Chương 66: Chọn cành tốt mà đậu
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1423 chữ
- 2022-02-04 08:24:47
Ngày nào đó của một năm trước, trái tim Lục Thi Nhã hiếm hoi lắm mới rung động được như thế. Anh chuẩn bị cho cô một nhà hàng trải đầy hoa hồng và một dàn hợp xướng nhi đồng, đã khiến cô xúc động một hồi lâu. Nhìn nụ cười dịu dàng và ánh mắt hi vọng của anh, cô không có lý do gì để không đồng ý, không chấp nhận một người đàn ông tốt như vậy nữa.
Có điều, hai người vừa mới xác định quan hệ xong liền phải yêu xa. Bởi vì Nghiêm Chính Hạo đã làm việc tại thành phố B được ba năm, mà nhà họ Nghiêm giục anh về quê nhà rất nhiều lần.
Bọn họ đã yêu xa một năm.
Bây giờ cô lá rụng về cội, đi theo quỹ đạo kiếp trước, thời gian này sang năm cô sẽ là vợ của anh rồi.
Ms.Diêu ngồi trước co đầu rụt cổ nhìn con gái mình và chàng trai khác nắm tay. Trong đầu bà chợt hiện lên khuôn mặt của đứa bé kia, bỗng có cảm giác không nói ra lời.
Trên bàn cơm, Nghiêm Chính Hạo tự giới thiệu kĩ càng lần nữa với ba mẹ Lục Thi Nhã.
Biết anh là chuyên gia khoa Thần kinh do bệnh viện thành phố Y mời tới, Ms.Diêu chặc lưỡi, đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Lại nghe nói nhà anh ở một con đường nào đó trong thành phố N, tim Ms.Diêu như muốn bay lên luôn, phải dựa vào Mr.Lục mới ngồi vững.
Mr.Lục càng không cần phải nói, ông rất hài lòng chàng trai do con gái mình dẫn về, khá hơn thằng nhóc không biết trời cao đất rộng kia bao nhiêu lần.
Ms.Diêu vốn luôn nhiều chuyện, hai nhà còn chưa chính thức qua lại mà bà đã bắt đầu hỏi kĩ chuyện của hai đứa nhỏ.
Nghe bà hỏi Nghiêm Chính Hạo coi trọng con gái mình điểm gì. Lục Thi Nhã thật muốn hỏi Ms.Diêu, rốt cuộc mẹ có phải mẹ ruột của con không?
Nghiêm Chính Hạo cười không nói, toàn tâm toàn ý nhìn Lục Thi Nhã.
Trong giây phút đó, ánh mắt của anh cực kì dịu dàng, ấm ấp.
Cô ấy rất đẹp, là cô gái đẹp nhất cháu từng gặp. Cô ấy rất thông minh, lúc nào cũng có thể đoán được ý người khác. Và cô ấy cũng rất nghịch ngợm, hay chơi xấu, nhưng mọi hành động của cô ấy đều làm cháu không dời mắt nổi…
Một lời tâm tình làm say lòng hai người phụ nữ, nụ cười trên mặt Mr.Lục càng lúc càng lớn.
Sau bữa cơm trưa, Lục Thi Nhã dẫn Nghiêm Chính Hạo đi đặt phòng khách sạn.
Ms.Diêu định giữ người lại, nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của Lục Thi Nhã làm cho im miệng. Tuy Nghiêm Chính Hạo không phát hiện ra, nhưng đáy lòng Lục Thi Nhã vẫn có cảm giác tội lỗi.
Trên đường đi, Lục Thi Nhã nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, liên tục nhắc nhở mình rằng đây mới là bàn tay mình sẽ nắm cả đời.
Cô vuốt ve ngón tay thon dài của anh, anh nhìn lại cô bằng ánh mắt thâm tình.
Khi nào em theo anh về gặp ba mẹ anh?
Tay Lục Thi Nhã cứng đờ, cô chột dạ không dám ngẩng đầu.
Chờ em có sự nghiệp, nếu không… sẽ không xứng với cái danh con dâu nhà họ Nghiêm.
Thấy Lục Thi Nhã cười miễn cưỡng, một tia tối tăm lướt qua mắt Nghiêm Chính Hạo. Anh gật đầu, không nói thêm nữa, chỉ hôn lên trán cô một cái.
Cơ thể Lục Thi Nhã càng cứng đờ.
Được rồi, cô sắp phát điên rồi!
Nghiêm Chính Hạo mới là người đàn ông mà số mệnh sắp xếp cho cô, cô liên tục nói với mình như vậy, nhưng… hình như không có tác dụng.
Buổi tối, về đến nhà, Lục Thi Nhã thở hắt ra một hơi.
Ms.Diêu và Mr.Lục đang ngồi trên ghế sofa đợi cô. Thấy cô trở về, họ lập tức mở cuộc hội thẩm.
Nha Nha, con nghiêm túc chứ?
Ms.Diêu dè dặt hỏi.
Lục Thi Nhã vỗ đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Thật, thật như vàng 9999.
Thế con đã quên…
Nói cái gì đấy!
Mr.Lục ngăn Ms.Diêu lại.
Ba thấy thằng bé này không tồi, con cũng trưởng thành rồi, nếu được thì cứ tìm hiểu. Lúc ba và mẹ lớn tầm tuổi con thì đã có con rồi, con đừng làm chậm trễ mình.
Thấy Mr.Lục nói chuyện nghiêm túc như vậy, Lục Thi Nhã nhìn lại ba mẹ mình.
Vì sao ba mẹ không tin con đối với Nghiêm Chính Hạo là thật lòng?
Còn không phải là bởi vì…
Thấy Ms.Diêu tự giác không nói nữa, Lục Thi Nhã bèn tự mình nói thay:
Là bởi vì Tiểu Thần Thần? Ba mẹ, con và cậu ấy xa nhau đã bảy năm rồi, con cũng đã trốn tránh năm năm. Vào giây phút con quyết định trở về, tất cả đã tan thành mây khói. Lần cuối cùng con nghe tin tức về cậu ấy là vào hai năm trước, nghe nói cậu ấy có bạn gái rồi, còn sống rất tốt.
Lục Thi Nhã bình tĩnh nói ra tin tức này, khiến Ms.Diêu và Mr.Lục sửng sốt.
Tôi biết ngay thằng nhóc đó không phải là thứ tốt lành gì rồi mà.
Mr.Lục lập tức mắng ra tiếng, Lục Thi Nhã nở nụ cười.
Đúng vậy, cậu ấy không phải là thứ tốt, cho nên con muốn chọn cành tốt mà đậu, tính toán cho bản thân mình. Anh Hạo rất ưu tú, quan trọng là yêu thương con, mà con cũng có cảm tình với anh ấy, bọn con thật sự không phải vui đùa.
Nghe xong lời này, Ms.Diêu và Mr.Lục lại im lặng.
Lục Thi Nhã chuẩn bị trở về phòng thì bị Ms.Diêu gọi lại.
Con bé này, còn chưa nói xong, đi cái gì mà đi.
Thế thì mẫu thân đại nhân, người còn muốn chỉ dạy gì nữa đây?
Ms.Diêu hỏi Lục Thi Nhã sau này dự định làm gì.
Trước đây con có nói với mẹ rồi, tìm một khu vực tốt mở phòng khám, sau đó đến đại học Y báo danh. Kha Đại Đại đã giúp con liên hệ với Sở nghiên cứu Tâm lý thành phố N, có thể sau này con sẽ tham gia một ít nghiên cứu.
Ms.Diêu gật đầu, đẩy Mr.Lục, bảo ông lấy gì đó từ dưới bàn lên.
Lục Thi Nhã tò mò cầm xem.
Một hợp đồng?
Giấy tờ nhà?
Mấy ngày trước, ba mẹ giúp con mua căn hộ này. Con đã lớn vậy rồi mà ba mẹ vẫn chưa tặng con một món quà lớn nào, nên đã nghĩ tới việc mua nhà. Con có hài lòng với khu vực này không? Nếu hài lòng thì vài ngày nữa có thể khởi công. Các thiết bị cơ bản đã lắp đặt xong, chủ yếu là xem con có muốn thay đổi gì nữa hay không.
Lục Thi Nhã lật xem, căn hộ nằm ở khu phố sầm uất trong của thành phố Y, thuộc cao ốc thương mại mới xây dựng, công trình hạ tầng xung quanh đồng bộ, giao thông tiện lợi, không thể tốt hơn được nữa.
Lòng cô mềm rồi.
Cảm ơn ba mẹ, có điều như vậy sẽ tiêu hết tiền vốn của ba mẹ mất, tiền này vẫn để con gái tự trả đi.
Không cần, ba mẹ có tiền tiết kiệm, con giữ lại tiền của mình đi, tương lai ba mẹ không đi cùng con mãi được.
Ôi ôi ôi… ba mẹ nói xa quá rồi, được rồi con biết rồi, ngày mai con đi xem nhà.
Ừ, con cần gì cứ nói với ba mẹ.
Vâng ạ.
Lục Thi Nhã vừa đứng lên về phòng vừa trả lời.
Bước vào phòng, cô không cười nổi nữa.
Cô đúng là càng sống càng thụt lùi mà.
Cô sờ khuôn mặt, ướt!
Nghiêm Chính Hạo ở thành phố Y được hai ngày thì vội vã trở về thành phố N. Hai ngày này, hai người cũng không làm được chuyện gì lãng mạn, đều bận lắp đặt trang thiết bị.
Nhìn anh lái xe đi, Lục Thi Nhã mới thấy mình không làm tròn chức trách bạn gái.
Tốn thời gian một tháng, Lục Thi Nhã mới trang hoàng xong phòng khám. Cũng vừa đúng lúc Nghiêm Chính Hạo chính thức tới thành phố Y làm việc, thời hạn một năm.
Đơn vị cung cấp cho Nghiêm Chính Hạo một căn hộ có hai phòng ngủ hai phòng khách.
Tất cả đang phát triển theo hướng ngày càng tốt.