Chương 3: Đại khái là cảm giác làm mẹ


Hai cô giáo dùng mọi biện pháp dỗ Nhan Thần Phi, thậm chí còn cố gắng tách hai người họ ra, Lục Thi Nhã thấy mà đen cả mặt.

Trong vẻ mặt bất ngờ của hai cô giáo, Lục Thi Nhã hôn lên cái trán trơn bóng của Nhan Thần Phi. Lúc này, cậu nhóc mới ngừng khóc, chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào.

Đôi mắt đỏ hồng làm cho cõi lòng Lục Thi Nhã tan nát, đây đại khái là cảm giác làm mẹ đi.

Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Nhan Thần Phi, cô giáo thở hắt ra như vừa nhặt về được nửa cái mạng. Thấy hai đứa bé ở cạnh nhau rất hòa thuận, cô giáo cũng không làm khó Lục Thi Nhã nữa.

Chỉ cần Nhan Thần Phi thích thì thế nào cũng được. Hai cô giáo sâu sắc cảm nhận được tổn thương mười nghìn điểm là như thế nào, tại sao Nhan Thần Phi lại chọn chơi với cô bé mập mạp Lục Thi Nhã chứ? Có điều, hiệu trưởng nhà trẻ đã căn dặn, mặc kệ cậu nhóc thích chơi với ai, chỉ cần tiểu thiếu gia này vui vẻ là được.

3h30 chiều, tan học.

Lục Thi Nhã nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy người và xe dày đặc bên ngoài thì tâm tình lập tức trở nên kích động. Cô rất muốn gặp người mẹ mắc hội chứng tuổi teen của mình, muốn nhất trong 26 năm qua.

Phụ huynh lục tục đi vào đón con, đám trẻ trong lớp lại ngoạc mồm gào khóc. Lục Thi Nhã nhìn chằm chằm cửa ra vào, rốt cuộc khi nào Ms.Diêu nhà cô mới đến?

Đám trẻ ra về gần hết, giờ trong lớp học chỉ còn hai bé. Thanh máu của Lục Thi Nhã tuột hơn phân nửa, mẹ cô đúng là vô tư mà, ngày đầu tiên con mình đi học cũng không biết tới đón đúng giờ. Chắc chắn cô không phải là con đẻ của Ms.Diêu!

Lục Thi Nhã lười phải khinh bỉ bà mẹ không đáng tin của mình. Cô lại nhìn Nhan Thần Phi đang lẳng lặng ngồi một chỗ, hí hoáy xoay khối rubik trong tay. Thỉnh thoảng cậu nhóc lại ngẩng đầu nhìn cô cười rồi lại cúi đầu tiếp tục xoay xoay khối rubik.


Nha Nha!


Tiếng gọi quen thuộc khiến Lục Thi Nhã đang thất thần lập tức quay đầu lại, cô thấy Ms.Diêu mặc chiếc váy màu trắng đi vào.


Oa
một tiếng khóc lớn.

Mẹ của con… sao bây giờ mẹ mới đến?

Lục Thi Nhã nhào cả cơ thể đầy thịt mỡ của mình vào lòng Ms.Diêu dụi lấy dụi để.

Hai mươi mấy năm không nhìn thấy Ms.Diêu trẻ trung thế này, Lục Thi Nhã thầm cảm thấy chua xót, chỉ ước gì không thể kể hết chuyện mình trùng sinh cho bà nghe. Có điều, trái tim của bà không khỏe, vẫn nên từ từ thì hơn.


Nha Nha hôm nay có nhớ mẹ không? Lúc sáng đưa con đến trường, con vẫn còn đang ngủ, ngay cả chào tạm biệt cũng không có.


Hừ!

Ms.Diêu, mẹ còn dám nói chuyện này!

Lục Thi Nhã ngẩng đầu bĩu môi, giơ quả đấm nhỏ đấm Ms.Diêu.


Mẹ xấu xa… mẹ…
Sao mẹ lại có thể làm chuyện như vậy?

Ms.Diêu tưởng con gái quá nhớ mình nên mềm lòng đến rối tinh rối mù, hôn Lục Thi Nhã tới khi mặt cô dính đầy nước bọt mới ngừng.

Sau khi khách khí chào tạm biệt cô giáo tới mấy lần, Ms.Diêu mới vui vẻ nắm bàn tay nhỏ núc ních toàn thịt của Lục Thi Nhã ra khỏi nhà trẻ. Đến khi lên xe, Lục Thi Nhã mới nhớ ra Nhan Thần Phi vẫn còn ở trong lớp học một mình.

Cảm giác tội lỗi không giải thích được kéo tới, một phút trước khi Ms.Diêu cho xe chạy, Lục Thi Nhã xin bà quay lại lớp học lấy cốc nước cô bỏ quên.

Nhưng thực chất cốc nước đang nằm trong balo cô.

Trở lại lớp học, Ms.Diêu và cô giáo đi tìm cốc nước, Lục Thi Nhã thì nhìn vị trí lúc nãy cô ngồi.

Quả nhiên, đứa trẻ kia vẫn cô đơn ngồi ở đó, ánh mắt trống rỗng không có chút ánh sáng nào, chẳng khác gì mất đi sức sống.


Nhan Thần Phi.


Lục Thi Nhã cảm thấy chua xót, nhịn không được bước tới gọi Nhan Thần Phi.

Đứa trẻ đang thả bay tâm tư đi đâu đó hoàn hồn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn người trước mắt, rồi lập tức nở nụ cười tươi như hoa.

Lục Thi Nhã thất thần trong nháy mắt.

Đây là lần thứ mấy trong ngày cô bị đứa trẻ ba tuổi này trêu chọc đây?

Sau lưng là tiếng càu nhàu của Ms.Diêu mắng Nha Nha quá sơ ý. Nhưng khi thấy một Nhan Thần Phi đẹp như tranh vẽ, hai mẹ con đồng thời thất thần.


Woa, con cái nhà ai mà như thiên sứ thế này?


Nhan Thần Phi bị nụ cười ấm áp và ánh nhìn chòng chọc của Ms.Diêu làm cho luống cuống. Cậu nhóc cúi thấp đầu, ra sức xoay khối rubik trong tay.


Mẹ, chúng ta chờ mẹ của Thần Thần tới đón bạn ấy được không?


Lục Thi Nhã dùng giọng điệu không hề phù hợp với đứa trẻ ba tuổi nói chuyện với Ms.Diêu, khiến bà sững sờ, rồi lập tức cười to.


Đương nhiên là được rồi bảo bối.


Ms.Diêu nói xong lại nhìn đứa trẻ thu hút sự chú ý của cô gái nhà bà. Thật là một đứa trẻ xinh đẹp!

Ms.Diêu ngồi một bên, Lục Thi Nhã cố gắng không mạo phạm Nhan Thần Phi, cô lấy khối rubik trong tay cậu nhóc, dạy cậu nhóc xoay từng bước một.

Đến khi sáu mặt về đúng vị trí,
cạch
một tiếng, ly nước trong tay Ms.Diêu rơi xuống đất. Hai mắt bà sáng lên, nhìn chằm chằm vào Lục Thi Nhã.


Nha Nha, con biết chơi rubik?


Cơ mặt Lục Thi Nhã giật giật. Đù, cô mới ba tuổi, ba tuổi! Lúc ba tuổi cô đang làm gì?

Đang tuổi đòi kẹo ăn!

Lục Thi Nhã vắt hết óc tìm lý do, thấy khuôn mặt như sắp phát điên tới nơi của Ms.Diêu thì trong lòng không ngừng gào thét không ổn. Cũng may người nhà Nhan Thần Phi đến, phá vỡ bầu không khí quỷ dị này.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi mặt mày sáng sủa, mặc âu phục màu đen. Lục Thi Nhã tự bổ não: người này ăn mặc sao giống như lái xe vậy?


Thần Thần biết chú đó không?


Bản năng làm mẹ, lòng che chở con cái lại trỗi dậy xâm chiếm lấy tất cả.


Chú Trần, lái xe của ba.


Giọng nói non nớt chứng thực suy đoán của Lục Thi Nhã, người này đúng là lái xe.

Được rồi,
đóa hoa trên cao
đã có người đón về, bọn cô cũng nên ai về nhà nấy. Lục Thi Nhã lần này không quên cười chào tạm biệt Nhan Thần Phi,
đóa hoa trên cao
lại dọa cô hết hồn, trước khi lên xe còn chạy tới ôm cô một cái.

Làm hại cô đỏ cả mặt, Ms.Diêu lại còn nháy mắt cười với cô.

Ms.Diêu, mẹ đúng là đen tối mà!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.