Chương 28: TRÁI TIM KHÔNG NHẠY CẢM CŨNG BIẾT ĐAU


Đối với kì thi này, Lục Thi Nhã và Nhan Thần Phi chẳng hề lo lắng gì, Lam Vũ Tịch lại càng phải không, bởi vì cô nàng đã sớm từ bỏ rồi. Kiếp trước, Lam Vũ Tịch học ở trường nữ sinh bên cạnh. Chuyện học hành của cô nàng cũng khá nhẹ nhàng bởi vì ba mẹ cô nàng đã lên kế hoạch ra nước ngoài cho con gái, cho nên không bận tâm quá nhiều chuyện học hành trong nước, chỉ cần cô nàng không gây họa là được rồi.

Ngày phát giấy báo dự thi, Lục Thi Nhã cực kì hưng phấn, Lam Vũ Tịch khịt mũi khinh thường.


Cậu hưng phấn cái gì, thi hay không thì cậu cũng lên thẳng thôi.


Lục Thi Nhã quay đầu, nhe tám cái răng ra nói.


Ai muốn lên thẳng chứ, cái chị đây muốn là cái danh hiệu Trạng Nguyên toàn tỉnh!


Lục Thi Nhã thầm nhẩm tính, hiện giờ mấy môn học ở cấp II chỉ là trò trẻ con, chỉ cần cố gắng một chút thì cực kì dễ đạt được điểm tuyệt đối. Nếu môn Vật lý phát huy ổn định, có khi cô còn được danh hiệu Trạng Nguyên toàn tỉnh. Nhưng nếu đổi thành kì thi đại học thì cô lại không nắm chắc, đề bài năm đó là gì cô cũng đã quên sạch từ lâu, dựa vào năng lực vốn có của cô chỉ có thể miến cưỡng thi tốt mà thôi. Cho nên để giành được danh hiệu Trạng Nguyên chỉ có một cơ hội này thôi.

Lam Vũ Tịch
ban tặng
nửa con mắt cho Lục Thi Nhã đang hừng hực khí thế.


Cậu quên tình yêu nhà cậu rồi à?


(Lam Vũ Tịch dùng từ ám chỉ hai người có phát sinh quan hệ.)


Đậu, nói cái kiểu gì đấy!
Lục Thi Nhã cầm sách gõ lên đầu Lam Vũ Tịch.

Lam Vũ Tịch cười cực kì gian trá,
Ui, sao nào, trước mặt tui hai người chính là tình yêu của nhau đó! Tui đã phải hi sinh ‘đội nồi’ cho cậu một năm rồi đấy...



Thôi biến đi, không phải cậu đội rất vui sao, càng đội càng hăng còn kêu ai?!
Lục Thi Nhã nghiến răng nghiến lợi nói với cô nàng không biết xấu hổ này.


Nói vậy cũng đúng, haizzz... cứ nghĩ tới việc lên cấp III phải xa mọi người là lại buồn đến héo mòn ruột gan.



Stop, nếu buổi tối không quấn quít với chó lai nhà cậu, ban ngày chịu khó nghe giảng thì cậu đâu rớt xuống cảnh này được?



Ấy chà chà, đừng công kích người thân có được không?



Trước tiên nói về tình yêu của cậu đi.



Đồ chết tiệt không có lương tâm, muốn đánh nhau đúng không?


Lam Vũ Tịch cầm hai quyển sách ném qua, Lục Thi Nhã nhanh nhẹn tránh được.


Cưng còn non và xanh lắm.


Lục Thi Nhã đắc ý khiến Tiểu Tịch Dương hoàn toàn nổi bão, cô nàng ngoắc hai tay lại thành chiêu khóa cổ. Lục Thi Nhã cũng không kém cạnh, công kích lại từ hai bên.

Tiếng cười giòn tan, trong trẻo của thiếu nữ vang vọng khắp sân trường đầy ắp nắng hè.

Thời gian trôi thật nhanh, nhìn nụ cười vô tự lự của Lam Vũ Tịch, Lục Thi Nhã đột nhiên có chút không nỡ. Chỉ còn ba năm nữa là bọn họ sẽ phải xa nhau rồi.

Và quan trọng hơn là, ngày phán quyết của Nhan Thần Phi ngày càng gần!

Ngày thi, Ms.Diêu hăng hái chạy đến trường thi cổ vũ cho con gái giống y như kiếp trước, khiến Lục Thi Nhã cảm động suýt rơi nước mắt. Ở đời, cao cả và thiêng liêng nhất vẫn là tấm lòng cha mẹ.

Vào trường thi, Lục Thi Nhã vô cùng vui vẻ, ai mà ngờ được cô và Tiểu Thần Thần lại thi cùng một trường thi cơ chứ. Có lẽ cô không nhớ rõ kiếp trước hai người chỉ đứng cách nhau hai hàng.

Lục Thi Nhã gật đầu với Nhan Thần Phi đã ngồi vào vị trí, sau đó tự cổ vũ bản thân lần này có đánh chết cũng không tiếp tục làm kẻ đứng thứ hai.

Lục Thi Nhã ngồi tự lẩm nhẩm một hồi lâu, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện thí sinh ngồi sát cạnh mình hóa ra cũng là người quen cũ.

Cái thế giới này nhỏ như vậy thật à?

Hách Tư Minh?

Người chuyển trường hơn một năm trước?

Nhớ khi đó, Hách Đại Đại còn buồn bã rất lâu vì chuyện này, thấy cô ông ấy còn buồn tới nỗi không nói nên lời. Không ngờ thời gian cuối cùng của cấp II lại có thể gặp lại cậu bạn này.


Ừm... bạn Tiểu Minh thi tốt nhé.


Bạn học Tiểu Minh vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh khiến Lục Thi Nhã cảm thấy thật ngại, rõ ràng lúc nãy vừa nhìn liếc cô mà, vẫn còn giận sao?

Thôi quên đi, không trả lời càng tốt, đời này cô phải phụ lòng bạn học Tiểu Minh rồi, Lục Thi Nhã quay lại chuẩn bị giấy bút.


Cậu cũng thi tốt.


Giọng nói lạnh băng vang lên bất thình lình khiến Lục Thi Nhã giật mình quay đầu lại như một con thỏ con bị kinh hãi.

Bạn học Tiểu Minh vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú chỉnh lại bàn thi của mình.

Lục Thi Nhã ngây người một vài giây rồi nhanh chóng cười cảm ơn.

Cả ngày thi tâm tình tốt nên làm bài cũng tốt. Thi xong ai nấy đều hào hứng, nhẹ nhõm. Lục Thi Nhã thu dọn đồ đạc xong phát hiện Nhan Thần Phi đã rời khỏi.

Cái con người này thật vô tâm, Lục Thi Nhã hơi hờn dỗi, dù gì cô cũng là bạn gái của cậu mà.

Thế nhưng, vừa mới bước chân ra khỏi cửa Lục Thi Nhã đã bị kéo tay đi về một hướng khác.


Này này, Nhan Thần Phi! Làm gì thế? Cậu làm đau tay mình đấy!


Nhan Thần Phi vẫn không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc dừng lại thì Lục Thi Nhã bị đập mạnh cả người vào ngực của Nhan Thần Phi theo quán tính, dập cả mũi.


Đau quá đau quá đi...


Lục Thi Nhã ôm mũi, không biết có gãy mũi luôn không nữa, lồng ngực người này sao lại cứng như vậy, thứ cô đụng phải là cơ ngực sao?



Tại sao cậu lại cười với cậu ta?


Giọng điệu thật lạnh lùng, thậm chí còn làm Lục Thi Nhã có cảm giác lạnh thấu xương, cô chuyển ánh mắt từ ngực lên mặt Nhan Thần Phi.

Gương mặt cậu sa sầm lại, mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt đen thâm trầm.


Mình...


Lục Thi Nhã cảm thấy sợ hãi, là nỗi sợ từ tận đáy lòng.


Mình... cười với ai?


Một Nhan Thần Phi thế này khiến cô cảm thấy xa lạ.


Hách!



Tư!



Minh!


Từng chữ một chui ra từ kẽ răng của Nhan Thần Phi, mạnh mẽ lại có lực uy hiếp.

Lạnh thấu tim, sao cô không nhớ mình cười với bạn học Tiểu Minh lúc nào nhỉ?

Mà có cười thì cậu cũng có cần tức giận vậy không?

Kìm nén!

Cái tính cách này của Tiểu Thần Thần quá không bình thường rồi.


Mình không cười với cậu ta, chỉ là phép chào hỏi lịch...


Môi cô bị chặn lại.

Nhan Thần Phi cắn rất đau, cô muốn trốn nhưng gáy với thắt lưng bị cậu giữa chặt, không thể cử động.

Lục Thi Nhã khẽ rên, rõ ràng là cảm thấy không thoải mái, nhưng cô càng giãy giụa Nhan Thần Phi càng hôn mạnh hơn. Lưỡi của cô bị cắn đến phát đau, môi lại chẳng cần bàn nhiều, cô nếm được vị máu rồi đây này!

Lục Thi Nhã cảm thấy vô cùng tủi thân, nước mắt đã dâng lên.

Lúc Nhan Thần Phi cảm nhận được vị mặn thì ngây ngẩn cả người, đôi mắt đang khép chặt bỗng mở lớn.

Thấy Lục Thi Nhã khóc, cậu hoảng hốt lùi lại mấy bước, cả người cứng đờ, cánh tay run rẩy muốn sờ khuôn mặt của Lục Thi Nhã nhưng lại bị cô tức giận gạt ra.

Nhan Thần Phi bị ánh mắt của cô làm cho khiếp sợ, cô đang oán cậu?


Mình...


Hai chữ
xin lỗi
đơn giản ấy thế mà lại thật khó nói.

Lục Thi Nhã vẫn chờ, chỉ cần cậu bằng lòng xin lỗi thì cô nhất định sẽ tha thứ, thế nhưng cậu không nói cái gì cả.


Hành động vừa rồi của cậu giống cái gì cậu biết không?


Ánh mắt thất vọng khiến Nhan Thần Phi không dám nhìn thẳng, cậu đưa tay tới nhưng lại bị gạt ra lần nữa.


Chẳng nhẽ cậu không có chút lòng tin nào với mình sao?


Lục Thi Nhã cảm thấy giọng nói của mình đang run lên. Nhan Thần Phi làm như vậy là không tin cô, giống hệt như mấy chồng bắt quả tang vợ ngoại tình, căn bản là chẳng hề có chút lòng tin nào.

Trả lời cô chỉ là hành động quay đầu đi của Nhan Thần Phi.

Đây là thừa nhận?

Nhục nhã, thất vọng, một người có trái tim thần kinh thép như Lục Thi Nhã cũng cảm thấy đau.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.