Chương 50: UY DANH CỦA MR.LỤC KHÔNG DÙNG ĐƯỢC


Niềm vui này đến quá đột ngột.

Lục Thi Nhã cầm thư, đang nghĩ xem nên chia sẻ với Nhan Thần Phi thế nào, ai ngờ lại gặp phải Lê đại tiểu thư đã lâu không gặp.

Cô ta ngồi dưới đây đã lâu lắm rồi thì phải? Mặt bị đông lạnh đến ửng hồng rồi.

Thôi được rồi, cô vẫn nên
nhường
Nhan Thần Phi về tự giải quyết thì hơn.

Lục Thi Nhã đang định quay đầu thì Lê Nguyệt đã chạy tới chặn đường cô.


Có việc?


Lục Thi Nhã khó hiểu nhìn Lê Nguyệt.

Mắt Lê Nguyên hơi ửng đỏ, mặt cũng căng cứng, nói:


Cầu xin cô rời xa anh ấy.


Nói rồi cô ta cúi gập người một góc chín mươi độ, dọa Lục Thi Nhã sợ lùi về sau một bước, mất vài giây mới hoàn hồn được.


Cô Lê, sao cô vẫn không hiểu vậy? Nếu tôi và cậu ấy có thể tách ra thì đã tách từ lâu rồi. Cô xinh đẹp như thế, cần gì cứ phải nhất quyết treo cổ trên một gốc cây như cậu ấy?


Lục Thi Nhã không biết phải làm sao. Tâm tư của con gái mới lớn rất khó đoán, cô không hiểu nổi tại sao Lê Nguyệt lại phải chạy đến đây để nói những lời này.


Không phải, không đúng, cầu xin cô rời xa anh ấy, được không?


Nói năng lộn xộn, cô bé này bị lạnh đến ngu người rồi à?


Cô có muốn về nghỉ ngơi sớm một chút không?


Lục Thi Nhã đi dịch lùi về phía căn hộ, Lê Nguyệt phát hiện ra động tác của cô, ánh mắt cực kỳ tổn thương.


Tại sao cô không nghe lời tôi? Rồi cô sẽ phải hối hận đấy.


Nói xong, chạy?

Lục Thi Nhã quay lại nhìn theo, thấy Lê Nguyệt đã chạy xa rồi.

Chuyện này khiến niềm vui sướng vừa rồi của cô vơi đi một nửa, nhất là câu nói cuối cùng của cô ta. Cô ta có ý gì?

Lục Thi Nhã cầm thư vào nhà, lại thấy Tiểu Thần Thần đang ở nhà, cô tiến đến hỏi.


Hôm nay bác sĩ nói thế nào?


Cậu không trả lời, nhưng nụ cười ở khóe môi đã nói rõ tất cả.

Niềm vui tràn khắp lồng ngực khiến Lục Thi Nhã không kiềm chế được mà tiến lên ôm lấy cậu.

Một lúc lâu sau, cô nghe Tiểu Thần Thần kể sơ qua về tình hình sức khỏe của mình. Bác sĩ nói tỉ lệ cậu phát bệnh đã xuống rất thấp, chứng tỏ bệnh của cậu có khả năng có thể điều trị khỏi hẳn.


Thần Thần, thật tốt quá, thật tốt quá!


Lục Thi Nhã ôm cậu, cọ cọ người vào người cậu.


Nha Nha.



Ừ.



Cảm ơn cậu đã ở bên mình…


Tiểu Thần Thần lại nói lời tình cảm. Dạo gần đây, Lục Thi Nhã lại động một chút là xấu hổ đỏ mặt. Nhưng cô là con gái, không thể thể hiện ra mặt được, đành hung hắng, rồi bình tĩnh nói:


Đương nhiên rồi, chị là cô gái có mãnh hổ trong lồng ngực, tướng mạo lại xinh đẹp như hoa tường vi, vừa tài năng vừa có trí tuệ. Tiểu Thần Thần đi theo chị thì chỉ có hưởng phúc thôi, chị sẽ bảo kê cho em cả đời.


Lục Thi Nhã vừa dứt lời thì cả cơ thể quay một vòng, môi lập tức bị bịt kín.

Lửa nóng.

Kích động.

Tê rần.

Không có chút sức lực nào.

Điều cô không chịu nổi nhất là mỗi khi Tiểu Thần Thần đột nhiên đánh lén như thế.

Lục Thi Nhã không kìm được mà bám lấy eo cậu, hùa theo tiết tấu của cậu, vô cùng nồng nhiệt hưởng ứng. Cô như rơi vào cái bẫy mà cậu đã sắp đặt sẵn. Rõ ràng hai người ngày ngày ở chung, tại sao vẫn không chán cảm giác đụng chạm thân mật này?

Lục Thi Nhã cong người lên, rõ ràng đã đạt đến giới hạn của sự sung sướng.

Không được, không thể… Nếu còn tiếp tục nữa thì sẽ thật sự phạm tội mất.

Cũng may đến bước cuối cùng, cậu dừng mọi động tác lại, ôm siết lấy cô thở hổn hển.

Mr.Lục, cảm ơn ba.

Lục Thi Nhã cười thầm trong lòng.


Nghe nói người bị trầm cảm có tính dục rất thấp. Tiểu Thần Thần, cậu đúng là trường hợp đặc biệt đấy.


Nhan Thần Phi gục đầu vào vai cô, bất thình lình cắn cô một cái.

Vẻ mặt Lục Thi Nhã lập tức thay đổi, nói:


Này này này, cậu là chó đấy hả?


Người vừa cắn nghe vậy lại run lên, không kìm được mà liếm lên dấu răng vừa cắn.

Thật ngứa…

Cũng thật nóng…


Cậu đứng dậy đi.


Lục Thi Nhã không chịu nổi, cả người toàn là mùi mồ hôi, tuyệt đối không thể để súng cướp cò được nữa.


Tắm với mình.


Câu nói tỉnh bơ, thản nhiên đến nhường nào.

Mặt Lục Thi Nhã đỏ bừng lên, đẩy cậu ra định chạy, nhưng lại bị tóm lại ngay lập tức. Chân cô bị nhấc lên khỏi mặt đất, được cậu bế kiểu công chúa vào phòng tắm.

Cái tiết tấu này quá nhanh rồi, không cho cô chút thời gian suy nghĩ và hành động gì cả.

Ở bên nhau đã lâu, nhưng chuyện tắm chung thế này quả thật phá hỏng hết tam quan của cô.



Sau khi sự việc diễn ra, Lục Thi Nhã sức cùng lực kiệt nằm trên giường.

Việc nên làm cũng đã làm rồi, chỉ còn thiếu nước phá cái màng đó ra thôi.


Nhan Thần Phi!


Lục Thi Nhã nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cực kì bất bình.

Còn Nhan Thần Phi đang vùi mặt ở cổ cô thì lại chẳng hề có chút tự giác nào, vẫn tiếp tục nhấm nháp như đang thưởng thức một bữa sáng ngon miệng, vô cùng vui vẻ sung sướng.


Cậu gặm đủ chưa?



Chưa đủ.


Fck!


Cậu… không biết xấu hổ!



Cậu dạy mình từ bé mà.


Nhan Thần Phi, chúng ta có thể đừng chơi trò lưu manh nữa được không? Lục Thi Nhã khóc không ra nước mắt.

Sao Tiểu Thần Thần của cô dạo này lại thay đổi không đáng yêu thế này?


Không được dịch lên nữa, khăn quàng cổ cũng không che được nữa đâu. Mr.Lục sẽ giết mình, sau đó băm vằm ra cậu mất!


Lục Thi Nhã lôi Mr.Lục ra, Tiểu Thần Thần mới dừng động tác.

Cô còn tưởng là đã được giải thoát, có thể hít thở, nhưng má nó, không dịch lên thì đúng rồi... nhưng sao lại dịch xuống hả?!

Uy danh của Mr.Lục đúng là không được việc gì cả!!!


Cậu… A…


Tam quan của Lục Thi Nhã đã bị phá hủy hoàn toàn rồi.



Đến Tết, mùng hai hằng năm, cả nhà Lục Thi Nhã sẽ phải đi mấy trăm dặm ra ngoại thành thành phố N để thăm ông ngoại.

Nói thật, Lục Thi Nhã cảm thấy đi hay không cũng được, bởi vì cả kiếp trước lẫn kiếp này, ông ngoại đều không quá chào đón Mr.Lục. Kẻ liên đới như Lục Thi Nhã cũng không được chào đón theo.

Nếu nói Ms.Diêu có hai điều không buông bỏ được, thì một trong số đó chính là ông ngoại của Lục Thi Nhã. Nhớ năm xưa, Ms.Diêu nhất quyết bỏ nhà đi để lấy Mr.Lục hai bàn tay trắng. Sau khi bà sinh cô, ông Diêu biết gạo đã nấu thành cơm nên cũng đành miễn cưỡng, cam chịu cho phép Ms.Diêu trở về nhà.

Chỉ là Ms.Diêu vẫn có thể cảm thấy ông cụ nhà mình vẫn có thành kiến với Mr.Lục và Nha Nha, nên bèn dứt khoát chỉ đầu năm mới về thăm.

Anh chị em của Ms.Diêu khá đông, bà là con thứ ba trong nhà, bên trên còn một người anh, một người chị, dưới còn một em trai và một em gái. Ở nhà họ Diêu này, từ bé bà đã ít được quan tâm hơn các anh chị em khác. Cũng may bà gặp được Mr.Lục yêu bà hơn mạng sống. Thế nên Ms.Diêu xinh đẹp như hoa thời niên thiếu ấy đã lần đầu tiên cãi lời ba mẹ, chọn bỏ nhà đi.

Bao nhiêu năm qua, bà cũng đã đến độ tuổi trung niên nên lại rất biết ơn các những anh chị em năm đó giành mất tình thương cha mẹ của bà. Bởi vì bọn họ vẫn luôn chăm sóc ba mẹ già, nên bà mới có thể yên tâm ở thành phố Y lo cho công việc và gia đình của mình.

Lục Thi Nhã gọi điện báo Nhan Thần Phi. Chuyện đã thành thông lệ hằng năm nên Nhan Thần Phi vẫn nhớ rõ, chỉ là giọng nói rầu rĩ vẫn để lộ tâm trạng của cậu.

Chỉ xa nhau ba ngày, trừ thời gian đi đường, đến tối thứ ba là bọn họ đã có thể gặp nhau rồi, sao cả cô cũng thấy rầu rĩ theo thế này?


Nha Nha, mau lấy đồ đi, đừng đứng đực ra đó nữa.
Ms.Diêu thúc giục.

Lục Thi Nhã dẹp những suy nghĩ linh tinh trong đầu đi, xách quà dành để biếu tặng lên xe.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.