Chương 33: TRÊN ĐẦU CHỮ “SẮC” LÀ MỘT CON DAO


Nhìn khu chung cư xa hoa rồi nhìn lại bộ trang phục mát mẻ của mình, Lục Thi Nhã hơi
rén
. Cô dừng bước, không đi theo cậu vào tòa nhà. Bác bảo vệ đảo mắt qua cô, thấy Nhan Thần Phi đi bên cạnh nên cũng không nói gì.

Nhan Thần Phi quay lại thấy Lục Thi Nhã đang ngồi chồm hổm dưới đất, bèn quay lại kéo cô đứng lên.


Nhà của mình.


Cô không nghe nhầm chứ?

Lục Thi Nhã ngơ ngác bị Nhan Thần Phi kéo vào thang máy, loại thang máy chỉ có một nút công tắc đóng mở.


Tinh
một tiếng, cửa thang máy mở ra. Cảnh tượng trước mắt làm cho cô càng thêm ngây ngốc.

Phòng khách kiểu mở với cửa sổ sát đất dài bốn năm mét, kết hợp cùng tông đen trắng xám, phong cách tiêu chuẩn của đàn ông.

Trong phòng không có độ ấm, tối giản đến mức không có hơi người.

Lục Thi Nhã đi tới trước cửa sổ sát đất, không gian rộng rãi xanh biếc một màu, nước non thơ mộng.

Thành phố Y còn có nơi như thế này!

Ý, tòa nhà bên kia trông quen quen! Là trường trung học phổ thông Y!

Chỉ cách có một con đường cái?


Thích không?


Phía sau đột nhiên truyền tới hơi ấm, Lục Thi Nhã run rẩy, sợ hãi không dám cử động.


Sao cậu lại tới đây ở? Không ở biệt thự kia nữa à? Chú Nhan đồng ý không?


Hỏi liên tục ba vấn đề, Lục Thi Nhã còn muốn hỏi rất nhiều, nhưng không có một vấn đề nào được trả lời, mà người phía sau lại bắt đầu
động tay động chân
.

Cái tiết tấu này... cô theo không kịp!


Từ… từ từ, trả lời vấn đề của mình trước.


Lục Thi Nhã dùng đỉnh đầu mình đẩy đầu Nhan Thần Phi, không cho cậu tiếp tục
châm lửa
.


Ở đây thuận tiện, không có ai làm phiền chúng ta. Biệt thự, hai tuần trở về một lần, ông ấy đồng ý.


Một câu trả lời ba vấn đề, sau đó lại tiếp tục hành vi không trong sáng của mình.

Nghe xong, Lục Thi Nhã không có cách nào bình tĩnh được.


Cậu ủ mưu căn phòng này từ khi nào?



Hai năm trước.



Cậu định ở đây một mình?



Cậu không định ở chung với mình à?


Ở… Ở chung?

Mr.Lục mà biết, còn không đánh chết cô!

Không đúng không đúng!


Mình đồng ý ở chung với cậu khi nào?


Đây mới là vấn đề mấu chốt.


Cậu không muốn ở chung với mình?


Lục Thi Nhã nghẹn họng.


Mình… mình chưa từng nghĩ tới.


Trong mắt Nhan Thần Phi lóe lên tia mất mát.


Ý mình là mình chưa từng nghĩ rằng sẽ nhanh thế này.


Trong mắt Nhan Thần Phi ánh lên sự vui vẻ.

Lục Thi Nhã không chịu nổi.


Nhưng mà, học cấp III cần phải ở trọ lại trường…



Cậu có thể không cần.


Đổ mồ hôi…


Cậu lại làm cái trò gì đấy?



Cậu ở trường cũng được, nhưng buổi tối cậu phải đến đây với mình.


Nhan Thần Phi vừa nói vừa quay đầu, rõ ràng đang tỏ vẻ cool ngầu.

Lục Thi Nhã lắc đầu, nghĩ đi nghĩ lại một lúc, sau đó bóp mặt Nhan Thần Phi.


Ý cậu là muốn mình lừa Ms.Diêu và Mr.Lục để vụng trộm với cậu?


Nhan Thần Phi giãy mặt ra khỏi ma chưởng của Lục Thi Nhã, dái tai ửng đỏ hết lên.


Được không?


Mỗi lần Nhan Thần Phi hỏi
được không
, Lục Thi Nhã lại không chống cự được. Cô có thể chơi cứng, nhưng chơi mềm thì tuyệt đối
binh bại như núi đổ
.


Để mình suy nghĩ đã.


Đôi mắt của nam sinh có vóc dáng cao gầy như phát sáng, cậu nhìn thẳng vào Lục Thi Nhã, làm cho cô đỏ mặt.


Mình đi tham quan nhà một chút.


Lục Thi Nhã lăng xăng đi hết khắp nơi, sau đó dừng chân trước cửa một căn phòng.


Thần Phi, vì sao căn nhà lớn thế này lại chỉ có duy nhất một phòng?


Đúng vậy, căn phòng một trăm mét vuông này chỉ có duy nhất một phòng, lại còn là phòng ngủ. Giống hệt như từ đầu đến cuối cậu đang đào một cái hố to tướng chờ cô nhảy vào.

Một phòng ngủ, hai người.

Chúa ơi!


Thích không?


Nhan Thần Phi đẩy cửa ra, phòng ngủ rộng rãi thoáng mát, thiết kế đơn giản sáng sủa cùng phong cách với phòng khách.

Nhưng... vì sao cái giường lại có màu chói mắt như vậy?

Hồng nhạt?

Lục Thi Nhã tò mò, nheo mắt đi vào xem. Khuôn mặt cô đỏ bừng, đầu óc muốn nổ tung ngay lập tức.

Vì sao... vỏ gối đầu của cô lại ở đây?

Cái vỏ gối hoa màu hồng nhạt, thật cmn kéo phẩm vị của căn phòng xuống vài cấp bậc.


Không phải cậu bảo vứt rồi sao?


Lục Thi Nhã vừa cầm gối phất lấy phất để vừa chất vấn.

Lục Thi Nhã không nghe được câu trả lời, chỉ nghe thấy tiếng mình sợ hãi kêu, cả người cô bị đè xuống giường, môi bị ai đó
công thành chiếm đất
. Trong phút chốc, trong căn phòng chỉ còn tiếng ngâm nga.

Nhan Thần Phi cảm nhận được sự hưởng ứng của người bên dưới thì cả linh hồn như nổi lửa. Hôm nay Lục Thi Nhã ăn mặc quá mát mẻ, bị cậu hôn vài cái, cảnh xuân đã lộ hết ra ngoài.

Cậu nhìn chằm chằm vào cái bụng bằng phẳng và đôi chân thon dài trắng nõn bên dưới chiếc quần đùi của Lục Thi Nhã. Một luồng khí nóng từ não xông thẳng xuống bên dưới, cậu bắt đầu thở dốc.

Bộ ngực Lục Thi Nhã phập phồng theo từng nhịp thở, lộ ra một góc áo ngực màu xanh biển. Nhan Thần Phi nheo mắt lại, run tay đặt lên
rặng đồi núi
đó.

Một tiếng thét như mổ lợn vang lên...

Trên đầu chữ sắc là một con dao, Tiểu Thần Thần đáng thương bị Lục Thi Nhã đạp thẳng xuống đất.

Lục Thi Nhã ôm ngực lùi về đầu giường, tức giận nói:
Cậu nói không giữ lời!


Còn tưởng lần trước cậu bị dọa đủ rồi, kết quả bây giờ lại dám ăn gan hùm mật gấu.

Thiếu niên dồi dào tinh lực cảm thấy uất ức, nhưng lại không dám nói, chỉ có thể đứng lên xông vào nhà vệ sinh.

Ào... ào...

Tiếng nước chảy truyền ra, cậu đang giải quyết nhu cầu cơ thể.

Thật nguy hiểm!

Lục Thi Nhã tìm trong tủ quần áo của Nhan Thần Phi một chiếc áo phông dài mặc vào, có thể che được bao nhiêu thì che, không lại dụ dỗ người ta phạm tội.

Nhan Thần Phi tắm rửa xong đi ra, thấy Lục Thi Nhã mặc áo của mình đứng bên cửa sổ, cảm xúc lại một lần nữa dâng trào mà quay lại nhà vệ sinh.

Nhìn cậu đi tới đi lui mấy lần, Lục Thi Nhã thật sự rất sợ cậu miệt mài quá độ, gây hại cho cơ thể. Bọn họ còn chưa ở chung mà cậu đã như vậy rồi, nếu bọn họ ở chung thì phải làm sao đây?

Lục Thi Nhã ôm nỗi buồn bực về nhà, Ms.Diêu hỏi cô đi đâu. Cô cho mẹ mình một cái trợn trắng mắt rồi đi về phòng.

Làm sao có thể nói cho Ms.Diêu biết cô đi đâu!



Một tuần sau, kì huấn luyện quân sự của trường trung học Y bắt đầu.

Một trong những chuyện khổ sở nhất trong kiếp trước của Lục Thi Nhã là kì huấn luyện quân sự cấp III. Nó làm cho làn da của cô đen đi gấp ba lần, đến hơn nửa năm mới nhả hết nắng.

May nhờ có giáo huấn của kiếp trước, lần này cô đã chuẩn bị công cuộc phòng bị đầy đủ. Đầu tiên, cô bôi mười mấy lớp kem chống nắng. Sau đó, lại xịt thêm chống nắng mà cô đã cố ý nhờ cậy Lam Vũ Tịch mang từ nước ngoài về.

Huấn luyện quân sự không tập trung, không chia thành từng lớp mà mỗi một đội ngũ sẽ được chia theo tỉ lệ nam nữ. Lục Thi Nhã vô cùng hy vọng sẽ được phân cùng một đội với Nhan Thần Phi.

Kết quả là hai người cách nhau bốn đội ngũ, người phụ trách đội của cậu là chỉ huy của đợt huấn luyện này.


cứt mèo
!

Lục Thi Nhã rất thường xuyên
bắt gặp
đội ngũ của Nhan Thần Phi nhàn nhã nghỉ ngơi, uống nước. Còn bọn cô thì như một đám con tốt khổ sở mặc cho huấn luyện viên xâu xé.

Tới giờ giải lao, Lục Thi Nhã chặn Nhan Thần Phi lại ở một con đường nhỏ không người.


Cậu quá không biết ăn ở rồi, bản thân thoải mái như vậy, cũng không biết kéo mình vào cùng đội ngũ với cậu.


Nhan Thần Phi nhíu mày, khó hiểu nhìn Lục Thi Nhã.

Một người luôn khôn khéo như cậy bây giờ lại bày ra loại dáng vẻ này, Lục Thi Nhã bỗng cảm thấy xấu hổ.

Hóa ra vụ cửa sau này Tiểu Thần Thần cũng không biết!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.