Chương 87: Nồng đậm như nước mực
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1507 chữ
- 2022-02-04 08:24:53
Cũng may cô đi tất lông cừu rất dày, nếu không chân của cô đã sưng lên rồi.
Lúc Lục Thi Nhã thở hồng hộc chạy đến 8dưới khu nhà thì thời gian trên đồng hồ đeo tay chỉ còn hai phút.
Ha ha ha, nếu như trên nhà không có ai thì cô ă3n cú thiệt lớn rồi.
Nhìn cái gì mà nhìn, mau đỡ tôi dậy, mệt chết tôi rồi, tôi khổ cực dùng tất cả sức lực từ thời bú mẹ chạy tới đây mà còn bị anh hù dọa như vậy, eo của tôi, mông của tôi, hư hết rồi!
Lục Thi Nhã lầm bầm oán trách một đống, cũng may Nhan Thần Phi không chút do dự kéo cô dậy, nếu không cô dỗi cho đến chết thì thôi.
Lục Thi Nhã ngồi xuống ghế sofa, đưa tay bật một ngọn đèn bên cạnh ghế.
Thời gian như đứng im.
Anh đặt bát đũa xuống rồi dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, trước khi cô kịp phản ứng...
Anh hôn cô.
Nhìn bóng đen cao lớn dưới ánh sáng của pháo hoa càng thêm hùng vĩ, Lục Thi Nhã chưa kịp cảm động, cả người đã cứng đờ.
Mẹ kiếp! Anh ở nhà thì tắt đèn làm gì! Mẹ nó chứ, nửa cái mạng của tôi bị anh dọa bay rồi đấy!
Lục Thi Nhã vừa mắng vừa chỉ tay về phía anh, cái tên chết tiệt này còn ngạo nghễ nhìn cô.
Căn nhà lớn như vậy cuối cùng cũng có một chút ánh đèn chiếu sáng.
Nhan Thần Phi ngồi im bên cạnh cô không nhúc nhích, dường như có điều suy nghĩ mà nhìn cô.
Trong lòng Lục Thi Nhã bỗng dâng lên một niềm vui không tên, tên vô lương tâm này vẫn có chút lương tâm, còn biết đợi cô trở về.
Phó tổng Nhan thật hài hước, đây là nhà của tôi, tôi ở đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Tôi còn đang muốn hỏi tại sao anh lại ở đây đấy?
Nhan Thần Phi bị cô nói cho không cãi được liền lạnh lùng quay đầu đi, cái bộ dáng kiêu ngạo kia đúng là kiểu mà Lục Thi Nhã thích.
Đứng không mệt à, ngồi đi.
Kỹ thuật của Phó tổng Nhan tốt thật đấy.
Trong lồng ngực truyền đến giọng trêu chọc khiến Nhan Thần Phi sững sờ, cả người cứng ngắc.
Lục Thi Nhã nhận ra điều này, liền chậm rãi đẩy anh ra, hai người họ cách nhau nửa thước.
Kí ức bảy năm trước ào về như nước lũ.
Bọn họ đã từng có rất nhiều kỉ niệm đẹp ngay trong căn nhà này, bảy năm qua cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời rằng bọn họ sẽ có cơ hội ôn lại những ngọt ngào năm đó.
Hôm nay, trong một cơn mê loạn cô lại được như nguyện.
Ngay cả mông cũng chạm vào nhau.
Lục Thi Nhã sững sờ mất một giây, trong lòng lập tức cười muốn nghẹn thở.
Cái tên ưa mặt mũi này.
Nhan Thần Phi ưu nhã lau miệng, đứng dậy cầm bát đũa định đi về phía phòng bếp.
Lục Thi Nhã lập tức bước lên nhận lấy.
Để tôi được rồi.
Vậy... có muốn ăn nữa không?
Một cảm giác xót xa không thể nói ra thành lời dâng lên trong lòng Lục Thi Nhã, có lẽ anh đã quên hết tất cả nhưng có vài mùi vị anh vẫn không thể quên được.
Không cần.
Lục Thi Nhã chỉ cảm thấy trên bầu trời có cả đống heo chó đang bay bay, pháo hoa bắn loạn xạ khiến trái tim nhỏ bé của cô cũng nổ tung theo.
Tất cả cảm xúc trong lòng đều vỡ òa ra, như nước sông cuồn cuộn lao vào cuộc bể dâu.
Hơi thở hòa quyện, nhiệt độ lây lan, chặt chẽ đến mức cả hai người đều dâng lên khát vọng đem đối phương hòa vào thân thể mình.
Cô đúng là không có tiền đồ gì mà.
Lục Thi Nhã mệt mỏi lết đến ghế sofa, kiệt sức ngã người xuống.
Bên ngoài vang lên tiếng nổ đoàng đoàng đoàng...
Cô nắm lấy cổ tay anh ngăn lại, khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, cả hai người đều đứng sững lại.
Vẻ mặt của anh tràn đầy bi thương, đậm đặc như nước mực.
Nhiệt độ lòng bàn tay của cô rất cao, nó nóng bỏng đến độ thiêu đốt da thịt anh, khiến lý trí của anh đều bị đánh bay trong chớp mắt, anh chăm chú nhìn cô gái đang cảm hóa chính mình.
Hừm!
Thật sự không có ai?
Hại cô lo lắng, suy nghĩ lung tung cả một buổi tối nhưng kết q5uả vẫn bị cái bóng lưng kìa lừa cho một vố thật đau.
Nhan Thần Phi sửng sốt, vô thức cầm đũa khều sợi mì nhỏ dài rồi cúi đầu, lặng lẽ ăn.
Chưa tới năm phút sau, một bát mì đầy cộng thêm một cái trứng chiên, thậm chí cả nước cũng sạch bong.
Lục Thi Nhã chậc lưỡi một cái, nói.
Lục Thi Nhã vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nhìn anh.
Vốn cho rằng anh sẽ tìm một chỗ ngồi khác, không ngờ anh thật sự ngồi xuống vị trí cô vừa vỗ.
Mùi đàn ông mạnh mẽ xâm chiếm không gian của Lục Thi Nhã, cảm giác tồn tại không thể coi thường dán chặt vào bên người cô.
Lục Thi Nhã lại càng thêm vui vẻ trong lòng, món mì này của cô được chính tay Ms.Diêu truyền dạy, trình độ có thể ra ngoài mở quán buôn bán. Tiểu Thần Thần năm đó rất mê món này, Ms.Diêu cũng thường xuyên nấu nó cho cậu mỗi khi cậu đến chơi.
Không có độc đâu, ngài cứ ăn thoải mái.
Lục Thi Nhã đưa đũa cho anh rồi dùng ánh mắt ra hiệu anh mau ăn.
Những âm thanh ám muội vang lên, tàn pháo hoa khúc xạ khiến nước bọt trở nên lóe sáng, có thể tưởng tượng được hai người họ đã hôn mãnh liệt cỡ nào.
Không biết qua bao lâu, lâu đến khi pháo hoa đã tàn hết, vạn vật trở lại yên tĩnh, Lục Thi Nhã chỉ còn nghe được tiếng trái tim đang đập thình thịch.
Đôi môi của cô đau rát, nhưng vẫn chẳng đau bằng nỗi đau bén nhọn trong lòng.
Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy mỹ nữ bao giờ à? Phó tổng Nhan!
Sao cô lại ở đây?
Anh lặp lại một lần nữa, Lục Thi Nhã buồn cười nhìn anh.
Chừng mười phút sau, một bát mì bò Dương Xuân thơm ngát được ra lò.
Phó tổng Nhan đại giá đến chơi có thể nhấc mông chuyển chỗ, nể mặt tôi mà ăn nó được không?
Nhan Thần Phi đứng dậy đi về phía bàn ăn, nhìn bát mì đầy đủ cả hương vị lẫn màu sắc liền ngẩn người.
Sao cô lại ở đây?
A!!!
Lục Thi Nhã bị giọng nói đột ngột vang lên này làm cho giật mình hét toáng lên, ngã ngửa khỏi ghế sofa.
Lục Thi Nhã vừa thở dốc vừa đi vào thang máy, trái tim không ngừng đập rộn, rốt cuộc là do cô9 vừa chạy hay là do bị kích động cô cũng không rõ.
Cửa thang máy mở ra.
Chào đón cô là một căn phòng đen 6như mực.
Tôi nói này Phó tổng Nhan, thân thể là tiền vốn của cách mạng, phải biết yêu quý nó, nếu không sẽ làm ai đó đau lòng đấy.
Lục Thi Nhã sâu xa nói, ánh mắt của cô chăm chú nhìn vào anh rồi đứng dậy vào nhà bếp.
Mở tủ lạnh ra, do dự mất mấy giây, cuối cùng cô quả quyết cầm mấy món đồ ăn ra.
Đã ăn chưa?
Dựa theo lý luận trinh thám cùng sự hiểu biết nhiều năm của cô về con người này, cô khẳng định đến giờ này một giọt nước cậu cũng còn chưa uống.
Nhan Thần Phi lắc đầu, xác thực suy đoán của cô.
Ăn nhanh như thế, không sợ bỏng à?
Rất ngon.
Không nghe ra được trạng thái lúc này của anh là gì nhưng rõ ràng nó không còn sắc bén và khinh thường như trước nữa.
Pháo hoa chiếu sáng cả bầu trời đêm, tia sáng xuyên qua cửa sổ sát đất rồi đổ xuống sàn nhà, khiến cả căn nhà trở nên lộng lẫy kì ảo.
Năm mới vui vẻ, Lục Thi Nhã tự nhủ với chính mình.
Cô dùng cánh tay che mắt lại, cảm giác vô lực mãnh liệt xông lên khiến trái tim cảm thấy trống trải vắng lặng.
Phó tổng Nhan, năm mới vui vẻ.
Cô cất tiếng cười lần nữa, nụ cười kia dưới ánh đèn vàng mờ ảo này tại sao lại có cảm giác quen thuộc với anh như vậy?
Nhan Thần Phi vẫn không trả lời xoay người đi né tránh, Lục Thi Nhã nhìn anh cười rồi đem bát đũa đi rửa sạch.
Ra khỏi phòng bếp, Lục Thi Nhã phát hiện người đàn ông kia đang ngồi trầm tư trên ghế sofa.
Có phải chúng ta đã từng gặp nhau trước đây không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.