Chương 59: QUÁ ĐỘC ÁC


Cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người họ.

Lục Thi Nhã ngồi bên giường, lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của Nhan Thần Phi trong chốc lát.

Chẳng biết từ lúc nào cô đã có thể thuần thục động tác búng tay ra thành tiếng.

Mi mắt của Nhan Thần Phi khẽ động đậy, cậu rất nhanh sẽ tỉnh lại, khóe miệng của Lục Thi Nhã vẽ nên một nụ cười khổ sở.


Tỉnh lại nào, Tiểu Thần Thần.


Lục Thi Nhã kề sát lỗ tai của Nhan Thần Phi thổi nhẹ, Nhan Thần Phi mở mắt ra.

Cậu nghiêng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp không gì sánh nổi bên cạnh mình. Trên đầu Lục Thi Nhã cài một tấm voan cô dâu, gương mặt xinh đẹp trang điểm kĩ càng, đôi mắt sáng lấp lánh cùng nụ cười tuyệt đẹp.


Tiểu Thần Thần, anh ngủ lâu lắm rồi đấy, rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu rượu thế? Có phải anh không muốn kết hôn với em đúng không?


Nhan Thần Phi hoảng hốt nhìn Lục Thi Nhã đang nũng nịu nhào vào mình, chiếc áo cưới thật to đè lên người cậu.


Này này này, em đã bảo anh rồi mà. Kết hôn uống nhiều như vậy làm gì, không cần động phòng nữa sao?


Ngón tay của Lục Thi Nhã luồn vào mái tóc cậu, vò rối nó lên.

Cậu đang nằm mơ sao?

Nhan Thần Phi hoảng hốt một lúc lâu, đến lúc Lục Thi Nhã nghĩ bản thân sắp không chịu nổi nữa thì cậu mới nâng tay lên, vuốt ve khuôn mặt của cô, đôi mắt cậu cay cay.


Làm gì thế? Sao lại nhìn em như vậy? Anh thương hại em à? Nhan Thần Phi! Không phải hiện giờ anh đổi ý không muốn cưới em nữa đấy chứ?


Lục Thi Nhã trừng mắt nhìn Nhan Thần Phi, dáng vẻ chẳng đáng yêu chút nào.


Cậu đã gả cho mình sao?


Nhan Thần Phi run giọng hỏi ngược lại.

Làm sao cậu có thể tin đây là sự thật đây, đôi mắt u ám của cậu co lại thật nhanh.

Trái tim của Lục Thi Nhã đã đau đớn đến chết lặng.


Cút xuống địa ngục đi, Nhan Thần Phi! Anh thật sự dám đổi ý? Không dám thừa nhận đã cưới em?


Lục Thi Nhã dùng hai tay đấm lên lồng ngực cậu, chưa được vài cái đã bị bắt lấy.

Môi cô bị khóa lại, nụ hôn vội vàng không kiếm chế, cơ hồ là cướp đoạt, cắn xé.

Chưa được vài phút, Lục Thi Nhã đã cảm thấy môi đau rát, chắc chắn lại sưng lên rồi. Nhan Thần Phi, quả nhiên cậu cầm tinh con chó.


Khoan, đừng chỉ mỗi hôn môi nữa, vất vả lắm mới có thể kết hôn mà anh nghĩ lừa dối cho qua như vậy. Bình thường chẳng phải như lang như hổ sao?


Lục Thi Nhã ngả ngớn nâng cằm của Nhan Thần Phi lên khiêu khích. Sau đó, cô đưa tay cởi từng cúc áo của Nhan Thần Phi ra ngay dưới ánh mắt của cậu.

Lồng ngực Nhan Thần Phi phập phồng lên xuống, hơi thở dần trở nên khô nóng.

Cởi áo của cậu xong, bàn tay nhỏ bé của Lục Thi Nhã khẽ trượt qua phần cơ bụng của cậu, đốt lên lửa tình của đối phương. Cô chậm rãi mân theo mép quần rồi dần dần trượt vào sâu hơn. Lục Thi Nhã quỳ gối, chậm rãi kéo xuống.

Hai mắt Nhan Thần Phi bốc lửa, Lục Thi Nhã cảm thấy làn da của mình cũng bị đốt cháy đến nơi.

Đến nước này sao có thể dừng lại được đây? Vậy nên Lục Thi Nhã cũng dứt khoát cởi sạch đồ trên người mình.

Sau đó hai người bắt đầu quấn quýt lấy nhau.

Nhưng Lục Thi Nhã lại quên mất một việc.

Đó là cả cô lẫn Tiểu Thần Thần đều không có kinh nghiệm làm việc này!

Sau mấy lần thử, cảm giác đều đau đến không chịu nổi, còn chưa kịp đi vào Lục Thi Nhã đã muốn gào khóc rồi, cho nên Tiểu Thần Thần lập tức dừng lại.

Lục Thi Nhã không biết lúc này nên khóc hay nên cười.

Cô nhìn
tiểu
Tiểu Thần Thần đang hưng phấn, thôi cứ để nó lớn lên lành mạnh một chút đi.

Vậy nên hai người họ cố gắng tìm tòi trên cơ thể đối phương, cùng nhau đạt được cao trào.

Ha ha ha, Lục Thi Nhã nằm trên giường, cả người đỏ ửng, những vết xanh tím rải rác trải dài trên người cô. Tiểu Thần Thần cũng mệt đến nỗi không nhúc nhích nổi nhưng khóe miệng lại cong lên đầy thỏa mãn.

Lục Thi Nhã thầm nghĩ, lần này có thể coi là lần thỏa mãn nhất từ trước đến giờ. Tuy rằng vẫn kém một bước
nhỏ
nhưng ai bảo cái người này quá yêu cô cơ chứ, cô mới kêu đau một tiếng đã không nỡ ra tay rồi.

Thoải mải cũng thoải mái xong rồi.

Hiện tại...

Lục Thi Nhã nghiêng đầu.

Cô cười khổ, đôi mắt đỏ lừ.

Cô có nên ngược chết người này hay không?

Thừa dịp Nhan Thần Phi đang nhắm mắt thở dốc, Lục Thi Nhã vò tóc của mình đến rối bù, sau đó cầm lấy son môi đã đặt sẵn trên đầu giường bôi trét lên mặt.

Thật lãng phí thỏi son vẫn còn mới.

Chuẩn bị xong, tiếp đến hẳn là nên vào vấn đề chính.

Hai tay của Lục Thi Nhã run run đặt lên cổ của Nhan Thần Phi.

Lúc học đại học ở kiếp trước, cô từng đọc một bộ tiểu thuyết kinh dị. Nội dung nói về một cặp đôi vừa mới ứ ứ a a xong đột nhiên nằm mơ bị người yêu bóp cổ, sau đó cái người bị bóp cổ kia chết.

Cô đọc xong đã bị ám ảnh rất lâu, đó cũng là một trong những lí do đánh chết cô cũng không tìm người yêu.

Nhan Thần Phi cảm thấy có gì đó chạm vào cổ mình. Cậu mở mắt ra liền thấy Lục Thi Nhã trông giống như một con quỷ đang ngồi trên người mình.

Ha ha... đời này cô coi như xong hoàn toàn rồi.


Nha Nha...


Giọng của Nhan Thần Phi run lên.

Trái tim của Lục Thi Nhã cực kì hoảng loạn. Nước mắt của cô mất khống chế trào ra, tất cả những cảm xúc cố gắng kìm nén bắt đầu bùng phát.

Đã làm thì làm đến nơi đến chốn!


Vì sao không cứu tôi! Vì sao không tới cứu tôi! Cậu có biết tôi đau đến thế nào không? Bọn họ đá tôi, xé quần áo của tôi, đồ độc ác!


Lục Thi Nhã thét lên, điên cuồng thét lên, thét đến chói tai khản giọng.

Hai tay cô run rẩy không dám dùng bất kì một chút lực nào.


Nha Nha.



Đừng gọi tôi như vậy! Cậu không xứng! Cậu không xứng!


Cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau đớn vì chịu tổn thương của cậu.


Cậu vốn dĩ không yêu tôi, tất cả chỉ là lừa tôi! Nói cái gì chăm sóc tôi cả đời, thế mà lại để những tên ác ma kia chà đạp tôi! Tôi hận cậu! Nhan Thần Phi! Tôi hận cậu!


Nếu tay không dùng lực nữa sẽ bị lộ, Lục Thi Nhã rơi nước mắt hạ quyết tâm siết chặt tay.

Trong nháy mắt đó, cậu vẫn muốn chạm vào cô sao?

Lục Thi Nhã hấp tấp trốn xuống giường, vớ lấy cái chăn bao quanh mình, dáng vẻ vô cùng chật vật.


Đừng đụng vào tôi! Cậu khiến tôi thấy ghê tởm, thấy bẩn thỉu, ai là người bắt cóc tôi? Có phải có liên quan đến cậu không?! Tại sao lại muốn hại tôi, tôi đối xử với cậu tốt như vậy...


Khóc lớn, gào lớn không phải là ngụy trang, cái cô không thiếu nhất bây giờ chính là nước mắt.

Đôi mắt Nhan Thần Phi co lại, cậu cứng người ngồi một chỗ, vừa hoảng sợ vừa hoảng loạn.


Nha Nha, không phải mình, những người đó...



Cậu câm miệng! Tôi không muốn yêu cậu nữa! Tôi hận cậu! Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!



Không!


Một tiếng gầm giận dữ vang lên, Nhan Thần Phi giống như đã phát điên, đôi mắt cậu đỏ rực, ôm lấy cô thật chặt.


Nha Nha, đừng sợ, mình sẽ bảo vệ cậu.



Cậu cút ngay! Ác ma đừng đụng vào tôi!



Nha Nha, xin lỗi, đừng đẩy mình đi mà!


Lục Thi Nhã sắp không chịu đựng nổi, ngoan độc đã ngoan độc rồi nhưng có vẻ như vẫn chưa đủ. Cô đột nhiên im lặng, sau đó nói.


Cậu là kẻ tàn phế! Cậu không bảo vệ được tôi, cậu trơ mắt nhìn những người đó tổn thương tôi, là người thân của cậu muốn hại tôi nhưng cậu chưa từng xuất hiện, tôi hận cậu! Nhan Thần Phi, cậu nhớ cho kĩ, đời này đừng liên quan gì đến tôi nữa. Tôi không chịu nổi việc bẩn thỉu này bị người khác nhớ kĩ, nhất là cậu, chỉ càng khiến tôi nghĩ bản thân mình bẩn thỉu cỡ nào, đê tiện cỡ nào.


Những lời tuyệt tình này, Lục Thi Nhã nói rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ, cô thầm nghĩ chắc hẳn nó đã đủ tàn nhẫn rồi.

Nước mắt sắp cạn khô nhưng cô vẫn không cam lòng. Cô ôm lấy đầu của cậu, một tay nắm ống tiêm, sau đó nói thầm vài câu vào bên tai trái tàn phế của cậu rồi tàn nhẫn đâm kim xuống.

Trong nháy mắt, Nhan Thần Phi nằm xụi lơ xuống đất.

Ánh mắt giãy giụa chực chờ muốn khóc, sau đó tuyệt vọng nhắm lại.



Lục Thi Nhã chật vật mở cửa ra, bên ngoài vẫn còn đang khiếp sợ về những gì vừa xảy ra. Cô không còn lòng nào để để tâm đến chuyện này, cô lê từng bước nặng nề, chật vật đi về phía phòng của mình.

Đêm khuya, cô lại nghe được tiếng kêu gào thảm thiết đến thắt tim của Nhan Thần Phi.

Nhưng lần này cô lựa chọn nằm im không nhúc nhích, cô dùng cánh tay đè chặt đôi mắt mình lại, ngăn không cho nước mắt chảy ra.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.