Chương 35: Nghe nói cậu nẫng tay trên


Lúc đến trường học, chào đón họ là một cảnh tượng khá long trọng. Mấy cô bé phách lối của vài ngày trước lấy Tiểu Thiến làm đầu đứng xếp hàng trước cổng, ai nấy đều đỏ mắt, nhìn mà xót.


Làm gì vậy?


Lục Thi Nhã xuống xe thấy vậy thì ngoẹo đầu hỏi bạn học Nhan mặt than. Bạn học Nhan một câu cũng không nói kéo tay cô đi thẳng về phía lớp học.


… Bạn Lục Thi Nhã, xin dừng bước.


Tiểu Thiến không ngờ hai người họ lại làm như không thấy, liền tiến lên chặn trước mặt họ, đuôi mắt còn lén liếc về phía Tiểu Thần Thần, khiến Lục Thi Nhã hơi không vui.


Hoa khôi Diệp có chuyện gì à?
Không có hứng thú dài dòng với bọn họ, Lục Thi Nhã tỏ ra có chút sốt ruột.


À... mình thay mặt bọn họ xin lỗi cậu. Cậu có thể nói với hiệu trưởng tha cho bọn họ, đừng ghi lỗi nặng được không? Dù sao bọn họ cũng vì mình nên mới…



Đợi đã!


Lục Thi Nhã cắt ngang lời nói của cô ta, quay sang nhìn Nhan Thần Phi.


Chuyện này là do cậu làm?


Nhan Thần Phi không trả lời, khuôn mặt cũng không có cảm xúc gì.


Không phải, nếu là mình thì mình sẽ không để bọn họ xuất hiện ở đây.


Từng chữ lạnh như lưỡi kiếm khiến các nữ sinh lạnh run, ngay cả Diệp Thiến cũng ngây ra tại chỗ.

Lục Thi Nhã bật cười, nói với bọn họ:


Thế đấy bạn học Diệp, cậu cũng thấy rồi đấy, không liên quan gì đến bọn tôi.



Nhưng chỉ cần cậu nói giúp…


Lục Thi Nhã buồn cười quay đầu lại.


Tôi có lý do gì để giúp? Tôi đây đau đầu gối đến mức mất ngủ hai ngày.



Còn đau không?
Giọng nam đột ngột theo sát.

Lục Thi Nhã quay đầu nhướng mày, ý bảo cậu ngậm miệng.


Mình đã thay mặt bọn họ nói xin lỗi với cậu.


Ôi mẹ ơi, cô công chúa này ở đâu ra vậy, cách xa cô ra một chút có được không?


Sao tôi phải chấp nhận lời xin lỗi của cậu? Nói ra thì đầu sỏ hại tôi bị thương chính là cậu. Cậu nên cảm thấy may mắn khi trường học không tìm đến cậu, Diệp công chúa ạ.


Diệp Thiến vốn được chiều chuộng từ tấm bé, thế nhưng bây giờ lại bị nhục nhã trước mặt mọi người, lại còn trước mặt Nhan Thần Phi, cô ta tức giận đỏ cả mặt, trừng mắt nhìn Lục Thi Nhã.


Làm sao cậu có thể như vậy, cậu…


Lục Thi Nhã nghe tiếng khóc sướt mướt nghẹn ngào thì tê dại hết cả đầu óc.


Làm phiền nhường đường, khóc nhè thì đi mà tìm mẹ cậu.


Diệp công chúa không ngờ Lục Thi Nhã lại không nể mặt như thế, lại còn ghét bỏ cô ta. Cô ta nổi giận, hét lên với Nhan Thần Phi:


Bạn học Nhan, hôm đấy là do cậu ta khiêu khích trước, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy, cậu đừng bị cậu ta lừa. Loại người đoạt bạn trai của bạn thân như cậu ta không xứng với cậu!


Lục Thi Nhã đang sóng vai đi cùng Nhan Thần Phi không thể không dừng bước lại lần thứ hai và nhìn cô gái này với ánh mắt ngạc nhiên không gì sánh được.


Nhan Thần Phi, cậu nên hôn mình đi, nếu không mình sẽ rất mất mặt mũi đấy. Mình hết nước hết cái thông đồng cậu như vậy, còn bị người ta nói không xứng với cậu, thật đau lòng!


Nhan Thần Phi quay lại nhìn Lục Thi Nhã, sau đó cúi đầu xuống. Giống như mọi chuyện xung quanh không hề có quan hệ gì với cậu, nhanh chóng và hung hăng cắn môi cô một cái.

Một đám chứng kiến mà há hốc mồm.

Lục Thi Nhã hơi hoảng loạn, thế mà hôn thật! Quá xấu xa rồi!


Đi thôi.


Lục Thi Nhã mang lỗ tai đỏ bừng bừng đi vào lớp học.

Trong lớp, lũ học sinh trân trối nhìn hai người như nhìn quái vật. Và một điều hiển nhiên, Lục Thi Nhã biết mình lại nổi danh.


Đừng ngồi cùng mình.


Loại giác ngộ này đương nhiên cô vẫn phải có rồi.

Lục Thi Nhã nhìn quanh một vòng, sau đó hai mắt tỏa sáng mà bỏ lại Nhan Thần Phi vui sướng ngồi vào một vị trí.

Ba người ngồi trước, sau và sát tường sợ sệt nhìn Lục Thi Nhã.


Hi, rất vui khi được gặp các cậu.


Ti Ti, Đới Đới và Tiểu Bố là hội bạn của cô ở cấp III. Mặc dù sau khi lên đại học, bọn họ ít liên lạc với nhau, nhưng bây giờ cô vẫn rất hưng phấn khi gặp lại họ. Cái cảm giác vui sướng khi gặp lại bạn cũ này rất khó có thể nói rõ.


Chào cậu, cậu xinh hơn trên tivi đấy.


Tiểu Bố ngốc nghếch vừa nói, Đới Đới lập tức gõ đầu cô ấy cảnh cáo.

Đới Đới và Tiểu Bố là bạn học từ cấp hai, cho nên quan hệ thân thiết hơn mấy người còn lại trong nhóm.


Rất vui khi được biết cậu, mình tên là Đới Huy.


Hiển nhiên, Đới Đới vẫn là Đới Đới lý trí mà Lục Thi Nhã biết - cô ấy chào hỏi vô cùng nghiêm túc.


Mình là Diêu Ti Ti.


Giọng nói bẽn lẽn mang theo âm mũi, khiến Lục Thi Nhã tràn đầy cảm động.

Ti Ti xấu hổ, Đới Đới lý trí, Tiểu Bố ngáo, tất cả mọi người đều không thay đổi.


Mẹ mình cũng họ Diêu, nếu cậu tới nhà mình chơi, mẹ mình nhất định sẽ rất thích cậu.
Lục Thi Nhã căn cứ vào sự thật nói.


Chào cậu, mình là Bộ Tiểu Tiểu.



Chào cậu, Tiểu Toái Bộ.
Lục Thi Nhã chào lại.

Bộ Tiểu Tiểu vừa nghe biệt danh này thì đứng bật dậy.


Ai nói cho cậu biết cái biệt danh này?


Rõ ràng cái biệt danh này chỉ có thể để cho mình thanh mai trúc mã của cô ấy gọi.


À... mình gọi bừa thôi mà, nếu cậu không thích thì mình gọi cậu là Tiểu Bố nhé.
Lục Thi Nhã nhịn cười nhìn Tiểu Bố đang hoảng sợ.


Thì ra là gọi bừa, làm mình sợ muốn chết.



Lục Thi Nhã, cậu cũng ở lại trường à?



Ừ, chỉ là hai hôm trước mình bị thương, nên chưa đến ký túc xá đăng kí.



Ồ, à mà chúng ta ở cùng một phòng đấy.
Tiểu Bố nói, vẻ mặt cực kì đáng yêu.

Trong lòng Lục Thi Nhã cười đến nội thương. Nếu không cùng một phòng thì với tính cách của bốn người họ, rất khó để chơi chung với nhau.


Tốt quá.


Lục Thi Nhã cười nói phụ họa, Đới Đới đột nhiên nhìn cô như nhìn khỉ.


Mình có thể hỏi cậu một vấn đề không?



Cậu hỏi đi.



Bạn học Nhan là bạn trai của cậu à?


Khóe môi Lục Thi Nhã giật một cái, Đới Đới biết hóng hớt từ khi nào vậy?


Hình như là... đúng.


Chuyện này có lẽ là cả trường học không ai không biết.


Nghe nói là cậu nẫng tay trên, có thật không?


Hừm, nếu không phải Đới Đới nói với một giọng bình thường thì cô thật sự rất muốn đánh người.


Các cậu nghe tin này ở đâu đây?



Trong trường đều đồn như vậy, có nhiều bạn học từ cấp II trường này lên nói cậu đoạt bạn trai của bạn cùng bàn.


Cái loại tin tức không đáng tin này thật là...


Mình thề với trời, mình không nẫng tay trên của ai hết.



Thật à?
Tiểu Bố không thể tin nổi nhìn Lục Thi Nhã, ngay cả Ti Ti xấu hổ cũng đỏ mặt nhìn cô.


Đợi cuối tuần, mình dẫn các cậu sang trường nữ sinh bên cạnh chơi, để chính miệng cậu ấy nói với các cậu.



Ai cơ?



Cô gái bị nẫng tay trên trong miệng các cậu.



Cậu ấy học ở trường nữ sinh bên cạnh à?


...

Nói liên miên không dứt.



Cuối tuần, Lục Thi Nhã về nhà cùng ba mẹ ăn bữa cơm tượng trưng, sau đó lại quay về trường học. Hội Đới Đới không phải người thành phố này, ngại đường xa nên bình thường đều một tháng về nhà một lần.

Bởi vì có học sinh mới nhập học, cho nên trường học tổ chức rất nhiều hoạt động giao lưu. Ngay bên cạnh lại có trường nữ sinh, nên mỗi cuối tuần hai trường đều có hoạt động giao lưu với nhau.

Giá trị nhan sắc của trường nữ sinh khá cao, vì thế nên khi Lục Thi Nhã dẫn hội Tiểu Bố vào trường nữ sinh thì ai nấy đều xuýt xoa. Nhìn váy ngắn kìa, đồng phục học thủy thủ kìa, thật gợi cảm mà.


Nha Nha, ở đây!


Lam Vũ Tịch hất mái tóc gợn sóng mê người của mình đi tới, hội Tiểu Bố thấy mà ngây người.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.