Chương 69: Quá mất mặt
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1407 chữ
- 2022-02-04 08:24:47
Anh lại ngẩng đầu lên, vẻ tối tăm trong mắt anh làm cho cô hốt hoảng.
Rõ ràng anh đã nói với em không được cười với người khác. Vì sao em luôn không nghe lời?
Em… em cười khi nào?
Lục Thi Nhã cứng họng.
Thấy ánh mắt của anh thay đổi, cô rất hoang mang. Cho đến khi bàn tay của anh vuốt nhẹ gò má của cô, đụng chạm thân mật như vậy mới khiến cô hoảng hốt nhớ ra hình như lúc đó anh đang ghen.
Em là của anh, nụ cười của em chỉ thuộc về anh, em đã hứa với anh rồi.
Không biết từ lúc nào, lời nói này đã làm cho cô mềm lòng, không thể chống đỡ.
Quỷ bá đạo!
Rõ ràng giấc mơ ngọt ngào như vậy, vì sao trong lòng lại cảm thấy chua xót, cô không kìm được ôm chặt anh hơn.
Cô tiếc nuối chút ấm áp không có thật này, cho dù biết rõ nó không có thật. Cho đến khi anh bỗng nói:
Không nên lừa anh, nhớ kĩ lời em đã hứa.
Ha ha, nghe anh nói như vậy, cô đã biết tại sao mình lại mơ thấy giấc mơ này rồi. Những kí ức đã từng của bọn họ đều ở trong đầu cô. Tuy rằng cảnh này không được khắc ghi quá sâu, nhưng nó lại là cảnh gần với thực tại bây giờ nhất.
Lúc xa nhau, cô còn nói trái lương tâm rằng cô không lừa anh.
Cảnh trong mơ thay đổi, những chi tiết nhỏ bé không đáng kể trong quá khứ lần thứ hai tái hiện lên trong đầu cô.
Cô mơ rất nhiều giấc mộng khác nhau, cho đến khi điện thoại bỗng đổ chuông quấy rầy giấc mơ đẹp.
Lục Thi Nhã mơ mơ màng màng nghe điện thoại.
A lô.
Em ở đâu? Sao ngủ mê man như vậy?
Giọng nói của Nghiêm Chính Hạo chặt đứt một dây thần kinh của Lục Thi Nhã. Cô tỉnh táo lại, lập tức đứng thẳng người lên.
Dạ, anh đang ở đâu?
Anh đang ở dưới lầu phòng khám em, tới đón em tan làm. Nhưng, Duyệt Duyệt nói buổi chiều em ra ngoài vẫn chưa về.
Trong lòng cô bỗng chột dạ.
Em đang ở đường Thục Cương, bây giờ em tới tìm anh.
Lục Thi Nhã ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, chỉ có ánh đèn đường lập lòe.
Địa chỉ cụ thể, Duyệt Duyệt bảo em không lái xe, anh tới đón em.
À… số 98, đường Thục Cương, quận Đế Lăng.
Ok, em ở đó chờ anh, anh đến ngay.
Lục Thi Nhã sửa sang lại bề ngoài, xác định không có gì khác thường mới ngoái đầu nhìn lại căn phòng một giây, sau đó buồn bã vào thang máy, nhanh chóng đi xuống lầu.
Cô đứng ở ven đường, gió mát thổi hiu hiu.
Gió mùa hè mang theo chút hơi nóng.
Người đại diện của Hà Dĩnh ngang qua, đúng lúc gặp phải Lục Thi Nhã.
Bác sĩ Lục, sao cô còn ở đây?
À… tôi có bạn gần đây, trò chuyện hơi quá thời gian.
Bỗng có ánh đèn xe chiếu lên hai người.
Hai mắt Hạng Khiết sáng lên khi thấy người đàn ông khí chất hơn người từ trên xe bước xuống.
Tiểu Nhã!
Anh Chính Hạo.
Lục Thi Nhã chào Nghiêm Chính Hạo, đồng thời nói tạm biệt với Hạng Khiết.
Nghiêm Chính Hạo gật đầu xem như chào hỏi Hạng Khiết, cực kì ga lăng mở cửa xe cho Lục Thi Nhã. Khi vòng qua xe để lên xe, Hạng Khiết đột nhiên đi tới, nhanh chóng lấy một tấm danh thiếp đưa cho anh.
Lục Thi Nhã ngồi trên xe, sững sờ nhìn cảnh bất ngờ này.
Mẹ nó, có người muốn đoạt đàn ông của cô ngay trước mặt cô?
Anh có hứng thú muốn gia nhập giới giải trí không? Tôi là Hạng Khiết, người đại diện lâu năm.
Trong lòng Lục Thi Nhã như có cuồng phong gào thét, long trời lở đất.
Thật ngại quá, tạm thời tôi không có ý định này, cảm ơn cô.
Nghiêm Chính Hạo rất lịch sự cầm lấy danh thiếp, uyển chuyển từ chối, sau đó gật đầu chào Hạng Khiết, rồi lên xe lái đi.
Đi không được bao xa, Lục Thi Nhã không nhịn được ôm bụng cười bò.
Với nhan sắc này của anh, không đi làm minh tinh thì thật sự đáng tiếc.
Lục Thi Nhã nháy mắt trêu ghẹo, Nghiêm Chính Hạo bật cười lắc đầu.
Em muốn ăn gì?
Anh hỏi.
Lục Thi Nhã quệt mồm, ngẫm nghĩ một lát mới nói:
Món Nhật, hôm nay ăn món anh thích đi.
Nghiêm Chính Hạo quay sang nhìn Lục Thi Nhã. Ánh mắt của anh làm cho cô chột dạ, cũng may anh lập tức cười dịu dàng ngay.
Hai người chọn một nhà hàng Nhật cao cấp, ngồi trong phòng bao riêng, nhà hàng mở nhạc Nhật truyền thống, bầu không khí rất tốt.
Nghiêm Chính Hạo từ toilet trở lại, thấy Lục Thi Nhã đang cầm đũa gõ bát theo nhạc tự mình vui đùa thì cười bất đắc dĩ.
Sao nào, em gõ không tệ chứ? Mau khen em đi!
Lục đại tiểu thư đa tài đa nghệ, Nghiêm mỗ cảm thấy không bằng, bội phục bội phục.
Ha ha ha… khen không tệ, bản cô nương rất thích, khen thêm vài câu nữa đi.
Lục Thi Nhã vui vẻ nói.
Nghiêm Chính Hạo ngồi xếp bằng xuống, nhìn Lục Thi Nhã càng chơi càng vui vẻ.
Nói mau nói mau!
Khóe môi Nghiêm Chính Hạo khẽ cong, đặt cánh tay lên bàn chống cằm, thong thả ngâm:
Quan quan cái con thư cưu,
Con sống con mái cùng nhau bãi ngoài.
Dịu dàng thục nữ như ai,
Sánh cùng quân tử tốt đôi vợ chồng.
Muốn ăn rau hạnh theo dòng,
Muốn cô thục nữ mơ mòng được đâu.
Nhớ cô dằng dặc cơn sầu,
Cho ta dằn dọc dễ hầu ngủ yên.
Muốn ăn rau hạnh hái về,
Muốn cô thục nữ nay về cùng ta.
Tiếng chuông tiếng trống vui hòa.
Tiếng cầm tiếng sắt mặn mà yêu đương.
Lục đại cô nương đã cảm nhận được chưa?
() Bài thơ Quan Thư trong Kinh Thi, bản dịch Tản Đà.
Lục Thi Nhã sững sờ đánh rơi đũa. Người đàn ông này nhất định là cực phẩm trong cực phẩm, rốt cuộc cô phải gom góp công đức mấy đời mới có thể gặp được anh tới hai đời. Cô không kìm được đứng dậy, nhào tới Nghiêm Chính Hạo.
Nghiêm Chính Hạo, em yêu anh chết mất!
Trong tiếng hét hào hùng của Lục Thi Nhã,
cạch
một tiếng cửa phòng bao được mở ra.
Nhân viên phục vụ sững sờ đứng ở cửa, khách hàng đi ngang qua cũng ngây người đứng tại chỗ, tất cả cùng nhau nhìn
trạng thái thanh lịch
của cô gái đang đè mỹ nam ở trong phòng.
Xin lỗi, đã quấy rầy rồi.
Cô bé phục vụ đỏ mặt, Lục Thi Nhã cũng đỏ mặt, lúng túng một giây rồi ngồi trở lại vị trí của mình.
Nghiêm Chính Hạo cúi đầu cười, tâm trạng anh lúc này khá tốt.
Tiếng bước chân ngoài phòng xa dần.
Có một người thờ ơ lạnh nhạt nhìn lướt qua cảnh trong phòng, sau đó bước nhanh đi biến mất trên hành lang.
Lục Thi Nhã cúi thấp đầu, tự phỉ nhổ khinh thường mình từ đầu đến chân một lần. Cô đợi nhân viên phục vụ đi rồi mới dám gào lên:
Quá mất mặt, mất mặt quá rồi!
Nhưng vào tai của Nghiêm Chính Hạo, tiếng kêu gào của Lục Thi Nhã lại còn êm tai hơn cả tiếng gõ bát lung tung hồi nãy của cô.
Cơm nước xong trở về, không biết là Ms.Diêu cố ý hay vô tình, dù sao thì Lục Thi Nhã vừa đến trước nhà liền thấy bà đứng dưới lầu nhìn ngó xung quanh. Vừa thấy xe chạy tới, bà liền cười híp mắt tiến tới.
Lục Thi Nhã sâu sắc cảm giác được, Ms.Diêu đã làm phản.
Buổi tối, nằm ở trên giường, giấc mơ giữa ban ngày lại hiện lên trước mắt cô, cô thật sự rất mệt mỏi, sớm biết như vậy thì không nên đi tới đó.
Cô nhìn bó hoa Nghiêm Chính Hạo tặng lặng lẽ nằm ở trên bàn, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng hối hận và xấu hổ.
Haizz, thở dài rồi lại thở dài, cô đã quyết định khi trở về sẽ làm lại từ đầu, không để quá khứ ràng buộc nữa. Nhưng mà, hình như cô không đủ mạnh mẽ thì phải, phải cố gắng thêm mới được.