Chương 21: MUỐN BÊN CẬU CẢ ĐỜI
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1454 chữ
- 2022-02-04 08:24:41
Lục Thi Nhã cứng người, sợ hãi ngẩng đầu lên.
Cậu đi đi.
Nhan Thần Phi cao ngạo xoay người đi, định chạy trốn. Sự lạnh nhạt trong lời nói của cậu khiến Lục Thi Nhã hoàn hồn.
Bóng lưng người thiếu niên này sao lại tiêu điều đáng thương như vậy!
Ngay tại giây phút cậu đóng cửa, Lục Thi Nhã nhanh chân giữ lại.
Cậu còn chưa giải thích rõ ràng với mình!
Rốt cuộc những lời cậu ta nói là có ý gì!?
Lục Thi Nhã chưa bao giờ tỏ ra mạnh mẽ và trưởng thành như vậy, khiến Nhan Thần Phi ngây người.
Cô đẩy cửa bước vào, tiếng cánh cửa đóng lại lần nữa cách li bọn họ với thế giới hỗn loạn bên ngoài.
Tâm trạng của Lục Thi Nhã lúc này rất cay đắng, chua chát, tựa như bông hoa mà cô bỏ công sức chăm bẵm bao nhiêu năm không biết đã bị sâu ăn tự bao giờ. Thế nhưng cô lại chẳng hề hay biết, suốt nhiều năm qua chỉ nhìn thấy bề ngoài nở rộ đẹp đẽ của nó.
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng cười chế giễu của cậu.
Lần đầu tiên Lục Thi Nhã cảm thấy ghét bỏ tóc mái che trước mặt cậu, nó che khuất bộ phận cô thích nhất, cũng khiến tâm tình của cậu trở nên khó đoán.
Cậu đi đi.
Nhan Thần quay lưng lại, bờ vai khẽ run đã vô tình lộ ra tâm trạng của cậu lúc này.
Đã bao lâu rồi, cậu nói đi rồi mình sẽ đi ngay lập tức!
Nhan Thần Phi run lên, vài giây sau, một thanh âm lạnh lẽo vang lên.
Không nhớ rõ...
Lời nói phía sau không được nói hết không phải vì Nhan Thần Phi run, mà là vì nguồn nhiệt ấm áp từ phía sau.
Cậu nói dối, cậu không nói cho mình, cậu cho là mình không biết gì sao?
Giọng nói cô nghẹn ngào.
Thần Thần, cậu quá coi thường mình rồi, cậu cho mình là đứa ngốc sao? Vừa tốt nghiệp nhà trẻ cậu liền biến mất, năm lớp hai cậu đột nhiên bị thương ở đầu, từ năm lớp bốn cậu bắt đầu hờ hững mình! Những gì mình nói chỉ nghe chứ không nhìn... Hơn mười năm qua, những chuyện cậu từng làm mình còn nhớ kĩ hơn cả cậu!
Những chuyện đáng sợ năm xưa đến tận hôm nay cô mới biết được thật cay đắng.
Những âm thanh nức nở kéo dài rất lâu, không ngừng nghỉ.
Người mang tâm lý trưởng thành sớm - Nhan Thần Phi khe khẽ thở dài.
Là bởi vì cậu ngốc.
Tiếng nghẹn ngào của Lục Thi Nhã ngừng lại, cô ngẩng lên nhìn gáy của Nhan Thần Phi.
Cậu luôn biết mình cần cái gì, từ khi mình có ký ức, có suy nghĩ là mình đã cảm thấy cậu rất khác biệt, sự khác biệt sinh ra vì mình. Mỗi một tâm tình, hành động của mình cậu đều có thể đoán được, thậm chí chẳng cần mình nói cậu cũng sẽ làm.
Đó là bởi vì mình...
Vì mình sống lại, nên mình trưởng thành hơn cậu nhiều.
Lục Thi Nhã tự nói thầm trong lòng.
Bởi vì cậu là kẻ ngốc, chỉ biết trao đi, cười vì mình, khóc vì mình.
Nhan Thần Phi giống như tháo bỏ hết phòng bị, cậu tách tay cô ra rồi xoay người lại.
Một người tốt đẹp như cậu, mình đã từng luôn muốn chiếm giữ lấy. Cảm giác này luôn thôi thúc mình, nhưng... mình không thể tưởng tượng nổi nếu bị cậu thấy bộ mặt đáng sợ của mình thì sẽ như thế nào. Vì hình như cậu chỉ thích hình tượng hoàn mỹ của mình.
Lục Thi Nhã sửng sốt, trong đầu đột nhiên hiện lên một vài hình ảnh.
Tiểu Thần Thần nhà chúng ta là đẹp trai nhất.
Tiểu Thần Thần là giỏi nhất, không một ai sánh nổi.
...
Cô luôn khoe khoang với người khác như vậy, cho nên...
Lục Thi Nhã run rẩy vươn tay, muốn chạm vào cậu nhưng lại bị cậu gạt xuống.
Lại một tiếng cười giễu.
Sau này có người nói cho mình biết, mình không đáng được yêu thương, bởi vì sự tồn tại của mình khiến bà ấy phải đau khổ. Mình không dám tưởng tượng, nếu một ngày cậu biết sự thật thì liệu có giống bà ấy hay không. Cảm thấy sự tồn tại của mình là một sai lầm, ghét bỏ mình, hận mình, thậm chí là biến mất, không xuất hiện trước mặt mình nữa.
Thần Thần! Mình sẽ không như vậy, không biết mình đã nói cho cậu chưa, nhưng sự tồn tại của mình chính là vì cậu!
Lục Thi Nhã không kiềm chế nổi, cô không nghĩ ra người nào lại có thể nói những lời tàn nhẫn như thế với cậu.
Nhan Thần Phi sững người vì tiếng hét của cô mất mấy giây, cậu cúi đầu, khóe miệng khẽ run, không biết là cười hay là xót xa.
Cậu không tin mình?
Lục Thi Nhã hơi nhói đau trong lòng, khó có dịp cô mới có thể nghiêm túc móc tim, móc phổi ra để bộc bạch như vậy.
Vì thế nên mấy năm qua cậu thà không để ý đến mình chứ không chịu nói sự thực với mình?
Cô đã ngây thơ tự cho rằng mình bị chán ghét vứt bỏ.
Một người nhạy cảm như Nhan Thần Phi đương nhiên nắm bắt được sự mất mát của Lục Thi Nhã, cậu quay lưng lại trốn tránh.
Hành động này của cậu khiến Lục Thi Nhã giận đến nghiến răng nghiến lợi, cô dứt khoát nhảy lên lưng cậu rồi cắn vào cổ cậu.
Lưng đột nhiên bị đè nặng, cổ cũng đau nhói, Nhan Thần Phi không phải không cảm nhận được, nhưng cậu vẫn lựa chọn đưa vòng tay ra sau giữ lấy chân cô, tránh cho cô không bị ngã xuống.
Cho đến khi cảm nhận được mùi máu trong miệng Lục Thi Nhã mới nhả ra.
Cái tai nào? Bên này hay là bên này?
Lục Thi Nhã mạnh mẽ bóp lấy cằm của cậu, ép cậu quay lại nhìn mình.
Đôi chân mày của cậu nhíu chặt lại.
Có nói hay không hả?!
Bên trái!
Trước khi Lục Thi Nhã có hành động tiếp theo, Nhan Thần Phi đã bình thản trả lời lại.
Lục Thi Nhã sửng sốt, sau đó nhìn chòng chọc trai trái của cậu.
Bề ngoài không có bất cứ tổn thương nào, nhìn qua không khác gì với người bình thường.
Lục Thi Nhã không nhịn được liền ghé vào tai trái cậu nói nhỏ một câu.
Nhan Thần Phi giật mình quay đầu lại, nhìn cô một cách kinh ngạc.
Cậu nghe thấy?
Nhìn vẻ mặt của Nhan Thần Phi, Lục Thi Nhã thật sự cho rằng cậu nghe được, thế nhưng...
Nhan Thần Phi lắc đầu.
Thế tại sao cậu...
Lời còn chưa dứt, đã thấy Nhan Thần Phi xoay mặt sang hướng khác. Mà cái tai trái cô vừa mới nói thầm lúc nãy đỏ rực như trứng tôm.
Ngứa.
Cậu nói.
Lục Thi Nhã sửng sốt, sau đó mời cười hừ hừ...
Lâu lắm rồi mới thấy được bộ dạng xấu hổ của cậu, Tiểu Thần Thần thật đáng yêu.
Lục Thi Nhã nghiêm túc chẳng được bao lâu đã bị một câu này đánh về
nguyên hình
.
Nhan Thần Phi thả cô xuống, lạnh băng mặt lại.
Lục Thi Nhã cảm thấy một luồng gió lạnh thổi đến, nhưng chẳng biết nó đến từ đâu, rõ ràng vừa nãy bầu không khí vẫn tốt mà.
Nó không nghe thấy đâu, mãi mãi không nghe thấy.
Cậu quay đầu đi.
Dáng vẻ đáng thương khiến lồng ngực Lục Thi Nhã đau thắt, không kìm được ôm chầm lấy Nhan Thần Phi.
Thật tốt quá, sau này những gì không muốn cậu nghe thì mình sẽ nói tai bên này, lời thô tục, chửi thề gì gì đó nhiều lắm, dù sao cậu cũng không muốn nghe.
Nghe được tiếng tim đập rộn trong lồng ngực cậu, Lục Thi Nhã khẽ cong khóe môi.
Một lúc lâu sau, cậu nói.
Vừa rồi cậu nói xấu mình?
Lục Thi Nhã bật cười lắc đầu, cô kéo đầu của cậu xuống rồi lặp lại những lời vừa rồi vào tai phải cậu.
Không phải, vừa rồi mình nói là mình muốn ở bên cậu cả đời.
Hơi thở nóng ấm khiến cho bên tai còn lại của Nhan Thần Phi cũng đỏ hồng lên, trái tim băng giá trong lồng ngực chậm rãi dấy lên một ngọn lửa.
Nhan Thần Phi gọi cơm tối đưa lên phòng.
Hai người họ dính nhau còn hơn cả trước đây, Nhan Thần Phi ước gì có thể nhét cô vào trong thân thể mình, mãi mãi không chia cắt.
Lục Thi Nhã chỉ biết trợn trắng dã mắt.
Nhan Thần Phi cao ngạo không ai bì nổi đâu rồi?