Chương 93: Tuyệt không thể tả



Em đang dùng sự chuyên nghiệp của mình để đối phó với anh?


Nghiêm Chính Hạo cười khổ, Lục Thi Nhã gật đầu cười.

8
Bởi vì trông anh có vẻ cần.

Ba của Nghiêm Chính Hạo?
Lục Thi Nhã nhìn bảng tên bác sĩ bên cạnh phòng phẫu thuật.
Nghiêm Bách Xuyến.
Bây giờ trong đầu Lục Thi Nhã đều là dáng dấp của vị
tổ tông sống
đang ở nhà.
Nhìn bộ dạng trên mây của Lục Thi Nhã, Nghiêm Chính Hạo chỉ cười chứ không nói gì, gọi phục vụ đưa thực đơn lên.
Sau khi ăn no, hai người đang định chuẩn bị chúc phúc nhau này nọ thì một cuộc gọi tới làm kế hoạch thay đổi.
Lục Thi Nhã cười xấu hổ gật đầu. Chuyện về nhà họ Diêu vốn không phải là chuyện gì đáng giá để khoe khoang. Từ trước tới giờ, cô chưa từng nói với Nghiêm Chính Hạo, chỉ có Ms.Diêu từng nói với anh vài câu đại loại là nhà ông ngoại cô ở thành phố N.

Diêu Chấn Quốc là ông ngoại của cháu. Hôm nay, cháu thật sự cảm kích bác đã cứu ông ngoại cháu. Trước kia, cháu vẫn luôn muốn đến chào hỏi bác và bác gái, không ngờ bây giờ lại gặp nhau bằng phương thức này. Bác Nghiêm, cháu chào bác.

Nghiêm Bách Xuyến ngây người, hiển nhiên là ông rất chấn động khi thấy một Lục Thi Nhã thế này.
Lục Thi Nhã thật sự rất muốn văng tục.
Đâu chỉ là biết, suýt chút nữa còn trở thành ba chồng của cô đấy.

Bác cả, bác đi thăm ông ngoại trước đi ạ.

Trong phút chốc, năng lực phỉ nhổ cũng không có.
Nghiêm Bách Xuyến nhìn Lục Thi Nhã và người nhà cô rồi gật đầu.

Tạm thời vượt qua giai đoạn nguy hiểm, còn phải quan sát thêm vài ngày...

Chuyện này…
Hai người trẻ tuổi đều ngẩn ra.
Lục Thi Nhã biết ông ngoại mình lúc trẻ rất uy quyền, nhưng không ngờ ông nội của Nghiêm Chính Hạo lại là cấp dưới của ông ngoại cô, chuyện này thật sự là xấu hổ.

Ba, tình huống bên trong thế nào rồi?

Hả…
Lục Thi Nhã muốn ngất, tình huống gì đây?
Lục Thi Nhã nói một câu khiến Nghiêm Chính Hạo chỉ biết im lặng gật đầu.

Chính Hạo, anh hiể5u hết tất cả nhưng chủ yếu là anh không vượt qua được khúc mắc trong lòng mình. Nếu em thật sự gả cho anh, anh thử tưởng tượng tương lai mấy chục năm về sau xem, anh có dám chắc mình sẽ không có gì với cô ấy không? Dù sao thì em luôn là người để anh phải bao dung, nhưng có những lúc anh mệt mỏi, anh cũng cần một người bao dung anh.

Không cần nghĩ nhiều cũng biết, nếu bọn họ thật sự kết hôn thì sớm muộn gì cũng có một ngày Nghiêm Chính Hạo sẽ bị mê hoặc, hoặc lựa chọn Hứa Ngôn sau khi tỉnh ngộ.
Được rồi.
Lục Thi Nhã thở phào.
Không khác gì kiếp trước.
Nhưng… sao không ai nói cho cô biết người cứu ông ngoại là ba của Nghiêm Chính Hạo?
Chết mất, nhìn ánh mắt của ba anh ấy kìa…
Lục Thi Nhã thở dài.
Ông ngoại nhập viện.
Ms.Diêu sốt ruột gọi điện thoại cho Lục Thi Nhã, ngay cả giọng nói cũng không giống bình thường.
Lục Thi Nhã nhớ lại kiếp trước, hình như có khám ra được ông ngoại bị bệnh gì đó, nhưng không phải là chuyện lớn. Dù sao trước khi cô trùng sinh, ông ngoại vẫn còn sống rất khỏe mạnh.

À… là do bệnh nghề nghiệp thôi mà. Anh Chính Hạo, anh nên biết em hy vọng anh được hạnh phúc.


Anh biết, anh cũng hy vọng em được hạnh phúc.


Cảm ơn… hy vọng là thế.


Con!

Nghiêm Bách Xuyến nhìn con trai, sau đó lại nhìn Lục Thi Nhã, cuối cùng nuốt vào lời định nói.

Cô Lục đây là cháu gái của tư lệnh Diêu, ông nội con từng làm cấp dưới của tư lệnh Diêu vài năm, là do một tay tư lệnh Diêu đề bạt.

Nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy lo lắng, bởi vì hai kiếp khác nhau nhiều như vậy, cô vẫn nên nhanh chóng đi gặp Ms.Diêu thì hơn.
Mr.Lục còn đang trực nên không tới kịp, ruột gan Ms.Diêu nóng như lửa đốt, Lục Thi Nhã nhìn người bên cạnh đang chuẩn bị trở về thành phố N bằng ánh mắt xin giúp đỡ. Nghiêm Chính Hạo không nói hai lời lái xe đưa cô về nhà.
Lúc về đến nhà, chứng khiến đôi mắt đỏ hoe của Ms.Diêu, trong lòng Lục Thi Nhã rất khó chịu. Cô kéo bà lên xe, bà giật mình khi nhìn thấy Nghiêm Chính Hạo, cô cho bà một ánh mắt không cần ngại, bà cũng không còn tâm tư để suy nghĩ nhiều.
Bác cả nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm, sau đó vỗ vai cô, không nói thêm gì nhiều dẫn đầu đi trước.
Trong phòng chỉ còn lại ba người, mỗi người đều theo đuổi tâm tư của riêng mình.
Nghiêm Bách Xuyến ngạc nhiên nhìn Lục Thi Nhã, Lục Thi Nhã vô tội nhìn Nghiêm Chính Hạo, Nghiêm Chính Hạo ho khan, nghiêm mặt giới thiệu.

Ba, đây là Tiểu Nhã… Lục Thi Nhã mà trước đây con đã nói với ba mẹ.


Ông Diêu là ông ngoại của cháu?

Nghiêm Bách Xuyến không để ý tới Nghiêm Chính Hạo mà trực tiếp hỏi Lục Thi Nhã.
Nghiêm Chính Hạo lắc đầu, cười rất vô lực.

Anh và cô ấy cùng nhau lớn lên. Anh rất3 hiểu cô ấy, rất cưng chiều cô ấy. Tình cảm của anh với cô ấy rất khó nói. Anh chưa từng coi người ngoài nào là em gái, ngoại trừ9 cô ấy. Cô ấy rất tùy hứng, rất yếu ớt, khi còn bé rất đáng yêu, nhưng mấy năm nay cô ấy thay đổi rất nhiều.


Còn không 6phải là vì anh sao?

Ba người vội vã chạy đến bệnh viện thành phố N, ông ngoại vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật, ngoài cửa phòng là một đám người đang lo lắng đứng chờ đợi.
Ms.Diêu không chào hỏi được bất cứ ai, bởi vì bà cứ khóc không ngừng. Lục Thi Nhã thật sự rất muốn nói cho bà biết ông ngoại không sao cả.
Nhịn rồi lại nhịn.
Nghiêm Chính Hạo không hiểu ra sao, nhìn Lục Thi Nhã tỏ vẻ rất xin lỗi.

Ba, ba biết ông ngoại của Thi Nhã sao?

Nghiêm Chính Hạo đứng cạnh hỏi, Nghiêm Bách Xuyến xấu hổ nhìn Lục Thi Nhã .
Đèn xanh phòng phẫu thuật sáng lên, Nghiêm Chính Hạo vẫn luôn im lặng dẫn Lục Thi Nhã tiến lên trước.
Vừa thấy Nghiêm Chính Hạo, bác sĩ sửng sốt.

Sao con lại ở đây?


Nói đến cùng, có lẽ em mới là kẻ thứ ba, trộm lấy năm năm ấm áp không nên thuộc về em, vô tình để cho anh trở thành người lầm đường lạc lối. Kì thực, sự lựa chọn tốt nhất vẫn luôn ở bên anh, anh đừng bài xích nữa, hãy thử dùng một loại tâm thái khác để quan sát, mọi thứ đều sẽ khác.

Lục Thi Nhã có cảm giác sau lưng mình đang tỏa sáng vầng hào quang của thánh mẫu. Hình như cô không thích hợp với loại nhân vật bạch liên hoa này, cảm thấy quá miễn cưỡng.

Không nói những chuyện này nữa, hôm nay anh vốn hẹn em tới để xin lỗi thay cô ấy, bây giờ lại bị em coi như bệnh nhân mà đối xử. Tiểu Nhã, gì thì em cũng phải chừa cho anh chút mặt mũi chứ.

Nghiêm Chính Hạo theo Nghiêm Bách Xuyến đi vào phòng làm việc, Lục Thi Nhã làm đại diện người nhà cũng đi theo.
Nghiêm Bách Xuyến truyền đạt bệnh tình của ông ngoại với bác cả, đúng là không có chuyện gì lớn. Trước khi đi, bác cả còn nhìn cô hỏi:

Tiểu Nhã, cháu biết bác sĩ Nghiêm?

Nghiêm Chính Hạo khiếp sợ nhìn Lục Thi Nhã, nói không ra lời.

Trong đầu anh rất hỗn loạn.

Tư lệnh Diêu, người trong những câu chuyện anh nghe từ nhỏ đến lớn, người mà ông nội đã qua đời của anh kính phục nhất.

Im lặng một lúc lâu, Nghiêm Chính Hạo bật cười, đột nhiên cảm thấy thật hoang đường.

Anh bỗng nhớ đến lúc trước khi ông nội chết. Vì muốn ngăn cản anh và Lục Thi Nhã, ông nội đã mạnh mẽ thừa nhận Hứa Ngôn làm cháu dâu. Lúc này, chuyện đó đã trở thành một câu chuyện cười lớn. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của ba, anh chỉ biết lắc đầu cảm khái.

Cái gọi là
duyên phận
, thật sự tuyệt không thể tả.

Lục Thi Nhã nhìn sắc mặt kì lạ của hai người, cảm thấy thật mất tự nhiên, cô có nên
chạy là thượng sách
không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.