Chương 91: Chu đáo



Cô biết chúng ta sắp làm gì không?


Fuck! Trong lòng Lục Thi Nhã lại gào thét, định gì đây? Ý loạn tình mê vừa rồi đâu 8rồi?
Nhà của ai?
Nhà của anh sao?
Người do cô chăm sóc nuôi lớn từ tấm bé, nếu cô không hiểu gì về người ta thì cũng quá khó nói rồi.

Tất nhiên là cần phải hiểu biết về anh rồi. Bác sĩ Diệp đã gửi cho tôi tư liệu về tất cả hứng thú, yêu thích, thói quen ẩm thực của anh cho tôi, tôi sẽ không làm sai.

Lục Thi Nhã đột nhiên có một dự cảm, cuộc sống mấy chục năm tới cũng như thế này? Mẹ nó, đây là tiết tấu của mấy bà nội trợ già, nhưng vì cái sợi lông gì mà cô chỉ thấy vui vẻ chứ không thấy mệt mỏi!
Nhan Thần Phi ngồi xem tivi nhưng không biết tivi đang chiếu cái gì, bởi vì tầm mắt của anh cứ thỉnh thoảng lại dời lên bóng lưng trong bếp.

Đúng hạn thanh toán gấp mười lần cho cô.

Cmn!

Bán mình? Phó tổng Nhan, đều là nam nữ trưởng thành, đừng nói chuyện nam nữ hoan ái khó nghe như vậy. Anh đừng nói với tôi, anh không thích tôi cắn môi anh, vuốt ve da thịt anh.

Lục Thi Nhã nói năng vô cùng mạnh bạo, cô liếc nhìn anh với ánh mắt vô cùng quyến rũ, xem chừng mặt mũi đã bị cô ném văng xa mấy thước từ lâu rồi.

Này này này, đừng lười biếng, mau dọn sofa đi để tối còn ngủ.


Tôi muốn ngủ trên giường.


Điều trị cho tôi, đáng giá để cô bán mình?

Ấy ấy ấy, cái giọng điệu này sai rồi.
Lục Thi Nhã nở nụ cười tươi như hoa, xinh đẹp động lòng người.
Nhan Thần Phi bật dậy ngồi bên mép giường, tầm mắt anh chưa từng rời khỏi người Lục Thi Nhã.
Phòng khách.
Lục Thi Nhã đưa cho Nhan Thần Phi một túi đồ lớn, ra hiệu anh mau đi làm việc, còn cô thì bắt đầu bận rộn dọn dẹp.
Hiển nhiên, núi băng Tiểu Thần Thần không hiểu cô đang cười cái gì, nhưng lời của cô, nụ cười của cô lại làm cho tim anh nhảy bang bang.

Đấu mắt
một lúc lâu, Lục Thi Nhã sửa sang lại quần áo, đẩy Nhan Thần Phi ra.
Nhan Thần Phi nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, nhìn đến mức khiến cô sợ hãi.
Không thể, không thể để anh chi phối cảm xúc của cô. Anh không ăn thì cô ăn trước rồi lại nói.
Phụ6t…
Lục Thi Nhã siêu cấp không có hình tượng bật cười lăn lộn.

Phó tổng Nhan không muốn tiếp tục?

Nhìn bộ dáng thở dốc, lồng ngực phập phồng và đồi núi nhỏ bên dưới… r3õ ràng là anh cũng bị kích thích không nhẹ.
Bữa tối, ba món một canh được dọn lên.
Nhan Thần Phi ngồi xuống bàn giống như một vị đại thiếu gia. Anh nhìn thức ăn trên bàn, chờ Lục Thi Nhã đưa bát đũa đến.

Không hợp khẩu vị?
Lục Thi Nhã lúng túng hỏi.
Nhan Thần Phi nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy.
Lục Thi9 Nhã sững sờ nhìn anh.
What the fuck! Lý do sợi lông ấy!

Hình như cô có thể kiểm soát tất cả mọi thứ của tôi một cách... chu đáo.

Câu nói này thật làm người ta lúng túng.
Bóng dáng nấu cơm, tấm lưng mảnh khảnh, mái tóc mềm mại dài tới eo được buộc cẩu thả, toàn bộ bóng lưng dưới ánh đèn lờ mờ càng thêm lả lướt.
Trong lòng anh bỗng cảm thấy thỏa mãn khó có thể hình dung, một người phụ nữ ở trong bếp nấu cơm cho một mình anh ăn.
Ngon thế này!
Lục Thi Nhã múc cho mình một bát canh, ngẫm nghĩ rồi cũng múc cho anh một bát canh.
Anh nhìn cái miệng đóng đóng mở mở của cô. Cô nói một đống, nhưng anh không nghe lọt chữ nào, trong đầu chỉ có mấy chữ kia không ngừng lặp lại.
Nhà.
Mẹ nó!
Nghe xong những lời lời này, Lục Thi Nhã nổ cái
bùm
!
Nghe
chuyện 18+
của Lục Thi Nhã, Nhan Thần Phi càng thêm không vui, anh vẫn cứ muốn đè cô xuống thêm lần nữa, hôn lên từng tấc da tấc thịt cô.

Cô luôn tùy tiện với chuyện này như vậy sao?

Lục Thi Nhã thấy anh xoắn xuýt dằn vặt như thế thì mềm lòng, mở miệng nói:

À, nói thật thì tôi cũng hơi ngạc nhiên, tại sao tôi lại thích anh đụng chạm như vậy nhỉ? Không thể không nói, trên người anh có một loại hơi thở khiến cho tôi điên cuồng muốn mắc sai lầm. Cho nên, tôi bất giác đi theo dẫn dắt của anh. Hiển nhiên, anh cũng không bài xích sự đụng chạm của tôi, điều này vô cùng có lợi trong việc điều trị bệnh tâm lý của anh. Nếu anh thật sự muốn lý do, thì cứ coi như là tôi đang điều trị bệnh cho anh đi.

Lục Thi Nhã bị giọng điệu tức giận của Nhan Thần Phi làm cho sững sờ, lập tức học giọng điệu Đông Bắc của Yến Nhi (bạn cùng phòng thời đại học của cô), nói:
Tôi có thói ở sạch, anh đừng nói bậy.

Nói xong, cô lại ôm bụng vùi đầu cười.
Khóe môi Lục Thi Nhã cứng đờ.
Thấy Nhan Thần Phi bắt đầu động đũa, Lục Thi Nhã liền khẩn trương nhìn theo. Tuy cô nấu đồ ăn truyền thống Trung Quốc không tệ, nhưng rốt cuộc đây là lần đầu tiên về mặt ý nghĩa cô nấu cho Tiểu Thần Thần ăn, cho nên cô vẫn hơi khẩn trương.
Anh cầm đũa đảo hết các món ăn trên bàn, nhưng lại không gắp ăn một món nào.
Lục Thi Nhã căng thẳng, mấy món này cô nấu không hề kém Ms.Diêu, tất cả đều là món Nhan Thần Phi thích ăn.
Lục Thi Nhã khoanh tay trước ngực bày ra tư thế người phụ nữ đanh đá, hứng thú nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Nhan Thần Phi im lặng, trong mắt hơi buồn bực, không biết là buồn bực chính mình hay buồn bực Lục Thi Nhã, dù sao thì bộ dạng này của anh cũng rất chọc cười.
Cười một lúc lâu, Lục Thi Nhã mới từ từ ngồi dậy nhìn thẳng vào mặt Nhan Thần Phi.

Phó tổng Nhan, là anh ôm tôi lên giường, là anh lột sạch đồ của tôi. Sau đó anh lại hỏi tôi cho anh một lý do làm tôi, anh bị đông lạnh thành ngốc luôn rồi hả?


Buổi tối, Lục Thi Nhã trổ tài nấu vài món ăn, còn
đại thiếu gia
thì ngồi trên sofa xem tivi.

Lý do gì?


Lý do để tôi làm cô.

Tiểu Thần Thần đang nói lời thô tục sao?
5Ôi, trái tim nhỏ bé của cô không chống đỡ được nữa rồi, cười chết cô!
Sau khi sắp xếp xong cốc súc miệng, bàn chải đánh răng, khăn mặt, áo tắm... Lục Thi Nhã phát hiện người này vẫn còn sững người ngồi tại chỗ, điển hình của đại thiếu gia áo đến thì đưa tay, cơm tới thì há mồm.
Rõ ràng trước đó anh còn cầm bát đi rửa… hóa ra bản chất vẫn không thay đổi!
Anh thất thần.
Chữ
nhà
lại hiện lên trong đầu, dường như trái tim anh không hề bài xích nó.

Xem như anh lợi hại, hành lý của anh vẫn còn ở khách sạn, không giúp dọn dẹp thì đi lấy hành lý đi.


Tôi gọi Đàm Nghị đưa tới rồi, đang để trong một chiếc xe khác ở dưới lầu.


Ôi, không khí thế này không đúng rồi, không có cơ hội mắc sai lầm rồi. Phó tổng Nhan mau đi làm việc đi, muốn ở nhà này thì phải lao động.

Lục Thi Nhã cười duyên nói, theo từng động tác mặc quần áo của cô,
hiện trường
lau súng cướp cò vừa rồi hóa thành hư không.
Một lúc lâu sau, Nhan Thần Phi mới thốt ra được một câu này.
Lục Thi Nhã cầm máy hút bụi chạy thẳng đến chỗ anh, nhìn anh bằng ánh mắt tức tối, mất cả buổi mà vẫn không nói được câu nào.

Cho tôi một lý do!

Tiểu Thần Thần trầm giọng nói.

Phó tổng Nhan, có phải anh nên làm chút gì không? Tốt xấu gì sau này đây cũng được coi như nửa cái nhà của anh.

Nhan Thần Phi ngước mắt lên, khi nghe rõ ràng mấy chữ kia toàn thân anh chấn động.
Cô đưa cho anh một bát cơm đầy ự như hòn núi, sau đó phồng hai má nhìn anh.

Phó tổng Nhan, có lẽ chúng ta nên có thêm một điều vào hợp đồng, ăn một bữa cơm trả bao nhiêu tiền gì gì đó…


Anh có ăn không? Không ăn đến lúc đói ngất ra đừng có oán trách người khác.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.