng tôi không dám xuất hiện trước mặt cô bé, bởi vì tôi bị chính mình ở trong gương dọa sợ.
Cô bé nói cô bé thích những đứa trẻ xinh đẹp.
Cô bé nhìn xung quanh, sau đó chớp mắt liên tục, ánh sáng trong mắt ngày càng sáng rọi. Cô bé tự véo mặt mình rồi vỗ vài cái thật mạnh. Tuy tiếng vỗ bị át bởi tiếng khóc, nhưng tôi vẫn cảm thấy là rất đau.
Oa
một tiếng, cô bé khóc lên! Tiếng khóc thảm thiết trong khi tôi còn chưa hồi hồn, cô bé càng khóc càng dữ dội, không thể ngăn cản lại được.
Cô bé vừa khóc vừa lẩm bẩm một vài lời kỳ lạ, thật sự là… thật sự là một lời khó nói hết. Tôi quay đầu, cố gắng tiếp tục chơi khối rubik trong tay mình, nhưng tôi vẫn nghe được tiếng khóc lớn của cô bé. Lớn đến mức trong cả phòng học, tôi chỉ nghe được mình tiếng khóc của cô bé, cho nên tôi không thể không quay đầu lại nhìn.
Rõ ràng dáng dấp của cô ấy vẫn luôn khắc sâu trong đầu tôi, vậy mà tôi còn không muốn bỏ qua cô ấy trong từng cái chớp mắt.
Thói xấu nhiễu nước miếng của cô ấy vẫn không đổi. Tôi lại bị cô ấy coi thành gối ôm, chứng cứ chính là mảng ướt đẫm trước ngực áo sơ mi tôi.
Thấy cô ấy sắp tỉnh lại, tôi nhờ chú Trần lấy quần áo tới, sau đó vội vàng đi tắm, chuẩn bị dẫn cô ấy đi ăn, cùng nhau ôn lại thời gian bỏ lỡ giữa chúng tôi. Chỉ là, tôi không ngờ ác mộng lại đến nhanh như thế.
Kết quả này làm cho tôi buồn rầu.
Ngày tôi trở về nước, nhìn thấy cô ấy mồ hôi nhễ nhại đội ánh nắng mặt trời đứng ở cửa chờ tôi, cảm giác vô lực lan tràn sâu khắp người tôi.
Tôi muốn có được cô ấy, thật sự rất muốn có được cô ấy. Nhưng tôi nên dùng cách gì để giữ cô ấy lại, để cô ấy chỉ nhìn một mình tôi, tin tưởng một mình tôi?
Tôi im lặng suy nghĩ làm cho cô ấy mất tự nhiên. Thấy cô ấy nhăn nhó đứng trong phòng tôi, tôi không ngăn được dục vọng trong lòng, lần nữa đoạt lấy sự ngọt ngào của cô ấy. Mà cô ấy cũng đáp lại như mong muốn của tôi.
Phản ứng của cô ấy chỉ làm cho tôi càng thêm cảm thấy tội lỗi chồng chất.
Tôi cố gắng dùng một sợi dây chuyền trói buộc trái tim cô ấy lại. Rõ ràng đây là một hành động ngây thơ và buồn cười, vậy mà tôi còn làm được chuyện ngây thơ hơn nữa, đó là xây một căn nhà.
Chuyện không thể hiểu nổi nhất là thỉnh thoảng cô bé sẽ hôn tôi. Trước đó, tôi chỉ nhìn bằng mắt, chứ chưa từng được cảm nhận sự đụng chạm mềm mại nóng hầm hập như vậy. Sau khi hôn xong, cô bé sẽ cười ngọt ngào với tôi.
Tôi bị cô bé làm cho mơ hồ, thế nhưng tôi lại bị cô bé hấp dẫn, bởi vì cô bé làm cho tôi cảm thấy thần kỳ.
Rất nhanh sau đó, tôi phát hiện một việc, đó là tôi rất chờ mong đến trường. Chờ mong được nhìn thấy cô bé tên Nha Nha.
Trong chớp mắt đó, tiếng khóc vang dội của cô bé không còn, mà đột ngột biến thành tiếng hít mũi. Cô bé vừa hít mũi, vừa dùng hai tay bóp thịt ở bụng… Hình như tôi thấy được một cảm giác rất quen thuộc xuất hiện trên người cô bé.
Là... tuyệt vọng sao?
Tôi không biết. Tôi cầm bánh quy mà cô giáo vừa cho tôi đưa cho cô bé.
Tôi thật sự xứng đôi với cô ấy sao? Tôi thật sự có thể làm cho ba mẹ cô ấy vô điều kiện tặng cô ấy cho tôi sao?
Cô ấy hỏi sau khi lớn lên tôi muốn làm gì?
Tôi không có ước mơ, điều duy nhất tôi muốn là có được cô ấy. Hình như điều này không quá dễ dàng, ít nhất tôi phải ưu tú đến mức làm cho ba mẹ cô ấy hoàn toàn tin tưởng tôi có thể chăm sóc con gái của bọn họ cả đời.
Nhan Thần Phi
, lần đầu tiên tôi biết đọc tên của mình, tôi liền được khen là thiên tài với chỉ số IQ 159, có được năng lực đã gặp là không quên.
Có thể là vì năng lực này cho nên tôi nhớ được chuyện quá sớm. Khi tôi nghiêm túc dùng đôi mắt mình ngắm nhìn thế giới này, trong mắt tôi chỉ có hai gam màu sắc.
Đen và đỏ.
Bởi vì tôi nên cô ấy bị bắt cóc. Chỉ số IQ cao và tiền tài của tôi đều không giúp đỡ được gì, cô ấy vẫn biến mất trước mặt tôi.
Lúc gặp lại cô ấy, đó là một cảnh tượng rất thương tâm.
Cô ấy không nhúc nhích, không còn tươi cười, không còn sức sống vốn có, không còn đôi mắt sáng rực tinh nghịch, chỉ có rất nhiều vết thương.
Bắt đầu từ khi đó, tôi quen với cảnh tranh cãi ầm ĩ không có hồi kết.
Trình độ cao hơn người của tôi không làm cho bọn họ cảm thấy ngạc nhiên, càng không có bất cứ chỉ dẫn hoặc giáo dục đặc thù nào, phần lớn thời gian tôi đều tự mình tìm tòi học tập.
Ngày tôi vào nhà trẻ, trong lớp học đều là các bạn nhỏ giống tôi, các bạn khóc sướt mướt ồn ào vô cùng. Nhưng tôi lại không chán ghét lắm, có thể là vì tôi đã quen với việc tranh cãi ầm ĩ. Cũng có thể là tôi bị thiếu hụt cơ quan cảm giác, không biết cảm xúc là gì.
Nhưng rồi cô ấy vẫn khóc.
Mà tôi đã không còn cảm giác gì nữa, giống như trở lại thật lâu trước đây, một cái xác không hồn.
Mỗi ngày tôi đều đi ngang qua cửa sổ chỗ bàn học của cô ấy. Tôi xấu xa như vậy đấy, tôi muốn cô ấy không quên được tôi. Quả nhiên, cô ấy thật sự rất ngốc, cô ấy vụng về nhìn lén, vụng về theo dõi, làm cho tôi cực kỳ sung sướng. Có điều, tôi chỉ là tên quỷ nhát gan, chỉ dám âm thầm vui vẻ, ích kỷ hưởng thụ.
Nói chung, tôi chỉ muốn chơi với khối rubik trong tay thôi, nhanh chóng xoay nó về sáu mặt cùng màu.
Khi tôi đang tập trung xoay khối rubik thì có một âm thanh khác xen lẫn với tiếng khóc trong phòng học truyền vào lỗ tai tôi.
Tiếng ngáy?
Tôi đã cố gắng kiềm chế bản thân mình, để cho cô ấy không gian và thời gian riêng. Nhưng cô ấy vẫn nói tôi dính cô ấy hơn trước đây, có điều cô ấy thích tôi như vậy.
Lúc nghe cô ấy nói thích, rõ ràng trong tôi có cảm giác kỳ lạ, không hề giống với cảm giác lúc còn nhỏ, nhưng lại không nói được đó là cảm giác gì. Cho đến khi tôi thấy cô ấy có kinh nguyệt lần đầu.
Cơ thể của thiếu niên lớn nhanh, tôi ý thức rõ ràng được dục vọng của mình. Rất tà ác, lại rất thỏa mãn, nhất là sau những giấc mộng kiều diễm, lòng vui sướng và áy náy xoắn lại vào nhau, mang đến cho tôi cảm giác sảng khoái.
Lúc cô ấy bị đẩy vào phòng cấp cứu, linh hồn của tôi như bị khoét mất.
Cuối cùng vẫn là do tôi hại cô ấy, hại người tôi yêu nhất.
Tôi điên cuồng trả thù người gây ra những vết thương đó. Khi màn đêm buông xuống, tôi mới phát hiện ra người hại cô ấy tới mức như thế là… tôi!
Cô ấy chán chường đi xa dần, tôi cho rằng chúng tôi kết thúc rồi. Nào ngờ cô ấy lại bộc phát trước tôi, to tiếng chất vất tôi có bị bệnh trầm cảm hay không…
Bí mật sâu nhất của tôi bị cô ấy biết rõ ràng.
Cô ấy biết hết tất cả, tôi có muốn tránh né cũng không kịp, bị cô ấy vạch trần toàn bộ, giống hệt như trước đây vậy.
Tôi chờ cô ấy thất vọng, không ngờ lại bị cô ấy cắn.
Đúng vậy, cô ấy cắn rất mạnh, đột nhiên áp lực sau lưng tăng lên, tôi vô thức giữ vững cơ thể cô ấy theo bản năng.
Cô ấy nghẹn ngào hỏi tôi là lỗ tai nào.
Nếu không phải vì muốn gặp cô bé thì tôi thà rằng cả đời này đều không muốn thấy cô bé xuất hiện ở nơi này. Một nơi chỉ có la hét cãi vã, một nơi chỉ có ác mộng.
Lớn lên theo thời gian, tôi đã cố gắng tránh được tầm mắt của người được gọi là ba mẹ, nhưng lại không tránh được tổn thương đột ngột đến.
Tôi tò mò quay đầu lại, thấy cô bé ngồi cạnh tôi đang ngủ ngon lành. Nước bọt cô bé chảy xuống mặt bàn, làm cho tôi cảm thấy ngạc nhiên.
Tôi bị cô bé
cướp đoạt
sự chú ý. Tôi muốn biết mảng nước bọt kia sẽ lan tràn tới đâu. Có điều mấy phút sau, cô bé đã thức dậy.
Đôi mắt nhập nhèm mở ra, tròng mắt đảo vài vòng rồi bỗng nhiên trừng thật to. Ngay cả tôi cũng bị động tác bất ngờ này của cô bé làm cho giật mình.
Ý nghĩ này làm tôi có mục tiêu đầu tiên trong đời, lần đầu có tính tích cực, lần đầu muốn chữa khỏi lỗ tai và tâm lý không khỏe mạnh của mình. Tôi không muốn bị những ác mộng đã qua quấn lấy nữa.
Suốt một tháng, tôi trăn trở đi tới ba trung tâm trị liệu, cả ba nơi đều có kết luận giống nhau.
Thần kinh thính giác của tôi không có vấn đề, vấn đề là ở tâm lý của tôi.
Một căn nhà chỉ thuộc về tôi và cô ấy.
Kim ốc tàng kiều, đây là một điển cố tôi được học. Tôi ước được giấu kín cô ấy, làm cho người đời không thể dòm ngó vẻ đẹp của cô ấy. Nhưng hình như trí khôn vặt của cô ấy có tác dụng, cô ấy không dễ dàng mắc mưu của tôi. Tôi vừa mừng thay cô ấy, rồi lại vừa lặng lẽ thất vọng.
Cho đến khi một vài chuyện ngoài dự đoán xảy ra, tôi mới phát hiện mối quan hệ giữa tôi và cô ấy gần như đi trên băng mỏng, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Tôi cẩn thận ôm lấy cô ấy, kề lỗ tai mình lên ngực của cô ấy, xác định được tiếng ti9m đập đều đều của cô ấy. Đây không phải là một giấc mộng, cô ấy còn sống, sống trong thế giới của tôi, lại còn đang ở bên cạnh tôi, mặc dù tôi6 vẫn còn chưa tin cô ấy đã trở thành vợ của tôi được hai năm rồi.
Tôi vuốt ve khuôn mặt nhẵn nhụi của cô ấy. Hình như năm tháng không 5hề làm cô ấy thay đổi, cô ấy vẫn xinh đẹp như lúc ban đầu, ngay cả xúc cảm lúc vuốt ve cũng ấm áp, mềm mại tinh tế giống như bao nhiêu năm trước.
Tôi thật may mắn biết bao, khi mà được gặp gỡ cô ấy trong đời. Nếu không có cô ấy thì tôi chỉ có thể là một kẻ bị bệnh tự kỷ hoặc là một kẻ điên.
Mặc dù tôi không hiểu tình cảm là gì, nhưng tôi có thể nói chính xác cho cô ấy biết, tôi muốn được nắm tay cô ấy, nắm tay thật dài thật lâu, chỉ hi vọng sự ấm áp này có thể luôn ở bên cạnh tôi.
Lúc tôi phát hiện cô ấy cười ngọt ngào với người khác, tôi cảm thấy khủng hoảng, một loại cảm giác chưa từng có. Cô ấy không phải chỉ thuộc về một mình tôi, cô ấy là đứa bé mà ai cũng thích.
Tôi không muốn sự ấm áp duy nhất này bị người khác cướp đi, cho nên tôi cầu xin cô ấy, cầu xin cô ấy chỉ nhìn một mình tôi.
Cô ấy đồng ý.
Khi tôi phấn khởi, bất hạnh cũng đồng thời kéo đến.
Người sinh ra tôi lại một lần nữa xuất hiện trong cái nhà này. Bà ta mang theo nụ cười xuất hiện, nụ cười đó làm cho tôi cảm thấy đáng sợ.
Màu đen là không gian tăm tối nhỏ hẹp trong tủ bát, màu đỏ là máu tươi và đôi mắt đỏ lừ.
Người sinh ra tôi, người được gọi là mẹ mắc bệnh trầm cảm sau sinh rất nặng. Trước khi tôi trở lại nhà họ Nhan, cuộc sống hàng ngày của tôi đều là bị nhốt hoặc là bị mắng chửi đánh đập.
Sau khi tôi bị buộc đón trở về nhà họ Nhan, thỉnh thoảng bà ta sẽ xuất hiện bên cạnh tôi. Chỉ là bà ta không nhắm vào tôi nữa, mà nhắm vào người được gọi là ba tôi.
Tôi không biết cô ấy lấy sức mạnh từ đâu mà dám tin tưởng vững chắc như thế. Nhưng tôi đã có được bảo vật xinh đẹp nhất thế gian, không gì có thể sánh được.
Tôi cho rằng thần linh đã dành ưu ái cho tôi, nếu không thì tại sao ba mẹ cô ấy lại có thể nhanh chóng đồng ý cho chúng tôi qua lại với nhau chỉ với một điều kiện là chăm sóc tốt cho cô ấy.
Bác sĩ nói tâm lý của tôi đã được cải thiện rất tích cực, khi tôi còn chưa kịp vui mừng thì cơn ác mộng lại tới, làm tôi trở tay không kịp.
Đừng khóc, cho bạn ăn bánh quy gấu.
Tôi nhìn cô bé, cô bé nhìn lại tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó ngốc nghếch ăn luôn cả ngón tay tôi, cơn đau không đề phòng đột nhiên ập tới.
Cô bé nói xin lỗi, sau đó… ôm tôi. Cái ôm thật ấm áp, là sự ấm áp tôi chưa từng được cảm nhận. Nhưng sự ấm áp này chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi đã bị cô giáo ngăn lại.
Cô bé bị kéo đi ra chỗ khác, cách tôi nhiều vị trí.
Còn tôi thì thấy bối rối, cảm giác âm ấm vẫn còn trên mặt, lúc đó tôi còn chưa nhận ra được đó nước mắt của tôi.
Đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi và cô bé ấy, cuộc gặp gỡ không thể nào quên được.
Những chuyện không thể tưởng tượng nổi liên tiếp xảy ra, không ngừng đẩy cô ấy lại gần phía tôi.
Cô bé luôn nhìn tôi, nói tôi là đứa bé đáng yêu nhất, ngay cả mẹ cô bé cũng nói như vậy.
Cô bé biết chơi rubik, khối rubik tôi suy nghĩ thật lâu mà không giải được, cô bé chỉ giải trong vài phút.
Tôi không muốn phải chịu thêm khó chịu, nhưng lại không chống nổi ánh mắt của cô ấy. Tôi nói ra, đôi môi cô ấy lập tức lại gần.
Hơi nóng lọt vào lỗ tai, mặc dù không có thính giác nhưng vẫn còn có trực giác, hơi nóng này lan khắp toàn bộ người tôi.
Cơ thể cứng đờ của tôi khiến cô ấy ngây ra, cho rằng tôi đã nghe thấy cô ấy nói gì đó.
Vì điều trị bệnh nên tôi hỏi thăm nhà họ Tần về tin tức của người phụ nữ kia. Dù sao thì bà ta cũng là nguồn gốc căn bệnh của tôi và cơn ác mộng quấn quanh tôi, cần phải giải quyết bà ta trước mới được.
Thế nhưng, không biết làm sao mà Nha Nha lại đột nhiên phát hiện được bí mật sâu trong lòng tôi. Hình như cô ấy phát hiện tôi không được bình thường, cộng thêm một vài người ngoài ý muốn làm phiền nhiễu, làm cho cô ấy nghi ngờ cơ thể và tâm lý của tôi.
Sự nghi ngờ này làm cho tôi không ngồi yên được, mà cô ấy lại đột nhiên ra nước ngoài, khiến tôi sụp đổ hoàn toàn.
Gặp lại Nha Nha, cô bé khóc to một trận, sau đó không thèm để ý đến tôi nữa.
Tôi rất buồn bực, nhất là khi nhìn bóng lưng xa dần của cô bé, lần đầu tiên tôi cảm thấy được tôi ỷ lại cô bé thế nào.
Khi tôi đang suy nghĩ đủ mọi cách để lấy lòng cô bé thì cô bé lại mềm lòng trước. Từ khoảnh khắc đó trở đi, tôi không thể nhìn nổi dáng vẻ khóc lóc của cô bé nữa.
Trên đường trở về, tôi bắt đầu tự hỏi. Vì sao một mình tôi khổ sở, tôi còn muốn kéo theo cô ấy khổ sở cùng tôi? Nếu tôi không có năng lực chăm sóc cô ấy thì sao tôi không buông tha cho cô ấy? Lẽ nào tôi còn muốn hủy cả cuộc đời cô ấy sao?
Vấn đề này ăn sâu bén rễ vào trong đầu của tôi.
Cô ấy tới ngả bài, tôi vẫn còn đang chần chừ, sự chần chừ của tôi làm tổn thương cô ấy. Thấy cô ấy khóc, tôi biết tôi thật sự không thể giữ cô ấy ở bên cạnh mình nữa, nếu không thì tôi sẽ có lỗi với ba mẹ của cô ấy, càng thêm có lỗi với cuộc đời của cô ấy.
Còn tôi, tin tức xấu nhất về tôi đã tới.
Tôi bị điếc một bên tai, không chỉ là vì lần bị thương này mà còn là vì mầm bệnh cũ bùng phát, chỉ là do lúc trước không có triệu chứng rõ ràng mà thôi.
Thiếu đi thính lực một bên tai làm cho tôi hoảng loạn một cách triệt để. Đúng lúc này, có một cậu bé đang có ý đồ mang Nha Nha rời khỏi tôi. Tôi bị kích thích hoàn toàn, nổi điên lên muốn giữ cô ấy lại bên cạnh tôi. Cho nên, lần đầu tiên tôi mở miệng cầu xin ba mình.
Giọng điệu tự giễu của tôi làm cho cô ấy không thích. Tôi đoán trong chớp mắt kia, cô ấy đã nói cô ấy muốn làm bạn với tôi cả đời, dù tôi có bộ dáng gì đi nữa thì cô ấy vẫn muốn ở bên cạnh tôi.
Tôi tưởng tôi đang nằm mơ, nhưng cô ấy thật sự tồn tại, hơi thở của cô ấy, độ ấm của cô ấy, tiếng nói của cô ấy, tất cả đều là thật. Khoảnh khắc đó, tôi phảng phất như nghe được tiếng pháo hoa nổ tung, tiếng tuyết mùa đông tan chảy, tiếng chồi non phá vách tường…
Cô ấy nói là do tôi làm cô ấy mệt mỏi ba năm, lãng phí ba năm. Còn tôi lại không hối hận, nếu không có ba năm này thì tôi không thể tin rằng trên thế giới này thật sự có một người luôn nhớ mãi không quên tôi.
Tôi bị vạch trần, vạch trần tất cả.
Tôi cố gắng tỏ ra không sợ hãi bỏ đi, cô ấy lại đi theo tôi.
Những ngọt ngào vừa rồi trong căn phòng lớn lập tức biến thành trò cười hài hước nhất.
Là tôi!
Đúng như người phụ nữ kia nói, sự tồn tại của tôi là sai lầm.
Tôi nghĩ có lẽ tôi đã điên rồi, bởi vì tôi luôn thấy được bóng dáng của cô ấy. Tôi thấy cô ấy tràn đầy sức sống xuất hiện trước mặt tôi, sau đó là hình ảnh cô ấy nằm trong tuyết...
Khi thì vui vẻ, khi thì tuyệt vọng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.