Chương 24: CẦM “ĐỒ” CỦA CẬU ĐI ĐI


Từ lúc giận dỗi tách ra hồi học tiểu học đến giờ, Tiểu Thần Thần không cho phép cô được tùy tiện ôm cậu, hôn thì đương nhiên lại càng không được. Chớp mắt đã năm sáu năm, Lục Thi Nhã đột nhiên cảm thấy nhớ nhung hương vị đôi môi này.

Pưng - một sợi dây trong não đột nhiên bị đứt đoạn.

Cô hôn cậu. Không dư thừa chút thời gian nào để nghĩ ngợi, Lục Thi Nhã đỏ mặt hôn Nhan Thần Phi.

Thật mềm, mềm giống như khi còn bé vậy, Lục Thi Nhã không dám làm gì nhiều, chạm môi xong nhanh chóng lui người lại.

Trái tim cô nhảy bình bịch trong lồng ngực, như thể có thể đánh ra sét tới nơi.

Nhan Thần Phi vẫn đang ngủ nên chẳng có bất cứ phản ứng nào, Lục Thi Nhã xấu hổ xong thì lại bắt đầu lên cơn dở hơi.

Lúc còn bé chỉ đơn giản là hôn chơi chơi, thế vừa rồi là cái gì?

Mùi vị hình như cũng không tệ lắm...

Oh no!

Trong đầu Lục Thi Nhã hiện giờ đang có hai đứa nhỏ đánh lộn với nhau.

Cô bất giác bị dục vọng khống chế lần nữa, lúc ý thức được thì môi cô đã đặt lên môi Tiểu Thần Thần.

Mi mắt từ từ khép lại, Lục Thi Nhã không khống chế được, nhẹ nhàng đưa lưỡi ra, ngây ngô mê muội liếm nhẹ đôi môi đối phương. Cô
gặm
một hồi, nhận ra mình sắp không thở nổi, đành lui người về.

Trời ạ, môi Tiểu Thần Thần bị cô
gặm
sưng lên rồi.

Lục Thi Nhã chỉ muốn đâm đầu xuống đất luôn cho rồi, nhưng đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa.

Ms.Diêu thò đầu vào, Lục Thi Nhã cứng đờ cả người, trái tim suýt nữa nhảy vọt ra ngoài. Thật nguy hiểm, tí thì bị bắt gian tại trận rồi.


Suỵt!


Lục Thi Nhã làm bộ đoan chính chỉ Nhan Thần Phi đang ngủ say, rồi cắn môi, cúi đầu đi ra khỏi phòng.

Ms.Diêu thấy Tiểu Thần Thần đang ngủ thì cũng không nghĩ nhiều, chờ con gái đóng cửa mới nói.


Mẹ của Tịch Tịch gọi điện bảo ở quê có gửi đặc sản lên, muốn tặng nhà chúng ta một ít. Con sang cầm về đi, à mà nhớ cảm hơn cô ấy nhé!



Ồ, thế con đi lấy.


Không đợi Ms.Diêu nói hết, Lục Thi Nhã đã chạy biến đi.

Lam Vũ Tịch vừa mở cửa đã thấy Lục Thi Nhã với đôi môi đỏ mọng, ướt át thì ngẩn người, sau đó cười xấu xa.

Chuyện mà Ms.Diêu không nghĩ tới lại bị Lam Vũ Tịch đang độ tuổi xuân xanh nhìn một cái trúng phóc. Cô nàng lập tức kéo Lục Thi Nhã vào phòng mình, đóng cửa lại.


Thành thật khai báo nào, cậu vừa gây ra tội nghiệt gì? Môi đỏ như này chắc phải mài nguyên một lớp da ấy nhỉ?


Mặt Lục Thi Nhã đỏ như rỉ máu.


Bị muỗi cắn!


Lục Thi Nhã nghiến răng nhả ra lời biện hộ yếu ớt.


Con muỗi này cũng to phết nhỉ, đốt sưng hết cả môi rồi nè.



Cậu biến đi!


Trông Lam Vũ Tịch cười lăn lộn, Lục Thi Nhã có cảm giác mình càng sống càng giật lùi, thế mà cũng có ngày bị đem ra làm trò cười.


Cười đủ chưa hả?



Ha ha... gần đủ thôi, nói đi, ai là người chủ động trước?
Lam Vũ Tịch ngồi ngay ngắn lại nhìn Lục Thi Nhã.

Lục Thi Nhã chần chừ, ấp a ấp úng mãi không nói ra được.


Cậu chủ động thì cứ nhận đi còn làm trò, xấu hổ cái gì chứ.


Lam Vũ Tịch cứ như một tay lão luyện tình trường, lời vừa nói ra đã khiến Lục Thi Nhã chôn đầu vào chăn lăn lộn.


Đâu có đơn giản như vậy, mình...



Cậu làm sao?



Hôn trộm! Cậu ấy đang ngủ!


Lời này làm Lam Vũ Tịch đứng hình.

Căn phòng im phăng phắc vài giây rồi đột nhiên bùng lên một tràng cười lớn.

Lục Thi Nhã chịu hết nổi, cầm đồ đi thẳng về nhà, không thèm để tâm đến kẻ điên nào đó nữa.

Lục Thi Nhã nhẹ chân đi vào nhà, thấy Ms.Diêu đang làm cơm tối thì lẳng lặng đặt đồ lên bàn, sau đó nhón chân đi đến trước cửa phòng mình.

Tay còn chưa kịp nắm lấy chốt cửa, Lục Thi Nhã đã nghe thấy một tiếng động nhỏ kì quái truyền ra, khiến cô cứng ngắc cả người.

Tuy cô chưa ăn thịt heo những đã thấy heo chạy rồi, cái âm thanh này quả thực quá làm người ta liên tưởng.

Càng tới gần cửa càng nghe rõ tiếng ma sát có quy luật, kèm theo tiếng rên đứt quãng, Lục Thi Nhã cảm thấy cả người nóng bừng, miệng lưỡi khô khốc.

Đột nhiên phòng bếp vang lên tiếng người đi lại, Lục Thi Nhã bị dọa hết hồn, lập tức đẩy cửa bước vào, khóa lại.

Trong phòng, ngoài mùi hương kì quái ra, cảnh tượng trước mắt khiến Lục Thi Nhã cả đời khó mà quên được.

Nhan Thần Phi -
bông hoa trên cao
theo trường phái cấm dục ấy thế mà lúc này đang ghé vào giường của cô, mái tóc rối bời, quần áo xộc xệch,
chỗ đó
thì đang ma sát với... gối đầu của cô.

Dưới ánh nhìn sững sờ của cô, một thứ gì đó bắn lên cái gối đượm mùi thơm của cô.

Nhan Thần Phi nhìn thẳng vào Lục Thi Nhã bằng ánh mắt nhuốm màu tình dục. Ánh mắt ăn mòn mỗi một tấc da thước thịt trên người cô, giống như cô chính là cái gối đầu đang đặt dưới người cậu lúc này.

Im ắng, sự im ắng triệt để cho tới khi bên ngoài truyền tới tiếng cằn nhằn của Ms.Diêu.


Về mà chẳng nói tiếng nào, Nha Nha mau gọi Tiểu Thần Thần dậy ăn cơm. Ngủ qua giờ cơm không tốt đâu, ăn xong rồi ngủ tiếp...


Ms.Diêu lải nhải một đống, gõ tỉnh Lục Thi Nhã.

Sau khi tỉnh táo lại Lục Thi Nhã lập tức gào một tiếng trong lòng, rồi xoay lưng lại đối mặt với cửa.

Sau lưng truyền tới tiếng loạt soạt, đợi một lúc, xác định Nhan Thần Phi đã mặc đồ xong thì Lục Thi Nhã mới quay đầu lại. Thấy cậu đang nghiêm chỉnh tháo vỏ gối, cô bèn đưa tay cầm lấy.


Để mình... cậu... cậu đi tắm đi.


Lục Thi Nhã không ngừng tự nhủ trong lòng, mình là một người phụ nữ trưởng thành, cần phải rộng lượng bla bla... nhưng khi cầm lấy cái vỏ gối kia thì cô lại
chết máy
.

Một mảng trắng đục nổi bần bật trên nền vỏ gối hồng nhạt của cô.

Khuôn mặt trắng nõn không giấu được màu đỏ cùng nhiệt độ nóng hổi.

Lục Thi Nhã luống cuống cả nửa ngày cũng không tháo ra được, cuối cùng vẫn là cánh tay ấy lột cái vỏ gối xuống cầm vào nhà tắm.


Khoan!


Cô bỗng nhớ đến mấy cái quần chíp mình treo trong nhà tắm liền cuống quít kéo người lại, giật lấy cái vỏ gối cuộn cuộn lại rồi tìm một cái túi bỏ vào.


Mang đồ của cậu đi đi!


Nói xong cô liền nhét cái túi đó vào cặp xách của Nhan Thần Phi, sau đó xấu hổ chạy ra ngoài.




Mau ăn cơm đi, ăn nhanh còn về.


Cái giọng điệu này ỏn ẻn đến mức muốn cái mạng già của cô luôn.

Trên bàn cơm, Ms.Diêu vẫn ân cần gắp đồ ăn cho Nhan Thần Phi như mọi ngày. Cả một bàn ăn chỉ có mỗi món tôm rim tương là món cô thích, còn lại đều là món mà Nhan Thần Phi thích.

Ms.Diêu, lòng dạ của mẹ thật rộng rãi quá ha, Lục Thi Nhã âm thầm ghim.

Buổi tối, Ms.Diêu muốn giữ Nhan Thần Phi ở lại nhưng cậu từ chối, bà chỉ có thể tiễn người lên tận xe của chú Trần.

Hừm, Lục Thi Nhã cô chỉ dám đứng ở trên lầu ngó xuống đây này.

Mùi trong phòng đã tan gần hết, Lục Thi Nhã ngập ngừng hồi lâu mới ngồi xuống giường của mình.

Vừa đặt mông xuống, trong đầu cô lập tức tràn ngập hình ảnh nóng bỏng vừa rồi của Nhan Thần Phi.

Có cái gì đó âm ấm giữ mãi nãy giờ cuối cùng cũng chảy ra theo lỗ mũi của cô.

Hựm, chảy máu mũi rồi!

Lục Thi Nhã nghiến răng, đi đến trước bồn rửa tay.

Cô phải dùng khăn lạnh đắp một lúc mới dừng lại. Ms.Diêu tiễn
con rể
xong vào nhà, thấy con gái đang uống nước với hai lỗ mũi bịt giấy ăn thì đau lòng không thôi.


Nha Nha, hay là ngày mai nghỉ một ngày đi! Con với Tiểu Thần Thần ra ngoài chơi, đừng học nữa, chảy cả máu mũi rồi.



...


Lục Thi Nhã không còn lời nào để nói với mẹ mình, lầm lũi về phòng đi ngủ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.