Chương 41: KHÔNG BIẾT XẤU HỔ ĐẾN BÓ TAY


Lục Thi Nhã cũng đoán được chuyện cấp bách Lam Vũ Tịch muốn nói là gì.


Người mà Lê Nguyệt mời là Tiểu Thần Thần đúng không?



Má, cậu biết từ bao giờ thế!
Lam Vũ Tịch tròn xoe mắt.


Trước một hôm.



Vậy mà không nói cho mình biết sớm, hại mình lo muốn chết… Mà không đúng, cậu biết rồi? Các cậu ngả bài với nhau rồi à? Cậu bị cắm sừng thật hả?



Lam Vũ Tịch, cậu chú ý hình tượng một chút được không?


Cô vừa dứt lời thì có hai người mặc đồ đôi xuất hiện ở cửa ra vào. Khóe miệng của Lục Thi Nhã cứng lại.

Lam Vũ Tịch khiếp sợ dịch dịch người sang bên cạnh cô, dáng vẻ như người vô tội sợ bị vạ lây.

Cái đứa không có nghĩa khí này!

Lê Nguyệt thấy Lục Thi Nhã xuất hiện phòng chuẩn bị thì ánh mắt tỏ ra khinh thường, đưa nước cho Nhan Thần Phi - vẫn đang xem nhạc phổ.

Tiểu Thần Thần không để tâm và cũng không phát hiện ra sự hiện diện của Lục Thi Nhã.


Lam Vũ Tịch, thể hiện cho tốt vào, đừng có làm mất mặt nhà họ Lam.


Lục Thi Nhã cố ý đè giọng, cực kỳ ẩn ý. Ai đó nghe thấy giọng cô thì gần như chỉ trong chớp mắt đã chú ý đến cô.

Không tồi, tốc độ vẫn còn rất nhanh.

Lục Thi Nhã dặn dò xong thì chẳng thèm nhìn hai người kia lấy một cái, khoanh tay lướt qua bọn họ đi thẳng về phía cánh cửa phía sau.

Lúc đi ngang qua, chân cô thiếu chút nữa nhũn ra, ngã khuỵu xuống.

Tên đầu sỏ - Nhan Thần Phi bỗng nói:


Buổi tối ở nhà chờ mình.


Tâm lý của Lục Thi Nhã cũng đủ vững vàng, nếu không thì cô thật sự không thể kiên trì mà bước qua cánh cửa này rồi. Đi ra đến cửa, cô lại cảm thấy mình phải nói gì đó, nếu không thì trông cô sẽ chẳng uy phong gì cả, hệt như một cô vợ bé vậy.


Lúc nào xong thì tìm chỗ nào đó tắm rửa sạch sẽ rồi hẵng về, đừng mang cái mùi gì linh tinh về nhà. À, hôm trước bảo cậu mua thêm mấy hộp để trong nhà, hôm nay về đừng quên đấy, không mỗi lần không thoải mái thì lại khổ thân.


Giọng Lục Thi Nhã không lớn không nhỏ, vừa đủ để cho ba người trong phòng nghe thấy. Nói xong, cô mang tâm trạng cực kỳ thỏa mãn đi về chỗ ngồi.

Mấy hộp là chỉ mấy hộp thuốc cảm, cô thuần khiết lắm đấy nhé.

Nhưng hai cô gái trong phòng thì lại đỏ mặt tới tận tai. Ngay cả Lam Vũ Tịch không biết xấu hổ cũng bó tay. Ấy thế mà nam chính thì lại vẫn cong môi cười.

Bạn học Nhan vẫn còn cười được, Lam Vũ Tịch khiếp sợ đến phát run.

Còn Lê Nguyệt thì vừa thẹn vừa giận, không kìm được mà quay đầu lại nói:


Anh họ, anh và cô ta…



Không liên quan đến em.


Giọng cậu rất lạnh nhạt, thật khiến người khác tổn thương mà.

Khán giả Lam Vũ Tịch đứng bên cạnh hít một hơi sâu. Lượng tin tức trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi này khiến cô nàng không thể tiêu hóa hết một lúc được.


Bạn học Nhan, đã lâu không gặp.


Cô nàng đần độn vẫy tay chào Nhan Thần Phi. Cậu khẽ gật đầu rồi lễ phép ngồi xuống một bên, luyện tập nhạc phổ, mặc kệ Lam Tịch Vũ.

Dù trong lòng đang có hàng ngàn hàng vạn con chữ dkm đang chạy thì Lam Vũ Tịch vẫn phải bình tĩnh mỉm cười. Cô quay sang nhìn Lê Nguyệt đang sa sầm mặt, trong lòng ác độc mà cảm thấy vô cùng sảng khoái. Khuôn mặt này càng sa sầm thì cô mới càng cảm thấy vui sướng.

Ở khu khán phòng, tâm trạng của Lục Thi Nhã cũng cực kỳ tốt. Ms.Diêu thấy con gái mình cứ cười mãi như một đứa thần kinh thì không nhịn được mà hỏi:


Nha Nha, nhặt được tiền hả?



Ms.Diêu, phẩm giá con gái mẹ thấp vậy sao?



Ừ.



Ms.Diêu, cho con chút mặt mũi có được không?



Mặt mũi hay cả con người này của con chẳng phải đều là mẹ cho con sao? Không có mẹ thì lấy đâu ra con?


Vậy thì chẳng còn gì để nói nữa rồi, vẫn nên tập trung xem biểu diễn thôi.

Buổi biểu diễn ra rất thuận lợi. Khả năng kéo vĩ cầm của Nhan Thần Phi được mọi người đánh giá cao, lại thêm hai cô bạn diễn xinh đẹp hợp tấu ăn ý. Khắp hội trường vang lên tiếng vỗ tay vang dội như sấm.


Ồ, kia là Tiểu Thần Thần sao?



Vâng.



Cô gái đứng cạnh thằng bé là ai thế? Trông xinh như búp bê vậy.



Xinh như con gái mẹ không?



So sánh được sao?


Lửa giận lại bùng lên lần nữa.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, ba mẹ Lam Tịch Vũ vô cùng kiêu ngạo lên tặng hoa cho con gái. Lục Thi Nhã với tư cách là đại diện cũng lên tặng một bó hoa.

Lam Vũ Tịch vui mừng nhận lấy, lúc nhận hoa còn nháy mắt vô cùng quyến rũ với cô.

Nhan Thần Phi và Lê Nguyệt cũng không nhàn rỗi. Một quý bà ăn mặc quý giá tao nhã ôm hai bó hoa lên.

Người này chắc là dì của Nhan Thần Phi?

Lục Thi Nhã thông qua gương mặt của người phụ nữ này để mường tượng về dáng vẻ của mẹ Nhan Thần Phi, chắc chắn bà ấy cũng cực kỳ xinh đẹp.

Có vẻ như dì Tần này đối xử với Nhan Thần Phi cũng không tệ, cười thân thiết đến thế mà, sao mẹ của Nhan Thần Phi…

Thấy ánh mắt của Lục Thi Nhã chăm chú về phía mình quá lâu, hai mẹ con nhà kia bất chợt cùng nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của cô.

Lục Thi Nhã lễ phép gật đầu chào hỏi trước. Nhan Thần Phi cũng nhìn qua, lập tức nói với dì cậu vài câu đơn giản rồi đi về phía cô.

Ms.Diêu thấy Tiểu Thần Thần thì cực kỳ vui vẻ, tiếc là không chuẩn bị thêm một bó hoa, nhưng một cái ôm thì không thể thiếu được.

Về phần Mr.Lục, vốn đang gật gù cười hài lòng bỗng nhớ tới việc thằng nhóc này muốn giành con gái với ông thì nụ cười trên môi cũng không đẹp như vừa rồi nữa.

Lục Thi Nhã không ngờ dì của Nhan Thần Phi cũng qua chỗ họ chào hỏi nên quả thật hơi xấu hổ.

Ms.Diêu liếc con gái, hi vọng sẽ nhắc nhở được cô đôi chút. Lục Thi Nhã thả lỏng hai tay xuống, đây cũng là lần đầu tiên cô gặp nhân vật thế này nên không có kinh nghiệm.


Xin chào, tôi là dì của Nhan Thần Phi, cảm ơn hai người trước giờ đã chiếu cố Thần Phi.


Giọng điệu thật kiêu ngạo!

Mr.Lục đứng sang một bên, chuyện như này vẫn là để Ms.Diêu làm đại diện
ngoại giao
thì thuận tay hơn.


Khách sáo rồi, là Tiểu Thần Thần vẫn luôn chiếu cố Thi Nhã nhà tôi mới đúng, âu cũng là cái duyên. Hai đứa chúng nó ở bên nhau bấy lâu, đây vẫn là lần đầu tiên tôi gặp người nhà mẹ đẻ của Tiểu Thần Thần.


Khí thế của Ms.Diêu không hề thua dì của Nhan Thần Phi. Với người có quý khí bức người thế này thì càng không thể thua về khí thế được. Nhất là cách xưng hô Tiểu Thần Thần thân thiết kia, quả thật chọc chết người không đền mạng.

Lục Thi Nhã lặng lẽ thả like cho Ms.Diêu ở trong lòng. Mẹ cô diễn được như vậy đúng là không dễ dàng gì.

Khóe miệng dì Nhan Thần Phi căng cứng, nhưng nụ cười tiêu chuẩn trên mặt vẫn không tắt. Thật kiên trì.

Dì Tần trò truyện thêm vài câu nữa rồi mới rời đi.

Ms.Diêu vẫn cố nín nhịn, đợi người ta đi xa vài mét rồi mới đưa tay bám vào người chồng.


Ê lão Lục, chân hơi tê, mau đỡ tôi một lát.



Ms.Diêu giỏi thật sự, biểu hiện khiến con cực kỳ vừa lòng.



Còn phải nói, sao có thể thua khí thế được. Nếu không sau này con vào nhà người ta lại bị ức hiếp thì sao?


Lục Thi Nhã không tiếp lời được, quay sang nhìn nhân vật chính vẫn giữ im lặng nãy giờ.

Ánh mắt Nhan Thần Phi sáng ngời nhìn Lục Thi Nhã, môi khẽ cong lên. Lục Thi Nhã xấu hổ, mặt nóng bừng lên, tức giận lườm cậu một cái cảnh cáo.

Lam Vũ Tịch ở bên cạnh không chịu nổi nữa, chạy đến kéo Lục Thi Nhã vào một góc.


Mấy hộp! Các cậu ở bên nhau từ bao giờ thế? Cô chú có biết không?



Cậu bé bé miệng cho mình nhờ. Đầu óc cậu có thể sạch sẽ chút được không? Mình nói là hai hộp thuốc cảm, mấy ngày trước cậu ấy bị sốt, thuốc trong nhà uống hết rồi. Ba mẹ mình mà biết thì sao mình còn sống mà đứng ở đây được?


Lục Thi Nhã đè giọng cảnh cáo. Lam Vũ Tịch không tin, cười xấu xa hỏi.


Hai người các cậu đã tiến hành đến bước mấy rồi hả?


Lục Thi Nhã cũng hùa theo mà trả lời:


Yên tâm, chắc chắn là không cao hơn cậu và anh chàng người lai của cậu đâu.



Xí, ai tin!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.