Chương 38: MÌNH CÓ THỂ HIỆN NHƯ VẬY SAO?


Cô tìm đại một đề tài để đánh vỡ bầu không khí hơi ngột ngạt này.


Tối nay cậu không ngủ lại đây à?


Lục Thi Nhã nhướng mắt, hỏi lại:
Chỉ có một cái giường, làm sao ngủ?



Ngủ chung với mình.



Cậu… xem như cậu lợi hại!



Mình muốn ôm cậu ngủ.



Cút đi, con sói háo sắc!



Đêm nay, mình không làm gì cả, mình chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.



Ý của cậu là ôm mình sẽ ngủ ngon?
Cô là ôm gối sao?


Ừ, có cậu, mình sẽ không nằm mơ.


Cậu bình tĩnh nói, nhưng cô lại không thích sự bình tĩnh này.


Biết rồi, vì cậu bị ốm nên đêm nay mình sẽ ở lại.


Nhan Thần Phi nghe xong liền khựng đũa, vẻ mặt hơi ngây ra vì bất ngờ.

Thấy Nhan Thần Phi ngẩn ra, Lục Thi Nhã lúc này mới có hứng ăn cơm. E là Tiểu Thần Thần cũng chỉ mong vậy chứ chưa từng nghĩ tới việc cô sẽ bằng lòng ở lại.

Cơm nước xong, Lục Thi Nhã đi vòng quanh nhà cho xuôi cơm. Cô đứng trước cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm, đồng hồ đã chỉ 10h, nhưng cô lại không buồn ngủ, bởi vì buổi chiều đã ngủ quá nhiều.


Ngủ sớm đi.


Câu này do Nhan Thần Phi nói, Lục Thi Nhã hơi giật khóe môi.


Ừ, biết rồi.


Nhan Thần Phi trở về phòng ngủ, Lục Thi Nhã ở trong phòng khách lề mề một lúc lâu, mãi đến 10h30 mới đẩy cửa phòng ngủ.

Nhan Thần Phi đang ngồi trên giường đọc sách. Thấy cô đi vào, cậu buông sách xuống, đi tới dắt cô vào như dắt chó đi lạc.


Cậu khẩn trương cái gì?
Giọng nói của cậu ẩn chứa đầy sự thích thú.

Lục Thi Nhã thấy khóe môi cậu hơi nhếch lên thì thẹn đỏ cả mặt.


Mình có thể không khẩn trương sao? Mình không có kinh nghiệm ngủ với đàn ông, lần đầu tiên mà cũng không cho người ta khẩn trương à?


Rõ ràng nhận thức của cô lớn hơn cậu, nhưng cậu càng lớn cô lại càng có cảm giác bị cậu kiểm soát. Thật rối rắm!


Lần đầu tiên ngủ với đàn ông của cậu là vào mười ba năm trước.


Có vẻ như tâm trạng của cậu không tệ. Tính ra lời này cũng không sai, cô chợt nhớ tới ngày đầu tiên trùng sinh, cô đã ngủ với cậu rồi.


Stop, khi đó cậu được coi là đàn ông à, khi đó cậu bé như đầu củ cải ấy.


Lục Thi Nhã dài giọng chế giễu, trong mắt Nhan Thần Phi bỗng lóe lên một vệt ánh sáng, cậu kéo cô đè xuống giường.


Làm... làm… gì? Cậu đừng quên những lời nói trên bàn ăn!


Lục Thi Nhã túm chặt áo tắm trên người mình, nhắc nhở.

Bóng đen trên người lật một cái, nằm nghiêng xuống cạnh cô, không hề động tay đông chân.


Cậu còn nhớ rõ chuyện khi bé của chúng ta?


Nhan Thần Phi buồn bực nói, khóe môi Lục Thi Nhã cong lên.


Chắc chắn nhớ nhiều hơn cậu.


Lục Thi Nhã nghĩ thầm, khi đó cậu chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, khả năng ghi nhớ của cậu có thể mạnh hơn một người trưởng thành như cô sao?


Vậy chúng ta mỗi người kể một chuyện, xem ai không kể tiếp được tình tiết tiếp theo.


Cậu nghiêng người sang, nghiêm túc nhìn cô.

Lục Thi Nhã giật mình, cái người này đang định xoa dịu cảm giác khẩn trương cho cô sao?


Được thôi, kể thì kể, người thua phải đồng ý với đối phương một việc.


Nhan Thần Phi không từ chối, vui vẻ tán thành.


Ngày đầu tiên khai giảng, cậu mời mình ăn bánh quy gấu.



Lúc đó cậu đang khóc.
Hửm, thật sự nhớ?


Cậu thích ngồi trong góc chơi rubik.



Cậu hôn mắt mình, nói sẽ chịu trách nhiệm với mắt mình.


Mẹ nó…


Cậu luôn thích dính mình.



Cậu luôn thích hôn trộm mình.



Làm gì có!



Không kể tiếp được nữa à?



Ai nói mình không kể tiếp được, cậu nói muốn cưới mình làm vợ.



Là cậu nói muốn gả cho mình.



Mình đâu có…



Hửm?



Hồi mẫu giáo, cậu đột nhiên không xuất hiện.



Cậu ở cửa nhà mình chờ mình.


Lần này Lục Thi Nhã thật sự không kể tiếp được, cô quay sang nhìn cậu.


Cậu biết?


Năm đó cô khóc lóc, bất chấp trời nắng đứng đợi ở cửa nhà cậu không biết bao nhiêu lâu.

Nhan Thần Phi lại im lặng, không trả lời.


Cậu biết sao còn không cho mình vào gặp cậu?


Cô rất tức giận, mặc dù cơn tức giận này đã xẹp hơn mười năm rồi.


Nói!



Bởi vì xấu, trên đầu quấn băng, sợ làm cậu sợ, sợ cậu sẽ không trở lại nữa.


Cái lý do này...

Lửa giận trong lòng Lục Thi Nhã nháy mắt bị dập tắt.


Mình có thể hiện như vậy sao?



Có, mỗi lần cậu nói người này người kia khó coi, không thích bọn họ thì sau đó sẽ không thấy cậu nói chuyện với bọn họ nữa.



Không phải là bởi vì ngày nào mình cũng xoay quanh cậu sao? Cậu dễ thương đáng yêu như vậy…


Hình như cô vừa tự nhảy vào cái hầm mình đào thì phải?


Khi đó cậu còn nhỏ như vậy, sao có thể có những suy nghĩ này nhỉ?



Phụ nữ ăn diện vì người mình thích, lúc đó mình nghĩ như vậy.



Nhan Thần Phi, mình không thể nói chuyện với cậu được nữa, cậu quá không hiền hậu rồi, lần nào cũng ức hiếp mình.



Trước năm mười tuổi đều là cậu ức hiếp mình. Thánh nói dối!



Cậu… không phải bây giờ mình đã bị cậu ức hiếp lại sao?
Lục Thi Nhã thất bại thở dài.


Thật ra khi đó mình đều biết.



Biết cái gì?


Không ai trả lời.

Lục Thi Nhã quay đầu sang, Nhan Thần Phi nhắm chặt hai mắt như đã ngủ rồi.


Tốt xấu gì cũng nói cho xong rồi ngủ chứ. Cậu thì biết cái gì, cái gì cậu cũng không biết!


Cô vừa dứt lời, một giọng nói vang lên.


Mỗi lần cậu nói dối sẽ để lộ răng khểnh, hai mắt lúng liếng, tinh nghịch giống như tiểu ác ma…


Giọng nói kết thúc, cậu ngủ, nhưng cô mất ngủ.

Hóa ra, cô sống uổng suốt mười mấy năm qua.



Thứ hai, hai người một trước một sau đến lớp học, hội Tiểu Bố nói chuyện râm ran tới khi lưỡi khô mới chịu yên tĩnh.

Lục Thi Nhã quay đầu nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Nhan Thần Phi, trong lòng đột nhiên có chút uất ức. Bầu không khí tối qua rất tốt, nhưng có một số việc, không nói không có nghĩa là quên mất. Có một nữ sinh tên Lê Nguyệt chắn giữa hai người họ, chỉ là cô muốn chờ Nhan Thần Phi tự mình chủ động nói cho cô mà thôi.



Thời gian dần trôi, đến cuối tháng chín, kết thúc tháng thi cử là lễ Quốc khánh.

Cuộc thi mà Lục Thi Nhã tham gia cũng rục rịch diễn ra, tác phẩm của cô vượt qua vòng loại trong sự đoán. Tiếp đến là vòng bình chọn, để cho công bằng, tên người tham gia thiết kế đều bị che đi, dựa vào tác phẩm để tiến hành bình chọn. Theo kết quả mới nhất, tác phẩm của cô nằm ổn định trong top năm, muốn tiến vào vòng đánh giá cuối cùng là chuyện nằm trong tầm tay. Cuối tháng mười, các giám khảo sẽ tiến hành chấm điểm. Lúc đó, cô sẽ trở thành ngôi sao mới trong làng thiết kế nội thất.


Cười cái gì, nhặt được tiền à?


Lam Vũ Tịch vỗ vai Lục Thi Nhã. Lục Thi Nhã nhét một cái túi lớn vào ngực cô nàng.


Mẹ cậu nhờ mình mang cho cậu, nhắn là bọn họ sẽ đến xem buổi biểu diễn của cậu.


Trong lễ Quốc khánh, trường nữ sinh sẽ tổ chức một cuộc triển lãm giới thiệu về trường học, tiến hành giao lưu trao đổi học tập với cái học sinh của trường khác trong nước. Lần này, Lam Vũ Tịch được chọn làm đại diện biểu diễn.


Cậu đoán xem ai cùng đội với mình?
Lam Vũ Tịch thần bí hỏi.

Lục Thi Nhã đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.


Lê Nguyệt?



Mẹ nó, thế mà cậu cũng có thể đoán đúng!



Trong trường nữ sinh, trừ cậu ra mình chỉ biết tên của cậu ta, cũng là do cậu nói.



Cũng đúng~


Lục Thi Nhã cảm thấy hết nói nổi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.