Chương 43: HOÀN TOÀN…
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1455 chữ
- 2022-02-04 08:24:43
Bác tài xế vừa nhìn đã nhận ra cô là cô bé vừa rồi nên hơi ngạc nhiên. Ông quan sát qua gương chiếu hậu, thấy cảm xúc của cô khác hẳn lúc nãy, đoán là cô đã gặp phải chuyện gì đó.
Xe vừa lăn bánh thì phía sau có người đuổi theo, buộc bác tài xế phải nhìn ra sau qua gương chiếu hậu mấy lần.
Cô bé, không sao chứ?
Không sao ạ, cảm ơn bác.
Đừng khách sáo, thấy cháu đi đường mệt mỏi như vậy, vẫn nên về nhà sớm một chút, đừng khiến ba mẹ lo lắng.
Lục Thi Nhã biết bác tài xế hiểu lầm, nhưng cô cũng chẳng muốn giải thích. Trên đường đi, cô không nói thêm gì, chỉ ngồi ôm mặt mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Sau khi xuống xe, cô hít mấy hơi thật sâu, lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra chỉnh trang lại một chút, gắng gượng nở nụ cười rồi mới bước vào nhà.
Thấy con gái nhà mình trở về trước một ngày, Ms.Diêu vui đến suýt khóc.
Nha Nha của mẹ, mẹ nhớ con muốn chết!
Con gái đã lớn như vậy rồi nhưng bà vẫn chưa từng để con gái một thân một mình đến nơi xa như thế bao giờ. Cho nên mấy hôm Lục Thi Nhã không ở nhà, Ms.Diêu ăn không ngon ngủ không yên, cằm nhọn ra mấy phần.
Nước mắt vừa cố kìm nén lại của Lục Thi Nhã lại tuôn ra. Tình yêu chó má gì chứ, trên đời này thứ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi chính là máu mủ tình thâm.
Mẹ, con cũng nhớ ba mẹ. Lần này đi, con cũng không khiến ba mẹ mất mặt, con gái tục tằn của ba mẽ đã cõng một túi tiền lớn về đây.
Lục Thi Nhã gượng gạo cười nói.
Ms.Diêu cũng không phát hiện ra cô có gì lạ, tâm trí chỉ để ý đến việc con gái về nhà sớm.
Sao về trước một ngày mà cũng không nói, để mẹ đi đón con chẳng phải tốt hơn sao?
Còn không phải là con muốn cho mẹ một bất ngờ sao? Mệt quá đi mất, bay mười mấy tiếng, vừa mệt vừa đói, con muốn đi tắm, sau đó đi ngủ bù một giấc thật ngon.
Đi mau đi, mẹ đi nấu mì, lát nữa sẽ mang lên cho con.
Được ạ, yêu mẹ nhất đó Ms.Diêu.
Lúc Lục Thi Nhã đi tắm, Nhan Thần Phi đầu tóc rối bù chạy đến nhà cô. Đây là lần đầu tiên Ms.Diêu trông thấy Tiểu Thần Thần quần áo không chỉnh tề, gương mặt không sạch sẽ như vậy nên ngây ra như phỗng mất mấy giây, sau đó lập tức kéo cậu vào nhà.
Nha Nha nói cho cháu biết là nó về rồi à? Đúng là con nhóc vô lương tâm, về mà chẳng nói với cô chú một tiếng, hại cô bị dọa hết hồn.
Nhan Thần Phi cúi đầu, gương mặt không có chút cảm xúc nào được thể hiện ra - được Ms.Diêu đẩy vào phòng khách ngồi.
Ms.Diêu gõ cửa phòng Lục Thi Nhã, báo Tiểu Thần Thần đến rồi.
Lục Thi Nhã ngồi trong góc phòng tắm khóc thảm thiết như thể đang bên bờ vực sụp đổ. Quả thật, không biết tại sao ngày hôm đó, cô có thể thoải mái nói ra lời như vậy.
Mình sẽ chúc phúc cho hai người…
Chó má, giờ cô chỉ muốn xách dao băm hai người bọn họ ra thành thịt vụn.
Chỉ là, lý trí lại đang nhắc nhở cô rằng, đã không phải của cô thì cuối cùng vẫn sẽ không phải. Nếu đây là con đường mà cậu ấy chọn, chỉ cần cậu ấy còn sống thì cũng… không sao cả.
…
Dưới làn nước ấm, dòng suy nghĩ và trái tim của Lục Thi Nhã cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Cô phải tỉnh táo lại để giải quyết vấn đề này, bằng tư duy của một người trưởng thành.
Lục Thi Nhã thay áo ngủ, đứng trước gương một lúc lâu, xác định mình không có gì lạ mới ra khỏi phòng.
Nhan Thần Phi đang cô đơn ngồi im trên sofa đợi cô. Lúc trông thấy cậu, trái tim bình tĩnh của cô lại lập tức rối loạn.
Lúc cậu ngẩng đầu lên như một chú chó lang thang bị tổn thương, vô tội nhìn cô, Lục Thi Nhãn rất muốn phủ nhận những gì cô đã thấy vừa nãy. Cậu vẫn là Tiểu Thần Thần, là Tiểu Thần Thần của cô, là người không hề bị nhiễm chút dơ bẩn nào.
Thì ra cô lại là một người thích sạch sẽ đến vậy. Lục Thi Nhã đã sống hai đời, lúc này mới phát hiện ra.
Sao cậu lại tới đây?
Ra vẻ như không có việc gì, Lục Thi Nhã vẫn nở nụ cười, chào hỏi với cậu như bình thường. Cô không muốn Ms.Diêu nhìn ra điều gì kì lạ, càng không muốn ba mẹ bận lòng vì cô.
Nhan Thần Phi mấp máy môi, nhưng không phát ra được bất cứ âm thanh gì.
Có lẽ cậu không nên nói gì mới là tốt nhất, ít nhất thì bây giờ cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để nghe giải thích.
Nha Nha, sao con lại nói thế? Con nhìn Tiểu Thần Thần mà xem, còn chẳng kịp có thời gian sửa sang gì đã đến thăm con ngay…
Ms.Diêu!
Giọng Lục Thi Nhã bất chợt nâng cao, khiến ngay cả cô cũng hơi giật mình, huống hồ là hai người còn lại trong phòng.
Cô muốn nói người này trông luộm thuộm như thế hoàn toàn là vì lăn lộn với người khác làm những chuyện dơ bẩn kia. Nhưng, cô lại chẳng thể nói ra được.
Mẹ, con hơi mệt! Mười mấy tiếng không ngủ rồi, con về phòng ngủ trước đây.
Nhưng còn Tiểu Thần Thần…
Ms.Diêu nhìn ra hai đứa nhỏ có vấn đề. Trước khi đi Pháp, con gái bà đã có gì đó lạ lạ, chẳng lẽ hai đứa cãi nhau?
Ms.Diêu đã phát hiện ra vấn đề, Lục Thi Nhã càng cảm thấy phiền lòng hơn. Nếu còn không tiễn Nhan Thần Phi đi, chỉ e Ms.Diêu sẽ không bỏ qua.
Chẳng phải nhà cậu đang có khách sao? Mau về đi, đừng để người ta chờ lâu. Mình rất vui vì cậu có thể đến thăm mình, nhưng thật sự là bây giờ mình rất buồn ngủ, cũng rất mệt, không tài nào nghĩ được vấn đề gì. Đợi nghỉ ngơi đủ rồi, mình sẽ liên lạc với cậu.
Lục Thi Nhã tự nhận câu mình nói không có từ nào phát âm sai cũng như run giọng, sau đó kiên cường lê từng bước chân trở về phòng.
Vừa đóng cửa phòng lại, cô liền cắn chặt ngón tay, tự nhủ với lòng mình đừng đau lòng.
Trong phòng khách, Ms.Diêu xấu hổ nhìn Nhan Thần Phi đang lạc lõng, muốn an ủi đôi ba câu, nhưng lại không biết phải nói gì. Chuyện của bọn trẻ thì vẫn nên để bọn nó tự giải quyết. Bà tin rằng Thần Thần là một đứa trẻ tốt, một lòng với con gái bà.
Nếu không thì Thần Thần về trước đi, cô thấy cháu cũng không nghỉ ngơi tốt, thôi thì cứ về nhà nghỉ trước đã. Đợi Nha Nha dậy, cô sẽ bảo nó gọi điện cho cháu.
Ms.Diêu dịu dàng vỗ vai Nhan Thần Phi như một người mẹ hiền từ. Cậu từng nhận được quá nhiều ấm áp từ gia đình này, chỉ là giờ đây, cậu không xứng.
Nhan Thần Phi không trả lời, lễ phép đi theo Ms.Diêu, thê lương ra về.
Lục Thi Nhã trốn sau bức rèm trước cửa sổ, nhìn bóng dáng lẻ loi tiêu điều kia đi xa dần, trong lòng xót xa.
Cô mệt mỏi kiệt quệ nằm trên giường ngủ li bì đến tận buổi trưa ngày hôm sau.
Cô ngủ gần một ngày một đêm.
Nếu cô còn không tỉnh lại, sợ là Ms.Diêu gọi xe cấp cứu luôn rồi.
Ba con đâu rồi ạ?
Ngủ đến mức đầu óc mụ mị, Lục Thi Nhã mang đầu tóc rối bời, đôi mắt mờ mịt ngồi vào sofa trong phòng khách.
Ms.Diêu tức giận đáp,
Ba con vào phòng xem con ba lần rồi đấy. Bây giờ mấy giờ, đương nhiên là đến bệnh viện rồi.
Lục Thi Nhã nhìn đồng hồ trong phòng khách, rồi lại nằm ra sofa nhắm mắt dưỡng thần.
Ms.Diêu không nhìn nổi nữa, dạo này Nha Nha nhà bà cứ như trúng tà vậy, rất giống một khoảng thời gian lúc còn bé.
Gọi điện cho Thần Thần đi.
Ms.Diêu đưa điện thoại đến trước mặt cô.
Lục Thi Nhã nhận lấy, rồi ném lên sofa.
Con và Tiểu Thần Thần cãi nhau thật rồi?