Chương 74: Nhạt nhòa
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1302 chữ
- 2022-02-04 08:24:48
Một Nghiêm Chính Hạo mạnh mẽ như vậy… rất kì lạ.
Lúc vào nhà, lưng Nghiêm Chính Hạo hơi gù xuống, lần đầu tiên Lục Thi Nhã nhận ra rằng anh còn có bóng lưng khổ sở như thế.
Anh Chính Hạo, đã xảy ra chuyện gì?
Thấy Nghiêm Chính Hạo như vậy, Lục Thi Nhã lại càng thấp thỏm, lo âu hơn.
Cô đi tới ôm lấy anh từ phía sau. Nếu một người có tính cách hiền hòa, dịu dàng bỗng trở nên trầm lặng thì theo tâm lý học chỉ có một cách giải thích, đó là anh ta đã bị tổn thương rất nặng nề.
Lục Thi Nhã phát hoảng.
Có thể nói cho em biết được không?
Giọng của Lục Thi Nhã chứa đầy thương xót, vai Nghiêm Chính Hạo khẽ run lên. Cái cảm giác tuyệt vọng và bất lực ấy… Anh đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa của mình, nhưng chỉ càng khiến nó thêm rối bời.
Tuần trước, ông anh đã đi rồi.
Chỉ một câu nói đơn giản, không có bất cứ biểu cảm gì nhưng lại khiến Lục Thi Nhã sững sờ.
Người ông mà Nghiêm Chính Hạo nói đến chính là ông nội của anh. Kiếp trước, cô chưa từng tiếp xúc với người đó. Lúc bọn họ quen nhau thì ông cụ đã đi rồi, không ngờ kiếp này lại thêm một giai đoạn thế này.
Người thân qua đời… là chuyện đau buồn nhất thế gian…
Em xin lỗi, anh Chính Hạo, em rất xin lỗi vì đã không ở bên cạnh anh.
Lục Thi Nhã thật lòng cảm thấy hổ thẹn. Nhà Nghiêm Chính Hạo độc đinh ba đời, có thể thấy được sự yêu chiều ông nội dành cho anh và cả tình yêu anh dành cho ông cụ lớn đến nhường nào.
Bàn tay đặt trên người Nghiêm Chính Hạo của Lục Thi Nhã bất giác siết chặt hơn một chút. Một lát sau, sau khi ổn định lại, Nghiêm Chính Hạo cuối cùng đã có sức lực ôm lại cô.
Tiếng nghẹn ngào nhẫn nhịn vang lên khiến Lục Thi Nhã cảm thấy cực kì đau lòng. Cả kiếp trước lẫn kiếp này, cô đều chưa làm gì cho người đàn ông này. Còn anh lại luôn chân thành lo lắng quan tâm cô hết mực.
Nếu hôm Quốc khánh, cô về nhà gặp mặt người nhà với anh, phải chăng lúc ông cụ đi sẽ không có nhiều tiếc nuối như vậy và anh cũng sẽ không đau đớn đến thế.
Lục Thi Nhã vô cùng tự trách.
Rốt cuộc bây giờ cô còn chần chừ gì? Còn yêu cầu gì xa vời nữa? Cô còn chờ đợi điều gì nữa?
Cô đã nói với ba mẹ, nói với Lam Vũ Tịch bao nhiều lời đường hoàng như vậy rồi, nhưng còn với người này thì sao?
Cô còn muốn để anh đợi bao lâu nữa thì mới có thể cho anh một câu trả lời chắc chắn, để anh an lòng?
Nghiêm Chính Hạo, chúng ta đính hôn đi, vào Tết Nguyên đán này. Anh thấy thế nào?
Khi nói ra những lời này trái tim Lục Thi Nhã lạnh buốt, chẳng hề có chút độ ấm nào, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười. Cô ôm lấy mặt Nghiêm Chính Hạo, nói một cách cực kì nghiêm túc.
Nghiêm Chính Hạo đứng sững như trời trồng, ngây ra nhìn cô.
Không bày tỏ thái độ gì sao? Tốt xấu gì thì em cũng đang cầu hôn anh mà.
Lục Thi Nhã kéo môi anh, tạo thành một nụ cười.
Đính hôn, được không?
Cô nói lại một lần nữa, tiện thể dâng đôi môi mình lên.
Nhưng ngay lúc chạm vào, Nghiêm Chính Hạo lại nghiêng đầu tránh đi.
Lục Thi Nhã lập tức hóa đá.
Cô bị từ chối sao?
Qua một lúc lâu sau, anh mới quay đầu lại, cười rất mờ nhạt nói:
Nào có chuyện con gái chủ động cầu hôn bao giờ?
Nghiêm Chính Hạo nhìn khuôn mặt ngây ngốc của cô, không kìm được mà vuốt ve cánh môi cô, ánh mắt mang đầy yêu thương, còn xen lẫn vẻ gì đó phức tạp mà cô không hiểu.
Thế… anh muốn cầu hôn em à?
Lục Thi Nhã nhìn anh, cảm giác như sau lễ Quốc khánh, anh có gì đó khác trước.
Nghiêm Chính Hạo không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng, hòng tìm kiếm chút hơi ấm.
Mặt trời ban chiều đã ngả về tây, bóng dáng hai người được ánh chiều tà bao phủ, tuy đẹp nhưng lại không ấm áp.
Lục Thi Nhã nấu bữa tối cho Nghiêm Chính Hạo. Lúc cô đi, anh vẫn còn say ngủ. Nhìn gương mặt hốc hác của anh, chắc hẳn những ngày qua anh đã rất mệt mỏi. Cô điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, tiện thể kéo lại chăn cho anh, trước khi rời đi còn khẽ thở dài một hơi.
Lục Thi Nhã vừa đi, người trong phòng đã mở mắt ra, vẻ đau khổ, do dự hiện lên trong mắt anh.
Một tuần sau khi Nghiêm Chính Hạo trở về, tất cả lại trở lại như cũ, cứ như sự đau thương ngày đó chưa từng tồn tại.
Mọi chuyện cũng trở nên xấu hổ.
Mấy ngày này, Lục Thi Nhã vẫn nghĩ về chuyện cầu hôn hôm đó, Nghiêm Chính Hạo không tỏ thái độ gì, một cô gái như cô cũng không tiện hỏi.
Mãi đến ngày độc thân 11.11, buồn phiền gần nửa tháng, Lục Thi Nhã nhận được một thứ khiến cô choáng váng.
Trong cửa hàng trang sức.
Đây là…
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa! Nha Nha, lấy anh nhé, được không? Cho anh cơ hội để chăm sóc em cả đời.
Lục Thi Nhã sững sờ nhìn anh.
Anh Chính Hạo, anh nghiêm túc chứ?
Ha ha, cô ngốc này, ngày mai chúng ta sẽ phát một túi thức ăn cho chó cho đám Tuấn Mân, được không?
Nghiêm Chính Hạo vẫn ấm áp như trước, ngay cả nhân viên bán hàng cũng bị anh hấp dẫn, nhìn anh đến mức không rời nổi mắt.
Cái này thế nào?
Anh lấy một đôi nhẫn bạch kim ra, Lục Thi Nhã trân trối nhìn chiếc nhẫn nữ.
Woa, trứng bồ câu!
Cô thở hắt một hơi, nhìn anh.
Anh nghiêm túc? Em nhận rồi là không tháo xuống đâu đấy?
Lục Thi Nhã cực kì thận trọng hỏi.
Nghiêm Chính Hạo bật cười, dịu dàng nâng tay cô lên đeo vào cho cô.
Rực rỡ lóa mắt!
Chỉ là… chiếc nhẫn này hơi rộng…
Nghiêm Chính Hạo rất hài lòng, lập tức bảo nhân viên bán hàng lấy số đo tay của Lục Thi Nhã để mang đi sửa.
Nhìn Nghiêm Chính Hạo nghiêm túc dặn dò nhân viên chỉnh sửa lại chiếc nhẫn, lòng cô càng lúc càng trống trải. Từ lúc bước chân vào cánh cửa này, cô đã cảm thấy trống trải rồi.
Cô thở dài đứng dậy đi xung quanh xem, hy vọng giảm được áp lực không tên này.
Tầm nhìn của cô bị hút về một cái tủ, cô bèn đến gần, nhìn kĩ đồ trong tủ.
Đó là một chiếc vòng cổ xinh đẹp lóng lánh.
Một nhân viên bán hàng lập tức tiến lên, nở nụ cười chuyên nghiệp, giải thích cho cô:
Cô Lục, cô thật tinh mắt. Chiếc vòng cổ này là món trang sức quý nhất trong tiệm chúng tôi. Trên thế giới này chỉ có năm chiếc, số lượng có hạn. Đây là chiếc vòng do nhà thiết kế trang sức nổi tiếng người Pháp, tên là Lance, thiết kế cho người vợ mà anh ấy yêu thương. Chiếc vòng cổ này có một cái tên rất hay, là Like a star, dịch ra tiếng Trung là ‘Em như ánh sao’…
Năm xưa, ngọn gió đó, mùa hạ oi bức đó, có một chàng trai đã dịu dàng đeo chiếc vòng cổ như vậy lên cho cô…
Nhưng hình bóng của anh… đã từ từ nhạt nhòa…