Chương 67: Không còn là người tốt


Lục Thi Nhã bận bịu cả ngày, nằm trên sofa đắc ý cười, cô phát tài rồi.


Duyệt Duyệt, rót hộ chị cốc nước.


Phòng khám của cô có ba nhân viên.

Chu Duyệt, khuôn mặt và khí chất cực kì tốt, là sinh viên tốt nghiệp khóa này, phụ trách tiếp khách và sắp xếp tư liệu cho phòng khám.

Tôn Tuấn Mân, thanh niên tài tuấn ngoài ba mươi, có kinh nghiệm trong nghề, làm người đại diện của phòng khám. Người này là do Nghiêm Chính Hạo đề cử, xem như là phụ tá đắc lực của cô, phải dùng một số tiền lớn để tuyển về.

Quách Hùng, thanh niên trẻ tuổi, vừa mới xuất ngũ, phụ trách bảo vệ phòng khám Tinh Thần để đề phòng tình huống bất ngờ.

Ba người đều phải kí hợp đồng bảo mật thông tin, bởi vì phòng khám Tinh Thần chủ yếu phục vụ cho tầng lớp trung lưu, thuộc loại hình điều trị tuyệt đối bí mật.

Ngày đầu tiên khởi nghiệp, nhìn đống tư liệu chất chồng trên bàn vượt xa tưởng tượng của mình, Lục Thi Nhã hơi bất ngờ,


Lão đại, người vừa rồi thật sự là người đại diện của Hà Dĩnh?
Cô bé Chu Duyệt bưng trà vào phòng cho Lục Thi Nhã, ngạc nhiên hỏi.

Lục Thi Nhã cười gật đầu.


Tiểu Duyệt Duyệt, em còn quá non. Trên thế giới này, lòng người là thứ khó đoán nhất, có rất nhiều thứ không tốt đẹp như em nghĩ.



Nhưng, Hà Dĩnh ở trước mặt mọi người lúc nào cũng xinh đẹp, tràn ngập sức sống, là nữ thần trong mắt hàng nghìn hàng vạn trạch nam… không ngờ…



Ha ha, Tiểu Duyệt Duyệt, những thứ càng đẹp đẽ càng không đáng tin, giống như quả độc thường dùng bề ngoài ngon miệng để mê hoặc kẻ hái nó. Một nơi hỗn loạn như giới giải trí, nếu như không có tố chất tâm lý mạnh mẽ thì tốt nhất đừng tiến vào, nếu đã tiến vào rồi thì e rằng không có mấy ai còn tâm lý bình thường.



Lão đại, những người chị nói thật đáng sợ.



Được rồi, con bé này, mau đi làm việc đi, gọi anh Tuấn Mân và Đại Hùng vào đây hộ chị, chị có việc muốn nói với họ.



Dạ.


Lục Thi Nhã trao đổi ngắn gọn về phương diện xử trí an ninh với Quách Hùng, sau đó trình bày phương châm và phương án thực thi của phòng khám với Tôn Tuấn Mân, nhoáng cái đã đến bảy giờ tối.

Lúc Nghiêm Chính Hạo gõ cửa, Lục Thi Nhã mới hồi hồn lại. Mới ngày đầu tiên đi làm đã kéo dài thời gian làm việc, cô thật sự cảm thấy ngại ngùng, lập tức hẹn mọi người cùng nhau đi ăn.

Hẹn xong, cô quay đầu nhìn Nghiêm Chính Hạo với ánh mắt xin lỗi. Anh buồn cười gõ lên đầu cô một cái, nét mặt cực kì cưng chiều.

Lục Thi Nhã hoảng hốt, e rằng trên thế giới này cô sẽ không tìm được người đàn ông thứ hai nào cưng chiều cô như vậy (đương nhiên là không tính Mr.Lục rồi).

Qua vài lượt rượu, khuôn mặt ai nấy đều đỏ lên, cũng tới lúc nên giải tán rồi.

Đại Hùng đưa Duyệt Duyệt trở về, anh Tuấn Mân thì hẹn bạn đi tăng hai, Lục Thi Nhã chếnh choáng ôm cánh tay Nghiêm Chính Hạo đi dạo bên kênh đào cổ.

Cô rất vui, một sự vui vẻ hiếm có.

Bận rộn chuẩn bị mấy năm, cuối cùng hôm nay cô đã có thành quả của mình. Lúc đầu, khi lựa chọn đi con đường này, cô còn tưởng rằng sẽ có một ngày mình hối hận, không ngờ lại đi tới hôm nay. Cô ngửa mặt lên trời hét lớn.

Nghiêm Chính Hạo ôm vững cơ thể lung la lung lay của Lục Thi Nhã, mỉm cười không nói lời nào, để mặc cho cô thích làm gì thì làm.


Anh Chính Hạo, anh biết đó là gì không?



Đèn.



Sai rồi! Là đèn phân vàng, phân vàng!


Nghiêm Chính Hạo buồn cười nhìn Lục Thi Nhã say khướt, ánh mắt không kìm được hơi trầm xuống.

Anh kéo cô ngồi bên bờ sông ngắm cảnh, thuận tiện nói lời tâm tình.


Hôm nay có thể không?


Nghiêm Chính Hạo thâm tình hỏi, khiến Lục Thi Nhã sững sờ nhìn anh.

Nụ cười ấm áp của anh, ấm áp tới tận trái tim cô.

Lục Thi Nhã tự nói với mình có thể. Lục Thi Nhã, rốt cuộc mày rụt rè cái gì, nghẹn chết người ta, một năm rồi mà không cho hôn một cái nào sao được coi là người yêu. Không phải kiếp trước cũng nắm tay, thân mật thân mật sao? Bây giờ còn làm giá, còn xấu hổ gì nữa?

Nhìn ánh mắt dịu dàng và dáng vẻ chờ mong câu trả lời của Nghiêm Chính Hạo, trong Lục Thi Nhã có ba phần áy náy, ba phần dục vọng, ba phần tình nghĩa và một phần trống rỗng xui khiến cô chủ động hôn lên môi anh.

Không cùng một loại xúc cảm!

Qua vài giây ngắn ngủi, cô lập tức lùi người lại, rượu tỉnh hơn phân nửa, lập tức cúi đầu.


Anh Chính Hạo, em…


Nghiêm Chính Hạo cười khẽ thành tiếng, Lục Thi Nhã ngẩng lên nhìn anh.


Rất dũng cảm, lần sau tiếp tục cố gắng.


Thật mất mặt mà!

Lục Thi Nhã vùi mặt vào đầu gối, len lén liếc người bên cạnh.


Dây dưa với em lâu như vậy, anh không mệt mỏi sao?



Mệt.



Hừm, anh nói cái gì?



Còn không phải đã quen rồi sao? Bị em treo mấy năm, không còn cảm giác nữa rồi.


Nghiêm Chính Hạo, anh không uống rượu đấy chứ.

Lục Thi Nhã sửng sốt vài giây, tiếp tục trở về làm rùa đen rút đầu.


Kì thực từ đầu đến cuối, anh là một người tốt.


Nghiêm Chính Hạo không lên tiếng, Lục Thi Nhã ngoẹo đầu nhìn sang, thấy nụ cười trên mặt anh không còn nữa thì chỉ biết thở dài.


Lúc nào anh mới không còn là người tốt, để làm người đàn ông chân chính của em đây?



Vấn đề này… em không trả lời anh được.


Nghe xem, lời nói tùy hứng cỡ nào. Ngay cả Lục Thi Nhã cũng cảm thấy mình ích kỷ, vô lý cỡ nào.


Thôi được rồi, về nhà thôi, chú và cô đang ở nhà chờ em, em về muộn quá sẽ khiến họ lo lắng.


Nghiêm Chính Hạo quá ấm áp, mỗi một câu nói, mỗi một cân nhắc, mỗi một quyết định của anh đều suy nghĩ cho cô trước tiên. Loại ấm áp này, càng dịu dàng, càng nồng đậm thì càng khiến lòng cô thêm không yên ổn.

Lục Thi Nhã nhỏ giọng nói:
Kì thực, anh hoàn toàn có thể làm em luôn mà, bớt được bao nhiêu việc, em bảo đảm sau này sẽ ngoan ngoãn đi theo anh.


Nghe cô nói những lời này, Nghiêm Chính Hạo cười ra nước mắt.


Thế anh làm thật nhé?



Làm cái đầu anh ấy!


Lục Thi Nhã từ trên ghế nhảy xuống đón gió bên sông, ánh mắt người đàn ông đứng sau cô nhìn cô lại càng thêm dịu dàng.



Buổi tối tắm rửa xong, Lục Thi Nhã nằm lì ở trên giường xem hồ sơ bệnh án của Hà Dĩnh.

Tình trạng bệnh của người phụ nữ này không nhẹ.

Nghe thấy giọng nói lại trong đầu, ảo giác, mất ngủ…

Nhìn những từ này, Lục Thi Nhã lắc đầu, đứng dậy ra ngoài rót nước uống. Nào ngờ Ms.Diêu đang xem phim của Hà Dĩnh khóc bù lu bù loa.


Ms.Diêu, những thứ này đều là giả, mẹ khóc cái gì?



Biến biến biến, con thì biết cái gì? Con xem cô bé này đáng thương biết bao, vậy mà vẫn kiên cường sống sót, con phải nhìn người ta mà học tập…


Lục Thi Nhã vô lực trở về phòng, tiếp tục cầm hồ sơ của Hà Dĩnh lên nghiên cứu.

Nhìn ảnh chụp vẻ mặt hốt hoảng của Hà Dĩnh trong hồ sơ, Lục Thi Nhã cười lạnh trong lòng.

Học tập, học tập làm sao để trở thành bệnh nhân tâm thần à?

Ha ha.



Hai ngày sau, Lục Thi Nhã lần đầu tiên ra ngoài khám bệnh.

Hà Dĩnh là một nhân vật của công chúng, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở phòng khám bệnh tâm lý, cho nên Lục Thi Nhã dẫn theo Chu Duyệt đến nơi ở của Hà Dĩnh.

Có điều, đi đến đó rồi…

Lục Thi Nhã đứng ở dưới lầu.

Mẹ… nó!

Thần kinh sụp đổ!

Sao lại là khu chung cư này?

Đã bao lâu rồi, lâu đến mức cô đã quên sự tồn tại của nơi này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.