Chương 1032: HI HI, ĐỪNG NHƯ VẬY
-
Nàng Dâu Cực Phẩm
- Du Nhân
- 2164 chữ
- 2022-02-09 04:00:52
Trương Khải vốn đang xem náo nhiệt, nghe thấy tiếng khóc của con trai liền quay đầu sang nhìn, chỉ thấy Bàng Thiệu Đình đang bóp chặt cánh tay đứa con, ánh mắt dữ tợn lộ ra vẻ tàn độc.
Hắn ta vội vàng cướp lấy đứa con, đau lòng không thôi:
Ngoan, ba bế con, có còn đau hay không...
Ông xã, em...
Lúc này Bàng Thiệu Đình mới bừng tỉnh, ánh mắt như có mấy phần chột dạ.
Đủ rồi! Đừng cho là tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì! Kết hôn mà vẫn còn không biết kiềm chế, con mẹ nó có chính là đồ dâm phụ!
Trương Khải, anh còn không biết xấu hổ mà nói tôi? Cái đứa họ Tần ở Cẩm Tú Viện, còn con ả họ Vương ở Thủy Tinh Thành nữa, còn chẳng kể tới đám gái gú anh hay chơi đùa ở các hộp đêm. Anh ở bên ngoài lăng nhăng thế nào, anh tưởng tôi không biết à?
Bàng Thiệu Đình, mẹ kiếp, cổ dám điều tra tội?
Ha, còn cần tôi phải tra sao? Tin nhắn của vợ ba, vợ bốn của anh đầy trong điện thoại tôi đây này.
Cô đừng có nghĩ linh ta linh tinh, tôi không hề...
Không cần phải biện giải.
Người phụ nữ bình tĩnh đáp,
Bởi vì tôi sẽ không tin một chữ nào đâu.
Hừ! Cho mặt mũi mà không thèm chứ gì? Tùy cổ có tin hay không, ông đây ở bên ngoài có thể tùy tiện chơi, nhưng mà cô, nghĩ cũng đừng có nghĩ. Lục Chinh giờ đã có cả con trai lẫn con gái, càng không thèm để cô vào mắt, nhân lúc còn sớm hãy chết tâm đi, ở nhà nuôi con cho tử tế, nếu không, đừng trách tôi trở mặt không nhận người!
Trương Khải, tên khốn nạn nhà anh... lương tâm anh bị chó ăn rồi à...
Người đàn ông bực bội trong lòng, lập tức túm lấy tay cổ ta kéo đi,
Tôi cảnh cáo cổ, tốt nhất ngoan ngoãn đi theo tôi, đừng có làm ầm lên ở chỗ này, miễn cho mất mặt xấu hổ!
Hai vợ chồng nhanh chóng rời đi.
Trương Khải, anh buông tay tôi ra!
Bàng Thiệu Đình hất tay như thể muốn ném một thứ đồ dơ bẩn.
Người đàn ông trở tay giáng một cái tát, chát!
Bàng Thiệu Đình cứng đờ.
Anh đánh tôi?
Không thể tin nổi.
Đánh cô thì sao... đồ đàn bà chanh chua!
Trương Khải, tôi muốn ly hôn với anh!
Bên này, hai vợ chồng cãi cọ ầm ĩ, bên kia, hiện trường bữa tiệc vẫn đang trong trạng thái căng thẳng.
Đã nói xong chuyện chính, vốn hoặc bắt đầu bữa tiệc hoặc rời đi, nhưng tất cả mọi người lại đều không nhúc nhích. Dường như họ đều thống nhất tốt với nhau, ánh mắt dùng trên người một đôi nam nữ đang trong trạng thái giằng co.
Ồ, còn có hai đứa trẻ đứng ở bên cạnh người mẹ với tư thái bảo vệ nữa.
Em... Bọn chúng... là của anh?
Giọng Lục Chinh vô cùng cẩn thận, thậm chí còn có hơi nơm nớp sợ hãi như thể đang đi trên băng mỏng.
Đàm Hi gật đầu:
Đúng thế, bọn chúng là... bề dưới của anh. Vừa rồi anh cũng đã nghe thấy tiếng gọi ông trẻ Hai kia rồi chứ? Có muốn nghe gọi lại lần nữa hay không?
Lục Chinh cắn răng, ánh mắt gian nan đảo qua trên người cô bé con, nhìn tới mặt Tiểu A Lưu, tiếp đó, đồng tử co lại.
Đúng rồi, chính là đứa bé mà anh đã nhìn thấy ở vườn hoa trên tầng thượng.
Thậm chí anh còn nghi ngờ rằng thằng nhóc này cố ý đeo khẩu trang để không cho anh nhìn thấy mặt nữa.
Còn cả lúc rời khỏi Lục Thị, khi bước chân vào cửa xoay, tiếng
ba ơi
loáng thoáng bên tai, lúc đó anh cũng nghe thấy, sau đó Trần Khải còn nhắc lại, nhưng anh vẫn không quay đầu.
Giá như lúc đó quay lại, nhìn một cái, chỉ một cái thôi, có lẽ cũng sẽ không đến mức trở tay không kịp, chẳng chuẩn bị gì như ngày hôm nay...
Có lẽ, không phải anh không phát hiện ra mà là không dám tin tưởng, anh chối bỏ ý muốn suy nghĩ sâu xa từ trong tiềm thức, chối bỏ muốn đào sâu nghiên cứu.
Nếu anh và Đàm Hi thật sự có con, vậy Lục Chinh anh đã thất bại thế nào đây? Anh không chỉ bỏ lỡ sự trưởng thành của cô mà còn bỏ lỡ cả sự lớn lên của con. Không thể tiếp nhận, thế nên chỉ đành phải lừa mình dối người.
Hiện giờ, tất cả bại lộ ra đã hoàn toàn xé nát tấm vải che mắt của anh.
Hi Hi, đừng như thế...
Anh gần như cầu xin nói.
Mũi Đàm Hi đau xót, suýt chút nữa bật khóc, đúng thế, cho tới bây giờ, cô vẫn cứ không nỡ nhìn người đàn ông kiêu ngạo này toát ra bất kỳ sự yếu đuối nào.
Mặc dù đối tượng mà anh cúi đầu là cố.
Nhưng những chuyện trước đó mà Lục Chinh đã làm, những lời mà anh đã nói quả thực quả đáng giận.
Khi Ngộ Hà mở miệng gọi anh, anh không hề quay đầu lại, không hề dừng chân mà đi thẳng ra ngoài, đây là kíp nổ làm bùng cháy hết mọi cảm xúc của Đàm Hi.
Em đã nói cho anh lúc ở Hồng Kông. Nhưng anh trả lời em thế nào? Còn nhớ rõ những lời đã nói không?
[Ha... Tôi bị ngu mới có thể năm lần bảy lượt tin vào những chuyện bịa đặt đó của cô!
5 năm không gặp, đúng là cô càng thêm tiến bộ đấy, ngay cả loại lời nói dối này cũng nói ra được. Tiếp theo, có phải là muốn đưa tôi đi thăm con luôn không?
Ánh mắt Lục Chinh đau xót:
Anh cho rằng em...
Cho rằng em làm sao? Cho rằng em nói láo chứ gì?
Xin lỗi. Anh xin lỗi.
Lục Chinh chưa bao giờ hạ thấp mình tới mức này.
Đàm Hi ngẩng đầu, cố gắng nén không cho nước mắt chảy ra,
Được rồi, anh cứ làm tốt vai trò ông trẻ Hai của anh đi.
Nói xong, cô nắm tay hai đứa trẻ nhanh chóng rời đi.
Lục Chinh cất bước muốn đuổi theo nhưng lại bị một đám người chặn ngang, vệ sĩ áo đen mang theo khí thế sắc bén, ánh mắt thiếu thiện cảm.
Tránh ra...
Sir, đây không phải nơi ngài có thể tùy tiện giương oai.
Ha, nói hay lắm!
Nói tới đây, bàn tay anh đã biết thành nắm đấm.
Tống Tử Văn thấy tình hình không ổn liền lập tức rời khỏi chỗ đứng, bước nhanh tới cạnh anh. Mà Nhiễm Dao đang đứng trên sân khấu cũng nhanh chóng chạy xuống.
Ánh mắt hai người va chạm giữa không trung trong chớp mắt, sau đó lại tách ra như chẳng có gì.
A Chinh! Đừng xúc động.
Lục Tổng, anh không nên hành động lúc đang có cảm xúc không ổn.
Gần như mở miệng cùng lúc, Tống Tử Văn khựng lại, Nhiễm Dao ngẩn ra.
Đã từng là người yêu, giờ lại như kẻ qua đường. Thì ra sau khi chia tay nhau, giữa hai người bọn họ chẳng còn lại gì cả.
Nhiễm Dao hít sâu, còn may, cổ cũng đã quen rồi, dần dần học được cách thản nhiên.
Tống Tử Văn cố nén nỗi đau trong tim, gian nan rời ánh mắt khỏi mặt Nhiễm Dao, ngược lại quay sang nhìn Lục Chinh đang sắp nổi điên:
Giờ ở đây có biết bao người chờ xem kịch vui như thế, anh nhất định muốn để lại một câu chuyện phong phú cho các câu chuyện phiếm của giới thượng lưu thủ đô trong tương lai thật đấy à?
Được, cho dù anh có không sợ người ta bàn tán đi chăng nữa.
Tống Tử Văn không cho anh cơ hội mở miệng đã nói tiếp,
Nhưng Đàm Hi thì sao? Hai đứa trẻ thì sao? Nếu cô ấy đã lựa chọn trường hợp ngày hôm nay, dùng biện pháp không thể nào cứu vãn được để thông báo với mọi người rằng... bọn trẻ là con của anh, điều này chứng tỏ không phải cô ấy không cho lũ trẻ nhận anh, mà quá nửa là do anh đã chọc giận cô ấy ở điểm nào đó, muốn dạy cho anh một bài học sâu sắc thôi, không hơn!
Giờ anh mà đuổi theo, cảm xúc của cô ấy không ổn, thái độ của anh cũng không tốt, cục diện vốn dĩ đã không khả quan sẽ lại càng không xong. Hơn nữa, hai người các anh cần cho nhau thời gian để bình tĩnh lại, suy nghĩ cho cẩn thận xem sau này nên làm thế nào, hai đứa trẻ phải làm thế nào.
Dù sao cô ấy vẫn ở thủ đô này, cũng chẳng chạy được. Cho dù chạy, giờ anh đã rời khỏi quân đội rồi, lúc nào cũng có thể đuổi theo, đừng nóng vội nhất thời.
Không thể không thừa nhận, Tống Tử Văn là cao thủ đàm phán, chỉ nói dăm ba cầu đã có thể trấn an được cảm xúc của Lục Chinh rồi.
Bên kia, Lưu Diệu đã bắt đầu khai tiệc, tràng cảnh lại trở nên náo nhiệt như thể những chuyện vừa xảy ra chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi, ít nhất nhìn bề ngoài sẽ thấy như thế.
Tại sao cô ấy lại để bọn trẻ gọi tôi là...
Anh không thể nào mở miệng nhắc lại cái xưng hô kia được.
Hi Hi nói anh không nhận con.
Nhiễm Dao nhìn anh với ánh mắt trách cứ.
Tôi không có...
Người đàn ông gầm khẽ.
Ngày đó ở tòa nhà Lục Thị, Hạ Hạ còn lên tiếng gọi anh, nhưng anh thì sao? Cũng chẳng thèm quay đầu lại, tôi còn cảm thấy tức giận chứ nói gì Đàm Hi? Hai người yêu nhau bao nhiêu năm như thế, anh không biết tính cô ấy sao?
Lục Chinh đờ người:
Tôi muốn tìm cô ấy hỏi cho rõ ràng.
Vệ sĩ lại chặn đường lần nữa.
Nhiễm Dao sợ hai bên đánh nhau trước mặt mọi người nên vội vàng can ngăn:
Lục Chinh! Anh tỉnh táo lại chút đi... Đàm Hi mang hai đứa trẻ rời đi không phải là không dám đối mặt với anh, mà là không muốn anh bị mất mặt trước bao nhiêu người như thế! Anh đã hiểu chưa?
Buồn cười lắm đúng không? Rõ ràng là trước đó cô ấy khiến cho anh trở thành đồ ngốc nhưng lại rời đi vì không
muốn làm anh hoàn toàn mất mặt. Nói cho cùng, anh làm tổn thương cô ấy như thế, không tin cô ấy, nhưng cô ấy vẫn cứ suy nghĩ cho anh, tính toán cho anh. Bao gồm năm xưa, chuyện cô ấy rời đi kia, tôi tin là cô ấy đã phải trải qua suy nghĩ và tính toán cặn kẽ rồi mới đưa ra quyết định đó.
Cô ấy không cần ai thấu hiểu, ca ngợi, cô ấy chỉ muốn anh được tốt, có thể vùng vẫy với khát vọng của mình, có thể chuyên tâm hoàn thành sứ mệnh, theo đuổi tín ngưỡng của bản thân!
Bàn tay đang nắm chặt của người đàn ông dần thả lỏng, sự thống khổ trong mắt dần bị thay thế bởi vẻ mê man.
Giọng Nhiễm Dao hơi hòa hoãn lại,
Tôi chỉ biết nói tới đây thôi, anh hãy tự ngẫm lại mà xem.
Nói xong liền xoay người rời đi, váy trắng nhẹ bay trong không khí. Tổng Tử Văn nhìn chằm chằm vào bóng dáng càng lúc càng đi xa, ánh mắt nóng rực thoáng hiện lên sự đau đớn.
Hình như cô ấy đã gầy đi, có lẽ là do đi giày cao gót nên dáng người càng thêm thon gọn như cành liễu, không còn vẻ mũm mĩm của trẻ con nữa mà đã trưởng thành, rất xứng với danh thiên kim tiểu thư.
Có lẽ cô ấy vẫn còn hạn chăng?
Nếu không, tại sao ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng thèm cho anh ta chứ?
A Chinh, lúc này, có lẽ anh nên uống một chút rượu.
Cái gì?
Tống Tử Văn nghiêm túc:
Uống không? Tôi đi với anh.
Đi!
Hai anh em cùng nhau rời đi. Phút cuối cùng, Lục Chinh còn quay đầu, ánh mắt hung hăng thoáng nhìn về phía Đàm Hi rời đi, nghiến răng nghiến lợi...
Ông trẻ Hai chứ gì?
Đàm Hi, em cứ chờ đấy, hai chúng ta còn chưa xong đâu!
Đừng nhìn nữa, làm gì còn bóng ai mà nhìn.
Tống Tử Văn vỗ bả vai anh.
Hừ, trong lòng cậu cảm thấy không dễ chịu nên mới kéo tôi đi uống rượu chứ gì?
Lục Chinh lạnh lùng đáp,
Nhiễm Dao người ta ngay cả liếc mắt nhìn còn không thèm cho cậu đâu.
Tống Tử Văn:
...