Chương 63: Trâu bò


Không phải là yêu cô từ ánh nhìn đầu tiên đấy chứ?

Người đàn ông cực phẩm vẫn còn trong cuộc đời của cô, chưa từng rời đi.

Trong nháy mắt, Lục Thi Nhã bỗng cảm thấy mấy năm đại học không còn nhàm chán nữa…

Chương trình học của ngành Tâm lý học năm nhất vô cùng nhiều. Sau khi bắt đầu học chuyên ngành, Lục Thi Nhã chính thức đi lên con đường hối hận.

Lúc đại diện giảng viên phát biểu, cô Kha Hàn Dạ ở trước mắt bao người trực tiếp nhận Lục Thi Nhã làm học trò.

Loại đãi ngộ này làm cho Lục Thi Nhã lập tức nổi tiếng trong đám sinh viên năm nhất, cô đi tới đâu cũng nghe người ta bàn tán.

Chú Diệp, chú thật sự không hãm hại cháu đấy chứ?

Lục Thi Nhã ngửa mặt lên trời thét dài.

Đến khi theo Kha Hàn Dạ học, tam quan của cô lại bị lật đổ lần nữa.

Cô Kha Hàn Dạ này không phải là phụ nữ, mà là thần tiên!!!

Giờ học của Kha Hàn Dạ gần như đều chật kín chỗ ngồi. Mỗi lần đi học, Lục Thi Nhã phải đi sớm nửa tiếng mới có chỗ ngồi.

Từ sinh viên năm nhất đến sinh viên năm tư chen chúc nhau, rất nhiều người phải đứng để nghe giảng bài.

Đây không phải là nói chuyện giật gân, rất nhiều người vì nghe bài giảng của bà mà lựa chọn bỏ qua các tiết học khác. Điều này đủ chứng minh Kha Đại Đại của chúng ta lợi hại đến mức nào.

Hiện tại là tiết tâm lý học tội phạm.

Loại tiết học này, tám trăm năm trước cô cũng chưa từng tiếp xúc. Bây giờ, mới chỉ nghe tới tên môn học thôi cô đã cảm thấy cực kì kích thích, trái tim nhảy bịch bịch.

Lục Thi Nhã ngồi dưới bục giảng, nhìn Kha Đại Đại chỉ hai nữ sinh ăn mặc xinh đẹp, gọi hai người lên bục giảng.

Lại tới thời khắc kích thích rồi!

Mỗi khi có màn
biểu diễn
này, Lục Thi Nhã đều có 120% tinh thần, dựng thẳng lỗ tai, mở to mắt nhìn chằm chằm.

Kha Đại Đại hỏi:
Quan hệ giữa hai em tốt không?’

Hai nữ sinh gật đầu, lôi kéo ôm nhau rất thân thiết. Một trong hai nữ sinh còn phóng khoáng nói:
Tất nhiên ạ, bọn em là bạn cùng phòng ba năm, ngủ cùng một giường tầng, quan hệ rất tốt ạ.


Kha Hàn Dạ không nói gì, chỉ cười nhìn bọn họ, sau đó ném một bó dây thừng màu đỏ cho bọn họ.

Hai người không hiểu ra sao nhìn Kha Hàn Dạ.


Bạn nữ vừa nói chuyện, làm phiền em dùng dây thừng đỏ trói tay bạn cùng phòng đứng bên cạnh em lại.


Kha Hàn Dạ nói không chút cảm xúc khiến đám sinh viên dưới bục giảng thổn thức không thôi.

Nữ sinh vừa nói chuyện cười với nữ sinh tóc ngắn đứng bên cạnh mình.


Ngoan ngoãn đưa tay ra cho tớ nào.


Nữ sinh tóc ngắn vui vẻ đưa tay ra để trói.

Trói xong, còn dư rất nhiều dây thừng đỏ, Kha Đại Đại lại cho nữ sinh vừa nói chuyện một cây kéo, cô lưu loát cắt bỏ phần còn dư, sau đó quấn gọn phần còn dư lại.

Kha Hàn Dạ thấy hai nữ sinh làm xong mọi thứ thì đặt câu hỏi cho đám sinh viên ngồi dưới.


Được rồi, đề tài thảo luận đầu tiên hôm này là: Sau khi dùng dây thừng đỏ giết người, các em sẽ xử lý phần còn dư như thế nào?


Hai nữ sinh trên bục giảng ngây người, Lục Thi Nhã thì xuýt xoa cảm thán trong lòng. Woa! Nhảy sang vụ án giết người luôn rồi.

Có sinh viên nói sẽ vứt bỏ.

Có người nói sẽ đốt.

Chôn.

Đưa cho người khác dùng.

Người dùng chất hoá học xử lý, không để sót lại một mảnh vụn nào.

Đủ loại ý kiến vang lên trong phòng học lớn, Lục Thi Nhã không thể không bội phục mạch não của một số người.

Kha Hàn Dạ ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó xoay người hỏi:
Còn em thì sao? Em sẽ làm thế nào? Lúc này em là hung thủ giết người.


Nữ sinh vừa nói chuyện sững sờ nhìn nữ sinh tóc ngắn, một lát sau lại cười rộ lên.


Em á? Nói không chừng em sẽ giữ lại, dù sao dây thừng cũng có nhiều tác dụng, vứt đi thì rất đáng tiếc, buộc lên làm dây treo quần áo trong ký túc xá cũng không tệ.


Nữ sinh trả lời một cách nghịch ngợm, đám sinh viên dưới bục giảng cũng cười theo.

Lục Thi Nhã gật đầu, đúng là vứt đi thì hơi lãng phí.

Nhưng, Kha Hàn Dạ lại đột nhiên nở nụ cười quái lạ. Bà bước tới gần cô nữ sinh vừa nói chuyện. Mỗi một bước đi của bà đều mang theo sự quyết đoán mạnh mẽ, làm cho nữ sinh vừa nói chuyện hơi run rẩy.


Em rất thông minh, thông minh hơn bạn cùng phòng của em nhiều.



Cô Kha, cô có ý gì?


Khuôn mặt nữ sinh vừa nói chuyện trở nên nghiêm túc, không cợt nhả nữa.


Em ghen tị em ấy vì cái gì?


Ngữ khí của Kha Đại Đại vô cùng đáng sợ, cộng thêm tư thế ép hỏi dồn dập làm cho Lục Thi Nhã và đám sinh viên ngơ ngẩn, không hiểu gì nhìn ba người trên bục giảng.


Cô nói cái gì thế?


Giọng điệu nữ sinh vừa nói chuyện lập tức trở nên gay gắt, đồng thời cũng lùi ra sau một bước, nữ sinh tóc ngắn không hiểu ra sao nhìn bọn họ.

Kha Hàn Dạ bật cười, rồi giơ tay lên.


Rất hiển nhiên, em không muốn vứt công cụ giết người, vứt bỏ là lãng phí, giữ lại để có thể nhìn bất cứ lúc nào. Để nhớ lại cảm giác vui vẻ lúc giết người. Em nói đúng không?



Cô bị tâm thần à!


Nữ sinh vừa nói chuyện hét lên, sau đó kéo nữ sinh bị trói đi.


Em thích bạn trai của bạn ấy, phải không? Nhìn ngoại hình của hai em, quần áo của hai em, thậm chí là màu sơn móng tay của hai em, tất cả đều giống nhau. Em muốn lấy lòng ai đây? Còn bạn tóc ngắn này, có phải bạn trai em vẫn luôn hy vọng em để tóc dài đen nhánh, bay phấp phới giống kẻ giết người bên cạnh em không?


Kha Hàn Dạ vừa dứt lời, nữ sinh tóc ngắn khiếp sợ, cả đám sinh viên ồ lên.

Trái tim nhỏ bé của Lục Thi Nhã bị mấy câu nói của Kha Hàn Dạ làm chấn động đến mức ngưng đập.

Nữ sinh vừa nói chuyện ôm mặt chạy ra khỏi phòng học.

Lục Thi Nhã kinh ngạc nhìn Kha Hàn Dạ.

Trâu bò thật sự!

Cô nhìn lại nữ sinh tóc ngắn, cô ấy cúi đầu cô đơn đi ra khỏi phòng học.

Chuyện này…

Chuyện này không phải là tạo nghiệp sao?

Kha Đại Đại ơi, người ta đang yên lành làm bạn thân, chỉ nửa phút đã bị cô
diệt gọn
!

Trong phòng học, đám sinh viên vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, Lục Thi Nhã cũng vậy.

Sau đó, Kha Hàn Dạ lại phân tích thêm vài trường hợp mẫu.

Hiển nhiên lúc này, đám sinh viên trở nên cực kì yên tĩnh, không ai dám giơ tay lên bục giảng làm mẫu nữa. Bởi vì chuyện vừa rồi cho nên không ai dám đi lên. Vừa đi lên liền bị Kha Đại Đại
lột
sạch, nói dễ nghe là phân tích toàn diện, nói khó nghe là khúc xương nằm trên thớt chờ chặt, sơ sẩy một chút mặt mũi cũng không còn.

Sau khi tan lớp, Lục Thi Nhã bị Kha Đại Đại gọi lại, bà vứt một xấp tài liệu dày cộp cho cô.


Cầm về xem, thứ Tư tuần sau nộp cho cô một bài báo cáo.



Á...


Lục Thi Nhã nhìn
nữ ma đầu
Kha Hàn Dạ mặc âu phục đen, mái tóc gọn gàng, đeo kính đen, trong nháy mắt muốn chết ngay lập tức.


Có ý kiến?



Hoàn toàn không có ạ!


Lục Thi Nhã lắc đầu quầy quậy, Kha Hàn Dạ nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, nhìn tới mức toàn thân cô tê dại. Cô chưa từng có cảm giác này bao giờ, thật giống như bí mật hoang đường như việc cô sống lại cũng có thể bị bà nhìn thấu.


Biết ngụy trang, không tệ. Lão già kia giao em cho cô, chứng minh em có đất dụng võ, đừng để cô thất vọng. Kha Hàn Dạ cô chưa bao giờ dạy dỗ kẻ vô dụng.


Đệch! Nước mắt Lục Thi Nhã như chảy đầy mặt. Cô xác định được một chuyện, chú Diệp chắc chán... muốn đẩy cô vào chỗ chết!

Lục Thi Nhã mang dáng vẻ nàng dâu nhỏ từ từ rời khỏi tầm mắt Kha Hàn Dạ. Cô ôm tài liệu, ỉu xìu đi trên con đường hẹp trong sân trường.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.