Chương 37: ĐẦU ÓC TRỐNG RỖNG


Một tiếng gọi
Thần Thần
làm cho người đang trong mộng run rẩy. Mắt vẫn chưa mở, nhưng cánh tay lại tìm được nơi có độ ấm rồi ôm chặt hơn, cậu chôn toàn bộ đầu mình vào ngực cô.

Nếu là ngày xưa, nhất định cô sẽ đẩy cậu ra. Nhưng bây giờ thì ngược lại, cô không kìm được mà ôm lấy cậu, vỗ về lưng cậu, khẽ khẽ hát dỗ dành cậu giống như khi còn bé.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng nghẹn ngào dần dần biến mất. Vì ôm chặt nên cả hai người đều nóng lên. Nhiệt độ cơ thể của cậu rất cao, khiến cho cả người cô đều toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Lục Thi Nhã sờ đầu Nhan Thần Phi, hình như nhiệt độ đã thấp hơn một chút, tình hình chuyển biến tốt, cô thở hắt ra một hơi.

Mặc kệ lớp mồ hôi nhớp nháp, cô dần dần ngủ theo cậu.



Lục Thi Nhã bị nóng đến tỉnh, nhưng không phải loại nóng lúc nãy.

Cô mở mắt ra, cúi đầu nhìn thì thấy áo mình bị vén lên tận ngực và một cái đầu của ai đó đang ra sức gặm cắn trên người mình.

Hình ảnh này quá nhức mắt, Lục Thi Nhã giãy giụa muốn thoát ra.


Nhan Thần Phi!


Giọng nói đầy thẹn thùng xấu hổ, mặc dù cô đã sống hai đời, nhưng chưa từng trải qua chuyện này, càng chưa từng xem những hình ảnh tràn ngập sắc dục như thế này trong hiện thực. Chiếc váy trên người cô đã bị kéo xuống gót chân, lộ ra bắp đùi thon dài.

Người bị quát nâng đôi mắt mê man lên nhìn cô.


Cho mình.


Cho cái gì?!!


Không được, không thể, chúng ta còn chưa thành niên, cậu mau đứng lên cho mình!


Lục Thi Nhã đỏ mặt đẩy Nhan Thần Phi ra.


Nha Nha... mình muốn…


Trái tim già cỗi của obasan Lục Thi Nhã không chịu nổi.


Không được, chờ cậu mười tám tuổi, chờ cậu thành niên, mình…


Lục Thi Nhã đỏ mặt cúi đầu, nhưng cậu vẫn còn chờ cô nói tiếp.


… mình nhất định sẽ cho cậu.


Lời nói mang tính khiêu chiến cực cao, Lục Thi Nhã e thẹn che kín mặt.

Một bàn tay to nóng ấm lôi kéo tay cô.

Thiếu niên tinh lực tràn đầy, dục vọng trong mắt càng thêm nồng đậm.


Cậu nói thật chứ?



Thật, chỉ cần khi đó cậu còn muốn mình thì một trăm năm cũng không thay đổi.


Lục Thi Nhã giận dỗi nói, chỉ cần cậu qua mười tám tuổi, cho cậu trinh trắng thì thế nào, dù sao cũng đã để không nhiều năm như vậy.


Cậu... có thể... giúp mình không?


Ngữ khí cầu xin làm cho Lục Thi Nhã mềm lòng đến rối tinh rối mù, cam chịu mà gật đầu.

Cậu nắm tay cô vận động lên xuống. Cô xấu hổ vùi mình vào giường. Đến khi tay cô tê rần, cô bỗng cảm nhận được một dòng nóng ấm bắn vào bụng mình, nóng bỏng người.

Lục Thi Nhã cứng ngắc ngóc đầu dậy, nhìn người ở trên mình với ánh mắt băm vằm nghìn đao. Chỉ là, khi thấy ánh mắt mờ mịt của cậu và cả sự sung sướng thỏa mãn khó có thể hình dung của cậu... tất cả đều là vì cô, vì bị cô nắm trong tay nên cậu mới để lộ ra, trong lòng cô bỗng xuất hiện một sự rung động lạ lẫm trói chặt con tim.


Nha Nha.


Giọng nói tràn ngập tính dục gọi tên cô, khiến cho cô mê muội. Cô nằm trên giường, dùng tay che kín mặt mình.

Theo cậu! Đều theo cậu!

Sau khi trằn trọc hôn môi một lúc lâu, Nhan Thần Phi xuống giường. Lục Thi Nhã nằm thở dốc, không đến nửa phút sau lại cảm thấy phần bụng dưới được chà lau nhẹ nhàng.

Lục Thi Nhã nheo mắt nhìn, thấy cậu đang cẩn thận lau sạch cho cô.


Mình muốn tắm.


Lục Thi Nhã buồn bực nói. Mặc dù lau sạch rồi, nhưng cảm giác toàn thân ẩm ướt vẫn làm cho cô khó chịu.


Mình giúp cậu xả nước.


Giọng nói của Nhan Thần Phi dần trở về trạng thái bình thường. Lục Thi Nhã không lên tiếng, vừa rồi cậu ra sức như vậy, bây giờ lại nói chuyện phấn chấn, tinh thần tốt cũng lên nhiều, có lẽ là đã hạ sốt rồi.

Tiếng nước chảy ào ào.

Lục Thi Nhã đang nằm trên giường ôm mặt thở dài thì đột nhiên cả cơ thể lơ lửng trong không trung, cô hoảng sợ vòng tay ôm lấy cổ cậu.

Chiếc váy treo trên cổ chân rơi xuống.

Lục Thi Nhã khó có thể tưởng tượng được hình tượng lúc này của mình có bao nhiêu... kích thích.


Không được nhìn!


Cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa của cậu, mỗi nơi ánh mắt liếc qua đều bỏng rát.

Nhan Thần Phi quay đầu sang chỗ khác, ôm cô vào phòng tắm.

Phòng tắm, bồn tắm tròn đã đầy nước.


Cậu mau đi ra ngoài đi.
Lục Thi Nhã vừa đứng vững liền cúi đầu hờn dỗi nói.

Nhan Thần Phi chần chừ vài giây rồi thong thả ra cửa.

Cửa vừa đóng, Lục Thi Nhã liền phát điên các kiểu không tiếng động. Đến khi bình tĩnh lại, cô mới bước về phía bồn tắm.

Độ ấm vừa phải.

Lúc định cởi đồ, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, lập tức đi ra khóa trái cửa lại. Nhan Thần Phi của bây giờ có thể hóa thân thành sói bất cứ lúc nào.

Xác định chắc chắn an toàn, Lục Thi Nhã mới cởi đồ.

Vừa vào trong nước ấm cô liền thỏa mãn thở ra.

Cô không dám ngâm nước lâu, chỉ dùng sữa tắm tắm sạch toàn thân một lần, rồi lập tức bước ra. So với cô thì Nhan Thần Phi mới là người càng cần tắm rửa sạch sẽ, để tránh bị cảm lạnh phát sốt lại lần nữa.

Lục Thi Nhã choàng áo tắm lớn đi ra, Nhan Thần Phi đang đờ người ngồi trên giường. Khuôn mặt cậu ửng hồng... chẳng lẽ lại bị cái miệng quạ đen của cô nói trúng, sốt trở lại rồi?

Cô đưa tay sờ trán cậu.

Nhiệt độ vẫn ổn, sao mặt lại đỏ như vậy?


Vẫn khó chịu à?


Nhan Thần Phi né tránh đụng chạm của cô, đứng dậy.


Mình đi tắm.



Ừ, tắm cho sạch sẽ, mình đi hâm lại thức ăn.


Nhan Thần Phi không nói gì, đi thẳng vào phòng tắm.

Ánh mắt của Lục Thi Nhã đuổi theo cậu, vừa nhìn liền hóa đá!

Phòng tắm xuyên thấu 360 độ không góc chết lõa lồ ở trước mắt, không giống với lần trước cô đến chơi.

Nhan Thần Phi đứng trong phòng tắm ngăn cách với bên ngoài bằng lớp thủy tinh đặc thù mà người ở bên trong không nhìn thấy cảnh ở bên ngoài. Nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của cô ngưng tụ ở nơi này. Cậu từ từ kéo tấm rèm màu đen ngăn cách không gian lại.

Lục Thi Nhã nằm phịch trên giường, đầu óc trống rỗng.

Đây là loại thiết kế quỷ quái gì?

Mẹ nó, cô quên mất người Âu Mỹ đều thích loại thiết kế này, cô còn từng nghiên cứu loại phong cách lắp đặt thiết bị này.

Trái ngược với người bên ngoài đang dại ra, Nhan Thần Phi ở bên trong đã sớm tỉnh táo, nhưng dục vọng rất nhanh lại chiếm đoạt lý trí của cậu lần thứ hai.

Cảnh tượng lúc nãy như xuất hiện trước mắt cậu, toàn bộ phòng tắm vẫn còn hơi thở của cô, trong đầu cậu đều là hình ảnh cô nằm trong bồn tắm vuốt ve cơ thể…

Nhan Thần Phi ở trong phòng tắm rất lâu.

Ở bên ngoài, sau khi bước qua cơn sốc, Lục Thi Nhã đã hâm thức ăn xong. Cô lòng vòng mấy lần trước cửa mà vẫn không thấy người bên trong đi ra.

Không phải là ngâm nước tới ngất chứ?

Cô hơi lo lắng, xoắn xuýt một lúc lâu, run rẩy đưa tay mở hé cánh cửa.

Thề với trời, cô chỉ muốn xác định người ở bên trong có hôn mê hay không mà thôi.

Khe cửa bị thứ gì đó ngăn lại, khiến cô không nhìn thấy cảnh bên trong, Lục Thi Nhã không nhịn được, bèn mở rộng ra thêm một chút, lúc này mới thấy rõ vật cản.

Nhan Thần Phi khoanh tay đứng đó, không chút cảm xúc nhìn cô… nhìn lén.


Lần sau có muốn tắm chung không?
Cậu hỏi.

Lục Thi Nhã lắc đầu lùi về phía sau, đứng sang một bên.

Nhan Thần Phi đi ra, nhìn cô gái đang co đầu rụt cổ, trong lòng lập tức như có dòng nước ấm chảy qua, không nhịn được bước lên.

Lục Thi Nhã thấy cậu đến gần, lập tức nhảy lui về sau một bước.


Vừa nãy mình sợ cậu ngất ở bên trong thôi, cậu đừng hiểu lầm. Cơm chuẩn bị xong rồi, ăn cơm trước.


Nói xong liền chuồn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.