Chương 27: Không từ nào diễn tả nổi


Lục Thi Nhã bổ nhào lên người Nhan Thần Phi, muốn đè chết cậu.


Nói! Cậu đã làm gì Ms.Diêu?



Một chi nhánh của công ty làm lễ khai trương, cần dùng hoa.


Một lý do thật ngắn gọn.

Chắc chắn hôm nay Ms.Diêu sẽ bận tối mắt, làm gì có chuyện rảnh rỗi mà về nhà được. Thế nên tất cả là âm mưu do con người này tính toán từ lâu!


M nó! Tính toán giỏi lắm!


Còn chưa nói dứt câu, Nhan Thần Phi lật Lục Thi Nhã lại, đè xuống dưới thân mình.

Trái tim Lục Thi Nhã giật thót, đập thình thịch thình thịch.


Làm cái gì, mau đứng lên.


Nhan Thần Phi chỉ cười không nói, nhìn chòng chọc cô rất lâu, rất lâu.


Không mỏi mắt hả, mau xuống đi.


Vẫn không có lời đáp lại, Lục Thi Nhã bắt đầu giãy giụa.


Đừng nhúc nhích.


Nhan Thần Phi chống hai cánh tay sang hai bên người Lục Thi Nhã tránh không đè hết trọng lượng cả người lên người cô, nhưng cổ hai người vẫn chạm được vào nhau là có thể tưởng tượng được bọn họ gần nhau đến thế nào.

Tiếng thở dài thỏa mãn vang lên bên tai Lục Thi Nhã, như thể cực kì mãn nguyện.


Cậu mệt lắm à?


Lục Thi Nhã mềm lòng, nhỏ giọng hỏi han.

Đột nhiên cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả vào xương quai xanh của mình, Lục Thi Nhã khiếp sợ đẩy cậu ra, chỉ là sức lực của cô chẳng là gì đối với Nhan Thần Phi.


Không được! Nhan Thần Phi! Hiện giờ không được!


Cô hốt hoảng nói.

Bọn họ còn quá nhỏ, cơ thể, tâm lý, thời gian đều không đúng thời điểm.

Nhan Thần Phi coi như không nghe thấy, tiếp tục thăm dò. Lục Thi Nhã vừa ngượng vừa cuống, nhất là khi trong người cô đột nhiên nóng lên. Kẻ ngốc cũng biết rằng là cô đã bị kích thích đến động tình.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!


Nhan Thần Phi!


Lục Thi Nhã hét to, làm Nhan Thần Phi đang bị tình dục che mắt phải ngừng lại.

Cậu ngẩng lên nhìn cô, trong đôi mắt đẹp xen lẫn nét hoang mang cùng đau đớn vì dục vọng bị kìm nén, lại giống con thú đang bị vây trong lồng, không biết phải làm sao.

Lục Thi Nhã muốn mềm lòng cũng không được, nếu như xảy ra sai lầm thì phải ăn nói như thế nào đây?


Nha Nha... mình muốn...



Không được!


Giọng nói mang theo sự chật vật của Nhan Thần Phi khiến Lục Thi Nhã hổ thẹn. Cô ngập ngừng nửa ngày mới đỏ mặt, bẽn lẽn nói.


Mình sợ đau, cậu chờ mình lớn một chút nữa có được không?
Nói xong, nội tâm già cỗi của Lục Thi Nhã chỉ muốn ngất đi thôi.

Nhan Thần Phi thở dốc, ánh mắt cũng dần tỉnh táo lại, cậu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, cực kì thâm tình.


Được, cậu nói gì mình cũng đồng ý.


Thương tiếc, trân trọng... Lục Thi Nhã không biết dùng từ nào để diễn tả, nói chung lúc này Nhan Thần Phi đã hạ thấp bản thân hết mức chỉ để lấy lòng cô.


Cậu khó chịu lắm à?


Cảm nhận được mồ hôi rơi trên xương quai xanh của mình, Lục Thi Nhã không kìm được hỏi.

Nhan Thần Phi bất ngờ ôm chặt lấy cô, đè toàn bộ sức nặng lên người cô. Cách một tầng chăn mỏng, Lục Thi Nhã vẫn cảm nhận được sự chuyển động của cậu.

Cô bị ép tới khó thở nhưng lại luyến tiếc không nỡ đẩy ra nên đành mặc kệ, ít nhất làm vậy cậu có thể dễ chịu hơn một chút.

Đôi môi lại bị
chiếm đóng
lần nữa, Lục Thi Nhã có cảm giác mình như bị người ta nuốt sống. Nhộn nhạo như vậy lại càng khó chịu cho nên cô vươn tay ra, vuốt ve cơ thể của Nhan Thần Phi.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cả người Nhan Thần Phi run lên rồi căng cứng lại, cho đến khi bình tĩnh lại thì chỉ còn tiếng thở dốc nhàn nhạt.

Lục Thi Nhã dùng đầu ngón tay chọc vào vai cậu.


Mình sắp tắc thở rồi này.


Bị nhét vào trong chăn thế này xấu hổ chết đi được.

Sức nặng trên người đột nhiên biến mất, lúc Lục Thi Nhã ngóc đầu lên thì đã không thấy ai nữa, chỉ có tiếng nước xả ào ào vọng ra từ toilet.

Aaaaaaaa... Lục Thi Nhã hét ầm trong lòng rồi lăn lộn trên giường.

Mấy phút sau, trong toilet truyền ra:


Máy sấy ở đâu?


Lục Thi Nhã ngơ người mất một giây.


Ngăn kéo thứ hai bên trái.


Nghe tiếng máy sấy truyền ra, Lục Thi Nhã chỉ biết trợn trắng mắt.

Cô đi lấy một cái quần đùi của ba mình rồi chìa vào trong toilet.


Mặc tạm, đưa quần cậu cho mình mình đi phơi, trời nắng khô nhanh thôi.


Cửa toilet hé ra, Lục Thi Nhã cầm được quần liền nhanh chóng mang ra ban công.

Quần lót Nhan Thần Phi mặc có độ co dãn rất tốt.

Lục Thi Nhã phơi quần xong, Nhan Thần Phi cũng mặc quần đùi của ba cô đi ra.

Đôi chân dài khiến người ta lác mắt, Lục Thi Nhã cười ngượng ngùng.


Ui, cũng được nhỉ, trông hợp lắm đó.


Có vẻ như Nhan Thần Phi cũng hơi xấu hổ nên hai cánh tai hơi hồng hồng, so sánh thì lúc này Lục Thi Nhã lại bình tĩnh hơn cậu một xíu.


Muốn uống nước không?



Mở cửa mở cửa...


Giữa trưa, bạn học Lam Vũ Tịch đã đến nhà người khác gọi hồn.

Lục Thi Nhã ra mở cửa.


Có chuyện gì thế?



Sách bài tập! Ngày mai thầy Vương thu rồi, mau mau...


Lam Vũ Tịch đột nhiên kéo dài giọng là bởi vì cô nàng thấy Nhan Thần Phi đang thản nhiên uống nước trong phòng. Quan trọng hơn là, cả người cậu chỉ mặc duy nhất một cái quần đùi, chỉ nhìn một cái đã ngửi thấy mùi gian tình nồng nặc rồi.


Hi, bạn học Nhan!
Tốc độ phản ứng của Lam Vũ Tịch nhanh nhẹn hơn Lục Thi Nhã nhiều.

Trong khi Lục Thi Nhã còn đang hóa đá, Nhan Thần Phi lại thản nhiên như không, gật đầu chào lại một tiếng rồi đi về phòng.

Cửa phòng đóng lại, Lam Vũ Tịch lập tức bám vào vai Lục Thi Nhã hỏi cung.


Woa! Mình phục cậu rồi! Chúng sinh đều phục cậu!



Cậu đừng nghĩ bậy.



Mặc như thế mà còn kêu không nghĩ bậy? Mau, mau cho mình xem thành quả đi!


Lam Tịch Vũ kéo cổ áo của Lục Thi Nhã ra nhìn, may mắn vừa rồi Nhan Thần Phi không để lại dấu hôn, nếu không bằng chứng thép rành rành như thế có chối cũng không được.


Không có? Sao lại không có?



Có muốn vở bài tập nữa không đây?



Muốn!


Lục Thi Nhã cấp tốc vào phòng lấy vở bài tập ra.


Cầm đi! Chép có kĩ thuật một tí, đừng để thầy Vương bắt được!



Biết rồi!



Không tiễn!



Rầm!
- Lam Vũ Tịch với tinh thần hóng hớt cao độ bị nhốt ngoài cửa.

Lục Thi Nhã chột dạ liếc cái quần con đang phơi trên ban công, cuối cùng đành lấy nó xuống rồi treo trong nhà bếp.

Quằn quại giày vò một hồi lâu, Lục Thi Nhã mang tâm trạng hơi khẩn trương bước vào phòng ngủ. Nhan Thần Phi đang ngồi đọc sách của một tác giả nước ngoài nào đó mà cô không biết.

Bần thần rồi lại bần thần, Lục Thi Nhã chậm rãi nhích đến bên cạnh cậu, sau đó chìa tay ra.


Cầm!


Một cái quần con lắc qua lắc lại trước mặt Nhan Thần Phi, cái này thật là... không từ nào diễn tả nổi.


Khô rồi?


Giọng của Nhan Thần Phi chẳng có chút nào gọi là ngạc nhiên hay là ngượng ngùng.


Khô rồi, khô rồi! Mau thay đi, đề phòng có người lại đến, cậu mau mau mặc vào, nếu không... cậu đừng hòng bước chân vào nhà này nữa.


Nhan Thần Phi cầm lấy quần lót của mình đi vào toilet.

Bên ngoài, Lục Thi Nhã như sắp phát điên đến nơi, chẳng lẽ chỉ có một mình cô sợ hãi thái quá sao?

May mắn sau đó không có ai tới làm phiền bọn họ nữa. Ms.Diêu bận rộn đến mười giờ tối mới về, lúc đó Nhan Thần Phi cũng đã về nhà.

Chuyện xảy ra hồi chiều cứ thế mà tan biến như mây khói.

Nằm mơ à!!!

Lục Thi Nhã lúc này đang ngồi trong phòng học với một tâm trạng không cách nào yên bình nổi.

Từ khi xé bỏ giới hạn kia, đang yên đang lành Nhan Thần Phi cũng có thể nhân lúc không có ai mà bất ngờ kéo cô hôn tới tối tăm mặt mũi, không biết trời đất.

Mỗi khi cô vác đôi môi sưng đỏ về lớp là sẽ lại bị Lam Vũ Tịch chế giễu một trận ra trò.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.