Chương 36: KHÔNG PHẢI CẬU BỊ ĐỘI NÓN XANH ĐẤY CHỨ?
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1605 chữ
- 2022-02-04 08:24:42
Mình là Bộ Tiểu Tiểu, cậu đẹp thật!
Được khen ngợi, Lam Vũ Tịch liền đắc chí cười.
Đới Đới và Ti Ti cũng tự giới thiệu mình một cách ngắn gọn.
Lam Vũ Tịch dẫn bọn họ đi dạo quanh trường, nghe Tiểu Bố nói về lời đồn có liên quan đến mình, cô cười đến nỗi đứt hơi.
Cười đủ chưa?
Nha, thật là khổ cho cậu.
Vậy mau giải thích cho mình đi!
Lam Vũ Tịch kể rõ mối quan hệ
tình thù
của ba người họ cho hội Tiểu Bố nghe, còn nhấn mạnh việc mình đã phải chịu tiếng xấu thay cho người khác như thế nào.
Ba người hội Tiểu Bố nghe xong đều nói không nên lời.
Lục Thi Nhã ngửa mặt lên trời gào, Lam Tịch Vũ là một kẻ không có liêm sỉ...
Trường nữ sinh là trường con nhà giàu, toàn trường chỉ có hơn một nghìn người, đã bao gồm học sinh và giáo viên. Cơ sở vật chất so với toàn bộ trường trung học Y xịn hơn rất nhiều, ngay cả ký túc xá cũng lắp đặt thiết bị cao cấp, hội Tiểu Bố thấy mà xuýt xoa liên tục. Lam Vũ Tịch cho bọn họ thẻ thông hành, để bọn họ có thể tự do đi lại trong trường và tùy ý sử dụng các thiết bị.
Đới Đới vui vẻ dẫn Tiểu Bố và Ti Ti đi chơi, Lam Vũ Tịch thấy bọn họ đi xa, lập tức kéo Nha Nha đi một nơi khác.
Làm gì thế? Lại động kinh à?
Lát nữa cậu sẽ biết.
Lam Vũ Tịch dẫn Lục Thi Nhã đến phòng âm nhạc.
Tiếng đàn dương cầm du dương truyền ra, trình độ không hề thua kém bọn họ, đến gần nhìn thì thấy là một người đẹp.
Cậu quen?
Lục Thi Nhã hỏi, Lam Vũ Tịch tặng cô một cái trợn trắng mắt.
Câu này mình hỏi cậu mới đúng!
Lục Thi Nhã không hiểu ra sao.
Mình nên biết cậu ta sao?
Lam Vũ Tịch không khách khí gõ lên ót Lục Thi Nhã, sau đó tranh thủ thời gian tìm một tấm hình cho Lục Thi Nhã xem.
Người này thì chắc cậu biết nhỉ?
Tiểu Thần Thần!
Cô bé này nắm tay Tiểu Thần Thần!
Cô giật mình, sững người.
Lam Vũ Tịch kéo Lục Thi Nhã đến phòng học trống bên cạnh, xuyên qua cửa sổ cách âm nhìn cô gái kia.
Lục Thi Nhã tiến vào trạng thái ngây ngốc.
Cậu chụp ở đâu vậy?
Ở cửa trường học hai ngày trước.
Hai người yên lặng trong khoảnh khắc.
Hừm, không phải cậu bị đội nón xanh đấy chứ?
Lam Vũ Tịch hừ lạnh nói.
Lục Thi Nhã đột nhiên nhớ tới chuyện cô gái nghe điện thoại Nhan Thần Phi hôm ấy. Sau đó chuyện Nhan Thần Phi mua nhà, cộng thêm vụ lùm xùm mấy hôm trước khiến cô quên mất chuyện này. Xem ra, gần đây Tiểu Thần Thần không ngoan, giấu cô làm bao nhiêu trò.
Lục Thi Nhã như có điều suy nghĩ đi ra, vừa vặn đụng phải người bên kia cũng đúng lúc đi ra ngoài.
Thấy Lục Thi Nhã, cô gái kia sửng sốt, sau đó ánh mắt lập tức lạnh dần.
Người sáng suốt đều biết tình huống này là tiết tấu
tình địch gặp mặt, đỏ con mắt
!
Ngưỡng mộ đã lâu.
Một cánh tay thon dài vươn ra, Lục Thi Nhã ngạc nhiên khi thấy hành động này của cô gái, thật là một cô gái có tâm tư thành thục.
Kiến thức nông cạn quá, đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu, xin lỗi.
Lục Thi Nhã vừa nói xong, khuôn mặt tinh xảo của cô gái càng thêm lạnh.
Đừng quá đắc ý, cậu chỉ là ảo giác trong thoáng chốc của anh ấy mà thôi, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ hiểu ra.
Từng chữ từng chữ chui vào lỗ tai Lục Thi Nhã, đâm thẳng vào trái tim cô.
Là ảo giác hay là ý thức bản năng chỉ có cậu ấy biết. Khi nào cậu ấy chưa lựa chọn rời khỏi tôi, thì tôi vẫn có tư cách lên mặt.
Lục Thi Nhã như nghe được tiếng cắn răng nghiến lợi của cô gái kia. Lam Vũ Tịch đứng cạnh nghe cô nói như thế, không nhịn được mà vỗ tay.
Hừ, tự tin như vậy không sợ ngã đau à?
Tôi nghĩ cậu hiểu lầm một việc rồi. Bây giờ là, cậu ấy không có tôi là không được, chứ không phải là tôi không có cậu ấy là không được. Nếu cậu có lòng tin cướp được cậu ấy, hoặc là có năng lực chăm sóc cậu ấy thì chỉ cần cậu ấy thật lòng muốn đi theo cậu, tôi sẽ chúc phúc cho hai người.
Đây là lời nói tâm huyết, chân thành của Lục Thi Nhã. Mặc dù cô cũng rất yêu Nhan Thần Phi, nhưng nếu để tay lên ngực tự hỏi thì e rằng tình thương do thói quen nhiều năm nuôi dưỡng sẽ nhiều hơn tình yêu. Nhiều năm trôi qua, cô chỉ có một nguyện vọng, đó là chỉ cần cậu còn sống.
Lam Vũ Tịch và cô gái kia sau khi nghe xong những lời này của Lục Thi Nhã, mỗi người lại có một tâm tư khác nhau.
Cô gái kia hình như có chút không thể tin nổi nhìn Lục Thi Nhã, rồi lập tức rơi vào suy nghĩ của mình, sau đó ánh mắt lại càng trở nên lạnh hơn.
Quả nhiên, thủ đoạn của cậu rất cao.
Lục Thi Nhã còn chưa kịp tiêu hóa câu này thì cô ta đã nhanh chóng rời đi.
Nha, những lời cậu nói vừa rồi tí nữa thì mình tin sái cổ.
Lam Vũ Tịch tấm tắc chậc lưỡi, Lục Thi Nhã không có tâm tình tán dóc với cô nàng, tin thì tin không tin thì thôi.
Được rồi, cậu ta tên là gì?
Lê Nguyệt.
Kiếp trước và kiếp này đều chưa từng nghe thấy tên này.
Chiều hôm sau, chú Trần đón Lục Thi Nhã tới căn hộ của Nhan Thần Phi. Cô vừa vào cửa, hơi lạnh trong phòng đã ập tới.
Trời đã vào thu, nhiệt độ cũng giảm dần sao còn mở điều hòa thấp vậy. Lục Thi Nhã đứng ở cửa tăng nhiệt độ điều hòa lên.
Người đâu rồi?
Lục Thi Nhã lắc lư đi tới phòng ngủ, đúng lúc đụng phải một người đang đi ra.
Đầu tóc bù xù như vừa mới ngủ dậy, khuôn mặt hơi tái nhưng hai má lại ửng đỏ khác thường.
Thủ dâm nhiều hại sức khỏe, chú ý bảo vệ cơ thể một chút.
Lục Thi Nhã mang trái tim mẹ già, mặt không đổi sắc nói.
Trải qua chuyện hôm qua, cô đã trằn trọc cả tối để suy nghĩ về tương lai của Nhan Thần Phi và mình. Hôm nay có một Lê Nguyệt, ngày mai có thể sẽ xuất hiện thêm một Lê Minh…
Nếu cậu thuận lợi sống đến năm mười tám tuổi, có lựa chọn của riêng mình thì cô cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý rời khỏi cậu, dù sao thì thời gian đã càng ngày càng gần.
Tự nhiên đờ ra làm gì?
Giọng nói trầm khàn kéo suy nghĩ của cô trở lại, khoan đã, giọng nói này có chút không đúng! Nhìn kĩ lại, hình như khuôn mặt này không giống do thủ dâm, mà giống đang sốt hơn.
Này!
Cơ thể cao lớn của Nhan Thần Phi ngã về phía Lục Thi Nhã, dồn nửa trọng lượng cơ thể cậu lên người cô.
Cô sờ trán cậu, nóng hầm hập.
Cậu sốt rồi biết không?
Ừ, hơi mệt.
Giọng nói cực kỳ mệt mỏi khiến Lục Thi Nhã muốn giận cũng không được.
Cậu như thế này thì nên trở về biệt thự đi.
Đã ăn chưa?
...
Thật đau đầu mà!
Cậu lên giường nằm đi, mình đi nấu đồ ăn cho cậu.
Lục Thi Nhã đỡ Nhan Thần Phi nằm xuống giường, nhìn cậu mệt đến mức không mở mắt ra được, cô thật sự có thể cắt đứt được sao?
Lục Thi Nhã lúi húi ở phòng bếp một lúc, cô giúp việc đã nấu sẵn một nồi canh gà và mấy đĩa thức ăn. Nhưng sợ cậu không thấy ngon miệng, cô nấu thêm cháo.
Lúc Lục Thi Nhã bưng cháo vào phòng, Nhan Thần Phi đổ mồ hôi ướt nhẹp, mặt càng lúc càng đỏ, mày thì nhíu chặt, có vẻ như cậu đang gặp ác mộng.
Tỉnh, tỉnh lại đi.
Cô hơi lo lắng, không biết có nên cho cậu đi bệnh viện hay không.
Ngồi dậy uống thuốc hạ sốt rồi ngủ tiếp.
Lục Thi Nhã cố gắng lay Nhan Thần Phi. Bàn tay mát lạnh của cô vừa đặt lên mặt cậu thì lập tức bị cậu kéo lấy, kéo theo cả cơ thể cô.
Vòng eo cô nháy mắt bị một cánh tay vòng quanh, không thể động đậy.
Nhan Thần Phi.
Cậu mở đôi mắt mờ mịt hơi mê muội của mình ra, mất vài giây để xác định tiêu điểm.
Uống thuốc.
Cô lấy thuốc và nước trên tủ đầu giường đưa tới bên miệng cậu.
Cậu rất ngoan ngoãn phối hợp uống.
Ăn cháo rồi mới ngủ được không?
Bây giờ ăn không vào, cậu ngủ cùng mình trước đi.
Dứt lời, cậu kéo cô lên giường, dùng hai chân kẹp chặt cô, hai tay cũng không thả lỏng.
Lục Thi Nhã hiếm khi thấy Nhan Thần Phi yếu ớt như thế, nhất thời mềm lòng, nằm im không nhúc nhích, để mặc cậu lăn qua lăn lại. Thỉnh thoảng cô lại sờ đầu cậu kiểm tra, được một lát cô cũng dần buồn ngủ.
Mãi cho đến khi trên cổ có cảm giác âm ấm và bên tai truyền đến tiếng khóc thút thít, Lục Thi Nhã mới hoảng sợ choàng tỉnh.
Nhan Thần Phi đang khóc?