Chương 72: Oh my god!


Ngày hôm sau đi làm, vết thương trên khuôn mặt Lục Thi Nhã giờ đã chỉ còn là một vệt hồng hồng. Lục Thi Nhã chỉ vào mặt mình, cười nói với cả nhóm rằng lần này cô đã bỏ hết cả vốn liếng ra rồi, khiến mọi người
thổn thức
không thôi.

Buổi tối ngày cuối tuần, mọi người cùng nhau tới khách sạn đã đặt trước để ăn mừng, nhưng lại bị ngăn lại ở đại sảnh.

Quản lý đại sảnh trán toát đầy mồ hôi xin lỗi Lục Thi Nhã, vì có vấn đề trong việc cân đối nội bộ cho nên phòng bao mà bọn họ đặt đã bị người khác sử dụng, điều này khiến Lục Thi Nhã không vui.

Nhưng phía khách sạn tỏ ý sẽ giảm giá 20% tiền gọi món và đổi họ sang gian phòng mới, bên cạnh gian phòng đã đặt.

Quân tử giúp người ta làm việc tốt, chúng ta không tranh nữa.

Lục Thi Nhã dẫn người của mình vào phòng bao của quán bar cao nhất thành phố Y, phòng bao ở tầng thứ bốn mươi tám, cảnh đêm nhìn từ đây xuống vô cùng mỹ lệ.


Lão đại, trong không gian mỹ lệ thế này, chị hãy cưới em ngay tại đây đi!


Chu Duyệt tự cho phép bản thân
bung lụa
, sung sướng chạy khắp nơi trong phòng ngắm nghía. Đại Hùng cũng bị cảnh sắc bên ngoài làm cho choáng ngợp, liên tục tán thưởng. Chỉ có Tôn Tuấn Mân vẫn tỏ ra bình thường, dù sao anh ta cũng là một người đàn ông trưởng thành trải đời nhiều hơn hai người kia, anh ta ngồi xuống trò chuyện với Nghiêm Chính Hạo.

Lúc đồ ăn sắp được mang lên, quản lý đại sảnh lại toát mồ hôi đi vào phòng.


Các vị, thật xin lỗi, phòng này…



Má!


Lục Thi Nhã nổi đóa ngăn lại, còn để anh ta nói nữa thì cô chẳng còn mặt mũi gì nữa mất. Vất vả lắm mới mời được cả nhóm đi ăn mừng, thế mà còn phải chuyển chỗ liên tục.


Quản lý đúng không, chúng ta ra ngoài nói chuyện.



Lão đại?


Tiểu Duyệt Duyệt lo lắng gọi, Lục Thi Nhã quyết đoán vung tay,
Duyệt Duyệt, không có gì đâu, em cứ ngắm tiếp đi, lão đại ra ngoài hỏi về đồ ăn.


Nói rồi, cô liền kéo quản lý đi ra ngoài, Nghiêm Chính Hạo lo lắng nên cũng đi theo cô.

Ngoài cửa, quản lý vã mồ hôi nói:


Thật ngại quá, vì khách ở phòng bên cạnh phản ánh với chúng tôi là phòng của các vị ồn ào quá, cho nên… nên cô xem, chúng ta có thể lại đổi sang phòng khác được không? Chúng tôi sẽ giảm giá 50% cho tất cả các món.


Quản lý cố ý nhấn mạnh câu nói sau cùng.

Lục Thi Nhã nhếch miệng, bà đây yêu tiền thật, nhưng mặt mũi vẫn quan trọng hơn!


Quản lý, hay là ông xem thế này đi, tôi trả 100% tiền, ông đổi lại phòng chúng tôi đặt lúc trước, được không?


Lục Thi Nhã ngoài cười nhưng trong không cười, quản lý với thân hình béo mập lại càng toát mồ hôi hơn.


Thưa cô, chuyện này…


Nghiêm Chính Hạo đang định lên tiếng thì bị Lục Thi Nhã ngăn lại. Chút chuyện nhỏ này còn chưa cần đến người đàn ông của cô phải ra tay.


Bởi vậy mới nói, làm người đừng quá dồn ép người khác, không phải ai cũng là mèo bệnh. Quản lý, ông cảm thấy thế nào? Nếu bọn họ thấy ồn thì sao ông không bảo bọn họ tự đổi sang chỗ khác.


Lục Thi Nhã tiêu sái nói xong, kéo Nghiêm Chính Hạo vào phòng.

Ba người trong phòng đều nhìn bọn họ, Lục Thi Nhã cười với họ, ra hiệu mọi người tiếp tục, không khí lại vui vẻ trở lại.

Nhưng chỉ vui vẻ được ba phút thì cửa phòng lại bị gõ.

Mấy người đàn ông cao lớn mặc vest đen đi vào trước, dọa Lục Thi Nhã hết hồn.

Má nó, xã hội đen à!

Sau đó, một nam một nữ bước vào. Nữ là người nước ngoài, còn nam thì như thư sinh, vừa nhìn đã biết chỉ là một nhân vật nhỏ, chắc là phiên dịch.


Mời các vị lập tức đi ngay cho, chúng tôi đã bao hết chỗ này rồi!


Lục Thi Nhã bị chọc tức.


Nói với bà thím này, không có việc gì thì mau về nước của cô ta đi, đến đây lên mặt làm gì chứ!


Nghiêm Chính Hạo liếc cô, ra hiệu cô đừng nói nữa, anh không muốn cô gây chuyện thị phi. Lục Thi Nhã hơi buồn bực.


Chúng tôi đồng ý đổi sang phòng khác, các anh cứ tự nhiên.


What!!!

Nghiêm Chính Hạo, anh hiền lành quá rồi đấy! Lục Thi Nhã nheo mắt ra vẻ trách cứ. Nghiêm Chính Hạo dùng ánh mắt ra hiệu cô đừng gây thêm chuyện nữa. Lục Thi Nhã đưa mắt lườm mấy gã đàn ông cao to kia một lượt.

Thôi được rồi, hảo hán không để bụng cái thiệt trước mắt. Cô giơ ngón tay giữa lên với đán người kia rồi mới quay người bỏ đi.

Lúc đi ngang qua phòng bên cạnh, cửa phòng chỉ khép hờ.

Lục Thi Nhã liếc qua khe hở rồi nhấc chân đi thẳng.

Đi được hai ba bước, cô dừng lại.

Má! Má nó chứ!

Cô lập tức lùi lại, không hề giữ hình tượng mà đạp mạnh cửa, dọa mấy người trong phòng hết hồn!


Hóa ra là cậu, thế mà lại dám bắt bà đây đổi chỗ mấy lần liền!


Trong phòng có ba người nước ngoài, hai người da vàng. Lục Thi Nhã hùng hục đi về phía một trong hai người da vàng đó, chống nạnh gào ầm lên.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, quạ đen trên đầu đã bay được ba vòng rồi mà vẫn không có ai dám nói gì.

Mấy người đàn ông cao to vừa nãy bước nhanh đến, muốn ép cô đi. Nhóm người Nghiêm Chính Hạo và Tôn Tuấn Mân cũng vội vàng tiến đến.

Bầu không khí hết sức căng thẳng!


Đợi… đợi đã!


Người vừa bị Lục Thi Nhã quát run giọng, lí nhí lên tiếng.

Tất cả mọi người đều dừng động tác.

Cô nàng Chu Duyệt vào muộn nhất, trông thấy người vừa bị Lục Thi Nhã quát liền chỉ vào người đó, hét ầm lên:


A! Là Ciya! Oh my god! Oh my god!


Người được gọi là Ciya ngồi trên ghế run lẩy bẩy, dang tay về phía Lục Thi Nhã, nhưng lại bị cô thẳng thừng đánh văng đi.


Lam Vũ Tịch, cậu mọc đủ lông đủ cánh rồi nhỉ! Còn dám ức hiếp cả bà đây! Cậu ngứa da đúng không… Làm gì? Đừng có nước mắt ngắn nước mắt dài với bà đây! Trò này của cậu không ăn nhằm gì với bà đây đâu!



Nha Nha!


Một tiếng khóc òa, Lục Thi Nhã cũng nước mắt lưng tròng, đứng im cho người kia ôm chầm lấy.

Người đã xa cách gần hai nghìn ngày, chẳng biết trở về từ bao giờ, đột nhiên đứng trước mặt cô. Khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, trái tim cô vô cùng kích động.

Tất cả mọi người trong phòng đều ngây người. Ngay cả Nghiêm Chính Hạo lúc nào cũng bình tĩnh cũng không ngoại lệ. Anh chưa bao giờ biết bạn gái mình lại có một người bạn là minh tinh quốc tế.


Khóc đủ chưa! Cậu không mất mặt nhưng tớ thì có đấy! Có muốn chuyển địa điểm khác không?


Lục Thi Nhã nghẹn ngào nói, cô không muốn để rơi nước mắt nữa, quá mất mặt.

Lam Vũ Tịch chôn mặt trước ngực cô gật đầu, vừa lau nước mắt vừa nói với người ngồi trên bàn vài câu bằng tiếng Anh, rồi lại nói đôi câu với cô gái người nước ngoài vừa nãy sang phòng Lục Thi Nhã, sau đó kéo tay cô đi ra ngoài trước con mắt của đám người trong phòng.

Lục Thi Nhã vừa đi, nhóm Nghiêm Chính Hạo cũng đi theo.

Kéo Lam Vũ Tịch về phòng vừa nãy bọn họ ngồi, Lục Thi Nhã bảo mọi người cùng ngồi xuống:


Mọi người, giới thiệu sơ qua một chút, đây là bạn nối khố với tôi, Lam Vũ Tịch, tên tiếng Anh là… vừa rồi Tiểu Duyệt Duyệt nói là gì ấy nhỉ?



Ciya!
Chu Duyệt Duyệt hưng phấn nói.


À, cậu lại đổi tên tiếng Anh rồi à?


Lục Thi Nhã thắc mắc với Lam Vũ Tịch, người vẫn đang nước mắt lưng tròng nãy giờ.


Tên này tớ dùng từ lúc debut rồi?
Lam Vũ Tịch tức giận đáp.

Chu Duyệt thấy siêu sao Ciya hàng thật giá thật làm nũng với lão đại nhà mình thì há hốc mồm.


Lão đại, có phải em đang nằm mơ không? Chị và đại minh tinh quốc tế Ciya là bạn nối khố?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.