Chương 92: Cô luôn khiến tôi mất khống chế
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1396 chữ
- 2022-02-04 08:25:15
Điềm tĩnh mà phong độ.
Cứ tiếp tục tạo nghiệt vậy, ai bảo cô thật sự yêu bóng lưng này chứ!
Tôi ra ngoài một chuyến, buổi tối mới trở về. Nếu anh thấy chán thì có thể đi ra ngoài chơi, điều này có lợi cho anh.
Lục Thi Nhã dặn dò, người kia vẫn không buồn phản ứng.
Cô bắt máy.
Một giọng nam đã lâu không nghe.
Anh không biết.
Câu trả lời này… ha ha… nếu giải thích theo tâm lý học có nghĩa là tránh né. Cố gắng tránh né chuyện gì đó mà bản thân không muốn thừa nhận.
Một giờ sáng.
Nhan Thần Phi bình thản đáp với thái độ dịu dàng. Lục Thi Nhã càng thêm thỏa mãn, không kìm được mà vùi đầu vào bụng anh, hít thật mạnh mùi vị thuộc về anh.
Ánh mắt của Nhan Thần Phi sâu hơn vài phần. Anh nhìn cô lè lưỡi ra liếm khóe môi mình, lập tức ném tài liệu trên tay đi, ma xui quỷ khiến hôn cô.
Ầy, không cẩn thận lại quyến rũ thành công rồi!
Lục Thi Nhã đột ngột hỏi khiến Nhan Thần Phi ngẩn ra.
Anh dần buông lỏng tay, quay lưng lại với cô.
Lục Thi Nhã ra sức quấn Nhan Thần Phi, sau đó thỏa mãn lui ra.
Nhìn ánh mắt mê ly và toàn thân đầy dục vọng không được thỏa mãn của Tiểu Thần Thần, Lục Thi Nhã không kìm được xoa đầu anh.
Lục Thi Nhã cầm cốc trà lên uống, cũng cười với Nghiêm Chính Hạo.
Nghiêm Chính Hạo nghiêng đầu né tránh.
Nghiêm Chính Hạo bỗng nói.
Lục Thi Nhã sửng sốt, anh có ý gì?
Anh nói muốn gặp mặt nói lời tạm biệt.
Trong phút chốc, Lục Thi Nhã cảm thấy không nỡ, tình cảm bầu bạn năm năm qua cũng không phải giả.
Lúc tách ra, mặt hai người đều đỏ ửng, không ngừng thở dốc.
Cô luôn có năng lực khiến tôi mất khống chế.
Nhan Thần Phi hoảng hốt kéo Lục Thi Nhã lại.
Cô đi đâu?
Lục Thi Nhã vòng tay ôm lấy Nhan Thần Phi làm lại chuyện vừa rồi.
Nụ hôn kết thúc, hai người lại nằm ra ghế sofa. Lục Thi Nhã dựa nửa người lên người Nhan Thần Phi, chăn lông cừu mềm mại phủ lên người họ.
Cô ấy… đến gặp em?
Nghiêm Chính Hạo đột nhiên hỏi.
Lục Thi Nhã sửng sốt, rồi mới nhớ tới chuyện Hứa Ngôn tới gặp cô mấy ngày trước.
Lục Thi Nhã gặm bánh mì, ngồi xuống đối diện anh.
Phó tổng Nhan còn có tài nấu nướng, sao không nói sớm?
Tiếng thở dốc khiến giọng anh không liền mạch, làm cho trái tim cô khẽ run rẩy.
Thật trùng hợp, anh cũng vậy.
Mí mắt bắt đầu díp lại, cơn buồn ngủ ập đ8ến, Lục Thi Nhã từ từ nhắm mắt lại.
Lúc Lục Thi Nhã thức dậy, cả căn phòng đều mờ tối. Cô xoay người mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt cương ng3hị của anh bị những tia sáng nhiều màu từ màn ảnh tivi chiếu vào.
Màn đêm yên tĩnh, hai tầm mắt chăm chú nhìn nhau, âm thanh truyền ra từ trong tivi không át được tiếng tim đập của hai người.
Rộn ràng lại bình yên.
Cô suy nghĩ hơi nhiều rồi!
Anh thật sự không có chút tình cảm nào với cô ấy?
Lục Thi Nhã tò mò hỏi, Nghiêm Chính Hạo giật mình, rơi vào suy nghĩ sâu xa nào đó.
Một lúc lâu sau.
Nhan Thần Phi nhìn vẻ mặt tươi cười như hoa của Lục Thi Nhã, trong đầu không có bất cứ suy nghĩ gì, cứ thế cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn tỉ mẩn kéo dài, làm say lòng hai người.
Sau khi uống xong, cô kề khuôn mặt dính sữa bên mép của mình đến trước mặt Nhan Thần Phi.
Phó tổng Nhan, có muốn gì không?
Cảm nhận được sự vuốt ve trên mái tóc, Lục Thi Nhã vô cùng thoải mái cà đầu vào lòng bàn tay Nhan Thần Phi. Sau đó, cô ngẩng đầu lên, nói:
Phó tổng Nhan, anh có biết mình lại đang chơi với lửa không?
Lúc Lục Thi Nhã thức dậy lần nữa là do tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô mở mắt ra, phát hiện cảnh trước mắt đã khác.
Phòng ngủ?
Vậy thì là gì? Bất mãn với Hứa Ngôn nên càu nhàu với cô?
Âu… Được rồi!
Lúc Lục Thi Nhã đến nhà hàng, Nghiêm Chính Hạo đang ngồi uống trà. Trông anh có vẻ mệt mỏi, nhưng khí sắc lại tốt hơn lần gặp trước nhiều, ngoại trừ có hơi gầy.
Thấy Lục Thi Nhã tươi cười đi tới, Nghiêm Chính Hạo hơi ngây người.
Lục Thi Nhã ngạc nhiên nhìn vẻ mặt thất thố của Nhan Thần Phi, trong lòng hơi giật mình.
Anh đang lo lắng cái gì?
Phó tổng Nhan trực tiếp làm lơ.
Lục Thi Nhã cầm cốc sữa lớn uống ừng ực.
Hóa ra Nghiêm Chính Hạo hẹn cô vì việc này?
Vâng, gặp rồi, đó là một cô gái tốt, quan trọng là rất yêu anh. Trước tình yêu của cô ấy đối với anh, em cảm thấy hơi tự ti.
Thật ngại quá, giành ghế sofa của anh rồi.
Lục Thi Nhã cười ra tiếng.
Cảm nhận được bụng mình đột nhiên truyền tới hơi nóng, tấm lưng dày rộng của người đàn ông hơi cứng lại. Anh rũ mắt xuống nhìn cô, không kìm được mà vuốt tóc cô.
Lục Thi Nhã rời giường tắm rửa, lúc ra khỏi phòng ngủ cô mới phát hiện Nhan Thần Phi chưa đi. Trên bàn đặt bữa sáng giống hôm qua cô nấu, chẳng qua màu sắc và hương vị ở một đẳng cấp khác.
Thật ngạc nhiên, Tiểu Thần Thần lại biết nấu bữa sáng.
Mấy giờ rồi?
Lục Thi Nhã dụi mắt, không có ý định th5ức dậy, lựa chọn tiếp tục gối lên trên đùi của Nhan Thần Phi.
Tiểu Thần Thần ôm cô về phòng ngủ?
Tiếng chuông điện thoại vẫn còn reo, cắt ngang suy nghĩ của cô.
Thật sự định trở về sao?
Lục Thi Nhã không khách khí hỏi thẳng. Nghiêm Chính Hạo bình thản gật đầu, vẻ mặt tự nhiên thậm chí còn mỉm cười.
Ngoan, ở nhà chờ tôi.
Dứt lời, cô mặc áo khoác quấn khăn quàng cổ chuẩn bị ra ngoài.
Bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng.
Hứa Ngôn... là người do ông nội anh chọn, cô ấy rất giỏi mê hoặc lòng người.
Trời tờ mờ sáng, Lục Thi Nhã nhỏm dậy, tivi đang chiếu chương trình thế giới động vật, bên ngoài sương mù dày đặc, trắng xóa.
Người đàn ông nằm dưới ôm eo cô suốt cả đêm. Lục Thi Nhã vừa định giãy ra thì Tiểu Thần Thần lại ôm lại không chịu buông. Thấy vậy, cô bèn dứt khoát nằm im không động đậy nữa, tắt tivi tiếp tục ngủ.
Lúc này Nhan Thần Phi đang mặc đồ ngủ mùa đông màu đen, hàm dưới anh góc c9ạnh rõ ràng, không có lấy một sợi râu.
Lục Thi Nhã nhìn đến mức xuất thần, cho đến khi người đàn ông đó cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt chứa ch6an tình cảm. Hai đôi mắt như keo như sơn dính lấy nhau, khiến cả hai sững sờ.
Lục Thi Nhã lau tóc, nhìn Tiểu Thần Thần ngồi trên bàn cơm xem tài liệu.
Dáng vẻ giả vờ nghiêm chỉnh thật đáng yêu!
Nghiêm Chính Hạo không cam lòng? Anh không bỏ được cô?
Không thể nào!
Nghiêm Chính Hạo.
Tiểu Thần Thần đột nhiên nhảy vào cuộc sống của cô, khiến cô quên mất chuyện Nghiêm Chính Hạo phải về thành phố N.
Người này đúng là thích
nghẹn
, có gì thì cứ nói ra chứ.
Lục Thi Nhã quan sát Nghiêm Chính Hạo - bởi vì Hứa Ngôn mà trở nên hoảng hốt không yên. Một người ôn hòa bình tĩnh thành ra như vậy, không phải là
trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường
sao?
Kì thực anh có, chỉ là tình cảm của anh đối với cô ấy có chút phức tạp thôi. Hai ngày trước em đã gặp cô ấy, nói thật em rất bất ngờ. Một người phụ nữ kiêu ngạo như cô ấy vì yêu anh mà buông bỏ cả tự tôn của bản thân tới tìm em, cầu xin em yêu anh. Chính Hạo, một tình yêu nồng cháy như vậy, lẽ nào anh không có cảm giác gì sao?
Lục Thi Nhã hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.