Chương 18: ĐÓNG VAI PHỤ? KHÔNG CÓ CỬA ĐÂU!



NẰM MƠ ĐI!!!


Lam Vũ Tịch vô cùng tổn thương ôm lấy Lục Thi Nhã.


Tướng công, sao chàng nỡ lòng nào đối xử với thiếp như vậy?


Mé nó!

Lam Vũ Tịch kiếp này còn vô liêm sỉ hơn cả kiếp trước!


Nha Nha, mình cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi. Nhân cơ hội này tiếp xúc thân mật với Tiểu Thần Thần!



Mé... ¥&ampamp... ¥


Văng đủ loại ngôn ngữ không phù hợp tiêu chuẩn của Đảng và xã hội mẫu mực.

Kết quả, đến thứ bảy, cô vẫn không có tiền đồ bám theo.

Nhan Thần Phi mặc đồng phục cầm một quyển sách, nhẹ nhàng khoan khoái đứng ở cửa.

Nhìn từ xa, Lục Thi Nhã đoán cậu đã cao khoảng 1m75 rồi.

Đến khi tới gần, cô làm đúng bổn phận đi theo Lam Vũ Tịch bưng trà rót nước, coi người nào đó như không khí.

Không ngờ, đạo diễn quay phim đột nhiên nhìn cô rồi nói thầm với hiệu trưởng vài câu, hiệu trưởng lập tức vẫy tay với cô.


Trò Thi Nhã, là như thế này, đạo diễn thấy nếu chỉ có mỗi nam nữ chính thì quá đơn điệu, hy vọng có thể tìm thêm vai phụ hỗ trợ, em có thể tham gia không?


Hách Đại Đại vừa nói vừa lau mồ hôi, đuôi mắt còn nhìn về một hướng khác.

Môi Lục Thi Nhã cũng lười giật, lập tức từ chối.

Chết tiệt! Muốn cô đóng vai phụ?

Không cần bàn nữa!

Hách Đại Đại thấy Lục Thi Nhã từ chối vô cùng kiên quyết, bèn thương lượng lại với đạo diễn. Đạo diễn nghe xong nhướng mày nói thầm vài câu với Hách Đại Đại.

Hai mắt Hách Đại Đại lập tức tỏa sáng, liên tục gật đầu, quay trở lại chỗ Lục Thi Nhã.


Như này nhé trò Thi Nhã, ý của đạo diễn là cho các em quay thành một nhóm khác, sau đó chỉnh sửa ghép hậu kỳ, không phải vai phụ, như vậy được không?


Ngất, cái gì vậy trời? Đạo diễn, ông đang tìm kiếm tài năng à?


Các em… là có ý gì?
Lục Thi Nhã hỏi.

Hách Đại Đại chần chừ mất một giây:
Là bắt cặp để quay.


Ồ, thì ra là ý này.

Chỉ cần không phải vai phụ là được, Lục Thi Nhã không còn lý do để từ chối nữa.

Nhưng mà, đến khi thấy
bạn bắt cặp
của mình, Lục Thi Nhã lại nhảy dựng lên.

Hách Đại Đại! Thầy không nói với em bạn diễn của em là con trai thầy!


Thi Nhã.


Mấy năm nay, bạn học Tiểu Minh được chăm sóc khá tốt, đẹp trai đến rối tinh rối mù. Lại thêm chất giọng ấm áp, hoàn toàn chinh phục yếu điểm chết vì sắc đẹp của Lục Thi Nhã.


Chào bạn Tiểu Minh.
Chào hỏi thân thiết.

Thật là tội lỗi khi năm xưa cô hãm hại cậu ta không nhẹ.


Đạo diễn gọi chúng ta kìa, đi thôi.
Bạn học Tiểu Minh cười dịu dàng nói.

Tim Lục Thi Nhã lộp bộp một tiếng, nụ cười cứng mất một giây. Cô nhịn không được quay đầu lại, người nào đó đang chăm chú xem kịch bản, không có thời gian nhìn cô.


Đi thôi.


Thở dài.

Quá trình quay rất thuận lợi, hai tuần lễ sau, video tuyên truyền của trường được chính thức đăng lên màn hình lớn của trường.

Nam đẹp trai, nữ đẹp gái.

Nhưng là hai đôi?

Không cùng một phong cách!

Ở sân vận động hay trong phòng học, tất cả học sinh trong trường đều phải hét lên.

Lam Vũ Tịch thỏa mãn gật gù.


Vẫn là đoạn đàn piano đẹp nhất, đẹp đến mức không chê vào đâu được.



Biến!


Lục Thi Nhã buồn bực nằm nhoài người lên bàn.

Video này được phát trong trường học cả một buổi sáng, Lam Vũ Tịch và Nhan Thần Phi lung linh đẹp đẽ, cô và bạn học Tiểu Minh sinh động hoạt bát.

Đâu đâu trong trường cũng đang thảo luận hai đôi bọn họ.


Nha Nha, hoàng tử của cậu tới rồi.


Lam Vũ Tịch nói xong, tim Lục Thi Nhã đập rộn lên, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài là bạn học Tiểu Minh ưu nhã.

Lục Thi Nhã tức giận quay đầu xử tử Lam Vũ Tịch x1000 lần.


Thi Nhã, cuối tuần này là sinh nhật mình, cậu có thể đến tham dự không?


Hay lắm! Nam thần ra tay chính là khí phách như vậy!

Một đám người xung quanh Lục Thi Nhã ước ao, thán phục xúm lại hóng hớt.

Lục Thi Nhã lúng túng cười.


Cuối tuần mình đi học piano, có lẽ không đi được. Không tin cậu hỏi Lam Vũ Tịch đi.


Bạn học Tiểu Minh nhìn theo hướng Lục Thi Nhã chỉ, vẻ mặt bạn học Lam Vũ Tịch không ngừng biến đổi.


Ủa, mình nhớ là lớp piano đã kết thúc vào tuần trước.


Đù, có ai có dao không?

Lục Thi Nhã dùng ánh mắt
mình phải thọc cậu hai dao
trừng Lam Vũ Tịch.


Cậu chắc chắn buổi học cuối cùng không phải là tuần này?



Tất nhiên, chúng ta đã hẹn cuối tuần này đi leo núi bắt côn trùng mà. Lần này hay rồi, có sinh nhật. Hách Tư Minh, mình có thể tới tham dự không?



Đương nhiên là được rồi, mình vô cùng hoan nghênh.


Nhìn nụ cười của Lam Vũ Tịch, đến lúc này Lục Thi Nhã mới hiểu hết ý nghĩa câu
Phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân!
.


Mình thay Nha Nha cảm ơn lời mời của cậu. Đến lúc đó, mình sẽ tặng cậu một món quà đặc biệt.


Tặng cậu cho cậu ta là được rồi!

Lục Thi Nhã oán thầm, đảo mắt nhìn lại, Hách Tư Minh vẫn đang dài cổ chờ câu trả lời của cô.


Hừm... thôi được rồi, cuối tuần gặp.


Vừa dứt lời, lòng cô bỗng lạnh ngắt.

Người đó... người đó vừa đi ngang qua!

Mất máu!

Chắc chắn đồ không có lương tâm kia đã nghe thấy rồi.

Nhưng... nghe rồi mà vẫn có phản ứng gì.

Thật đáng giận!

Đột nhiên thật hoài niệm Tiểu Thần Thần khóc nhè năm xưa.


Mình ra ngoài một lát.


Lục Thi Nhã không có tiền đồ đuổi theo.

Đúng là mất mặt chết người.

Ba năm qua, số lần cô bám đuôi cậu đã đủ để phán tội có ý đồ đen tối với thanh thiếu niên rồi.

Không hiểu tại sao cậu lại thích nơi này nữa?

Khung cảnh hoang vắng yên tĩnh, một đôi chân dài bắt tréo trong góc, lại muốn trốn học sao?

Không học giỏi, làm hại cô cũng không học giỏi theo.

Dưới gốc cây, Lục Thi Nhã ôm đầu gối nhìn cậu, hai mắt như lên men.

Ngủ rồi?

Cô cũng mệt rồi, trời mùa xuân tiết trời ấm áp, khoảng thời hai ba giờ sau trưa là lúc mắt dễ mơ màng nhất.

Ngủ gục.

Gục đầu tỉnh dậy.

Lục Thi Nhã giật mình nhìn xung quanh.

Không có ai?

Vậy cái áo trên người cô từ đâu ra?

Cô cứng còng người quay đầu lại, cậu vẫn ngồi bên gốc cây yên lặng đọc sách.


Dọa chết người ta, không biết nói chuyện sao?


Xù lông. Xấu hổ. Nhưng tay vẫn không quên kéo chiếc áo đang khoác trên người ngửi.

Mùi của Tiểu Thần Thần thật khiến lòng người ta say.

Nhan Thần Phi thấy Lục Thi Nhã tỉnh, con ngươi khẽ chuyển động, làm như vô ý quay đầu đi, dứt khoát đứng dậy.

Lục Thi Nhã lập tức kéo ống tay áo của Nhan Thần Phi, buộc cậu phải dừng bước.


Thần Thần, đừng giận nữa, chúng ta làm hòa được không?


Lục Thi Nhã cúi đầu nói, sống mũi cay cay, cuống họng cũng ngưa ngứa.

Nếu lần này không giữ lại được, có phải cậu lại sẽ như buổi sáng mọi ngày, không thèm liếc nhìn cô một cái?

Cảm thấy cánh tay cậu run lên, Lục Thi Nhã lập tức bước đến gần, không biết xấu hổ ôm lấy cậu, gác đầu mình lên vai cậu.


Thần Thần, mình không thấy cậu phiền, chúng ta vẫn làm bạn tốt được không? Cậu giận mình cũng đủ lâu rồi, chúng ta làm hòa đi.


Nuôi bảy năm, lén lút đi theo ba năm.

Lục Thi Nhã sao có thể buông tha, nhất là khi những điều tuyệt vời kia hiển hiện mồn một trước mắt.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.