Chương 64: Tiến về phía trước
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1551 chữ
- 2022-02-04 08:24:46
Anh Chính… đàn anh Nghiêm, chào anh.
Lục Thi Nhã gật đầu chào, trong mắt không ngừng mơ mộng, người đàn ông cực phẩm đẹp trai rạng ngời này…
Lần cuối bọn họ gặp nhau là vào nửa tháng trước, lúc đó bọn họ đều lưu lại số điện thoại của nhau, nhưng không ai liên lạc.
Không phải Lục Thi Nhã không rung động, chỉ là cô chủ động liên hệ để làm gì?
Làm quen, trở thành người yêu?
Mẹ nó, thôi bỏ đi! Vết thương tình cảm của cô còn chưa lành. Tiểu Thần Thần đã khoét một lỗ lớn trong trái tim cô, máu vẫn còn đang chảy dầm dề. Đối với Nghiêm Chính Hạo mà nói thì không công bằng, cô không thể quá hố người ta.
Cần anh giúp em không?
Giọng nói của đại thần thật dịu dàng ấm áp, trái tim nhỏ bé của Lục Thi Nhã như tan ra, trí nhớ của kiếp trước ào ạt trở về.
Vâng ạ, cảm ơn anh.
Thấy nụ cười rạng rỡ của Lục Thi Nhã, Nghiêm Chính Hạo hơi ngây ngẩn, rồi lập tức nở nụ cười cầm lấy tài liệu trong tay cô.
Chương trình học của Học viện Y không phải rất nhiều sao, sao anh lại có thời gian đến chỗ chúng em vậy?
Lục Thi Nhã trêu chọc Nghiêm Chính Hạo. Nếu đi theo quỹ đạo kiếp trước thì người đàn ông cực phẩm này sẽ là của cô. Dựa theo sự phát triển này, có tới tám chín phần mười là như vậy rồi.
Anh sang đây đưa tài liệu, quan hệ giữa hai khoa chúng ta khá thân thiết.
Ồ…
Lục Thi Nhã thầm tính toán, đưa tài liệu cũng vô tình gặp được cô, ha ha...
Ai tin?
Anh có bạn gái chưa?
Lục Thi Nhã không làm ra vẻ mà thẳng thắn hỏi, vẻ mặt Nghiêm Chính Hạo cứng lại, anh quay đầu nhìn cô gái kì lạ này.
À… chưa có, không có thời gian yêu đương.
Quả nhiên giống như kiếp trước, Lục Thi Nhã cười khẽ.
Kiếp trước cô cũng hỏi vì sao anh xuất sắc như thế mà lại không có người bạn gái nào. Anh trả lời là vì quá bận nên chưa tìm được người thích hợp.
Vậy được rồi, đợi khi nào anh muốn tìm bạn gái, nhớ nói với em nhé, em đăng kí chỗ trước.
Lục Thi Nhã nhẹ nhàng nói ra những lời kinh người, khiến đàn anh Nghiêm choáng váng.
Dáng vẻ như bị sét đánh của Nghiêm Chính Hạo chọc cười Lục Thi Nhã.
Em nói thật à?
Nghiêm Chính Hạo không chắc chắn, gấp gáp hỏi lại.
Khuôn mặt Lục Thi Nhã cứng lại, cô nhìn Nghiêm Chính Hạo xấu hổ cười nói.
Đương... đương nhiên là giả rồi, người được công nhận là hotboy trường học như anh chỉ có đứng nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn.
Nghiêm Chính Hạo bị lời nói không đứng đắn của Lục Thi Nhã làm cho ngây người, anh thở dài lắc đầu nói:
Cái đầu nhỏ này của em nghĩ cái gì thế?
Giọng điệu cưng chiều giống như kiếp trước, khiến Lục Thi Nhã đột nhiên hoảng hốt trong nháy mắt.
Cô chợt nhớ tới lúc bọn họ bàn chuyện cưới gả, đợi cô tốt nghiệp thạc sĩ sẽ chọn ngày đính hôn… Thời gian trôi qua thật nhanh, hòa tan tất cả những ký ức này của cô.
Còn đứng đó làm gì thế?
Thấy Lục Thi Nhã thất thần, Nghiêm Chính Hạo gõ đầu cô, động tác thân mật này làm cho hai người đồng thời ngẩn ra.
Đúng là người đàn ông mà số mạng đã sắp xếp! Cho nên, bọn họ mới thân thiết như vậy?
Lục Thi Nhã cười cười vuốt lại tóc mái trên trán.
Đàn anh là người tốt, người tốt sẽ có kết cục tốt.
Lục Thi Nhã thật lòng nói.
Nhưng câu nói đó lại làm cho Nghiêm Chính Hạo cười đến mức người ngã ngựa đổ lần nữa, vô cùng mất hình tượng!
Lục Thi Nhã ôm đống tài liệu trở về ký túc xá, hai người bạn cùng phòng đều nhìn cô.
Một người đến từ phương Bắc, một người đến từ phương Nam, là hai em gái khoa Sinh Hóa, họ nhìn cô chằm chằm.
Yến Nhi, Nghiên Nhi, hai cậu làm gì thế?
Hai cô gái cùng giơ gối đập tới.
Cậu và đàn anh Nghiêm thông đồng với nhau?
Phụt… Lục Thi Nhã phun ra một ngụm nước bọt.
Cái gì mà thông đồng với nhau, các cậu nói chuyện quá thô tục đấy.
Vậy hai người câu kết với nhau rồi?
Má @^((&(^
Thế vì sao vừa rồi đàn anh Nghiêm lại đưa cậu về?
Yến Nhi vô cùng nghiêm túc hỏi.
Tớ đã nói rồi mà, anh ấy giúp tớ cầm tài liệu, là cầm tài liệu đấy!
Gân xanh Lục Thi Nhã nổi lên. Vì sao nữ sinh đại học B lại thích hóng hớt drama như vậy chứ?
A a a a a a…
Tiếng thét như giết lợn vọt vào ký túc xá.
Người cuối cùng trong phòng ký túc xá bốn người xuất hiện, La Kỳ khoa Khoa học Máy tính.
Trúng gió à!
Yến Nhi hỏi, cô vốn còn muốn tiếp tục
tra khảo
Lục Thi Nhã, nhưng lại bị La Kỳ cắt ngang.
Tớ mà bị trúng gió á? Các cậu đoán xem tớ vừa gặp ai dưới lầu?
Ba người đồng thời nhìn sang, đại khái là đã đoán được.
Là Nghiêm Chính Hạo đấy, hotboy Học viện Y, đẹp trai đến mức không theo lẽ trời đang ở dưới lầu của chúng ta! Các cậu nói xem có phải bạn tình của anh ấy ở cùng tòa ký túc xá của chúng ta không?
Lục Thi Nhã cầm gối đập tới.
Con mẹ nó cậu mới là bạn tình ấy! Ai cũng là phần tử trí thức, sao người nào người nấy cũng dùng từ thô thiển thế?
Lục Thi Nhã không có hình tượng làm ầm lên, thật sự hổ thẹn với danh tiếng hoa khôi giảng đường mới nhận.
La Kỳ ngây người mười giây đồng hồ, sau đó tiếng hét giết lợn lại được tấu lên.
Là cậu, cậu là…
Cậu dám nói ra thử xem!
Lục Thi Nhã vứt cho cô nàng một ánh mắt giết người.
La Kỳ ngậm chặt miệng lại.
Lục Thi Nhã nhìn ba người đang xem trò vui, thật sự không thể xem tài liệu nổi nữa. Cô đẩy ghế ra, đứng dậy nói:
Các cậu đừng đoán già đoán non nữa, tớ và đàn anh Nghiêm tạm thời không thể nào đâu.
Vậy là còn có thể rồi.
Yến Nhi nói.
Lục Thi Nhã lại trừng mắt, ba người kia lập tức co rụt lại, làm động tác kéo khóa miệng.
Lục Thi Nhã thở dài, bất đắc dĩ nói:
Trong lòng tớ có người rồi, người đó mất chưa tới hai năm, tâm trí tớ còn chưa bình tĩnh lại, thật sự không yêu đương được. Hơn nữa, ba người các cậu cũng thấy đấy, chương trình học của khoa tớ nhiều thế nào, làm gì có thời gian yêu đương với đàn anh Nghiêm của các cậu.
Nói xong, thấy ba người kia hóa đá, cuối cùng Lục Thi Nhã cũng được yên tĩnh, bắt đầu cầm tài liệu lật xem.
Cô mê mẩn lật xem không biết đã bao lâu, bỗng phát hiện không khí trong phòng có chút kì lạ. Thực tế, phòng của bọn họ sẽ không yên tĩnh quá ba phút. Lục Thi Nhã nhìn đồng hồ, từ lúc nãy đến bây giờ đã nửa tiếng rồi.
Trong phòng không có ai nói chuyện, cô không kìm được ngẩng đầu lên nhìn ba người.
Không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật mình.
Động tác của ba người kia không hề thay đổi, bọn họ vẫn đang nhìn cô, nhìn đến mức cô cảm thấy da đầu tê dại.
Ba người các cậu làm gì thì làm đi, nhìn tớ làm gì?
Nhã Nhã, cậu nói… thật sao?
Lục Thi Nhã trợn trắng mắt.
Tớ cần gì phải dùng lý do này để lấy lệ với các cậu? Là thật, cho nên các cậu yên tâm đi, tớ bảo đảm, tớ thề với trời, trong vòng một năm. Không đúng, trong vòng ba năm, tớ sẽ không ra tay với đàn anh Nghiêm của các cậu.
Trong phòng im phăng phắc.
Thực ra thì cậu có thể ra tay mà, dù sao hai người cũng rất xứng đôi.
Tiểu Nghiên Nhi nói nhỏ, hai người khác gật đầu đồng ý.
Trong phút chốc, Lục Thi Nhã đột nhiên có cảm giác mình không cùng một thời đại với những cô bé này.
Tớ chưa từng nói tớ không xứng với anh ấy, tớ chỉ nói là thời gian không đúng, các cậu hiểu không? Người đàn ông có chất lượng tốt như anh ấy rất khó tìm, tớ chỉ đang đợi, đợi tớ không còn nhớ được hình bóng người kia, tớ sẽ lập tức ra tay bắt yêu nghiệt Nghiêm.
Không biết bọn họ có hiểu hay không, Lục Thi Nhã cũng không muốn nói nữa, đi ra rửa mặt.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đấy đã hai năm rồi, lần cuối cô nhận được tin tức từ chú Nhan là vào hơn nửa năm trước.
Cậu khôi phục rất tốt, sống cũng tốt, đã bắt đầu tiếp tục đi học…
Thật tốt đẹp!
Lục Thi Nhã vuốt đi bọt nước trên mặt, lau hơi nước trên gương.
Lục Thi Nhã, mày cũng nên tiến lên phía trước.