Chương 164: Không ai có thể hiểu được nỗi đau của chó độc thân



Nếu ngài không quan tâm tới tỉ lệ tử vong trong quá trình chấp hành nhiệm vụ thì đương nhiên có thể.


Ria của ông Cát nhếch lên, cười ha ha hai tiếng:
Coi như tôi chưa nói gì đi.


Khóe miệng Thời Cảnh giật giật.

Lục Chinh đứng lên, sửa lại cổ tay áo:
Danh sách lính đủ tư cách tôi đã chuyển tới ban chỉ huy rồi, năm người dự bị tôi giao lại cho căn cứ, bước đầu dự tính bỏ ba lấy hai.



Ôi đệch...
Thời Cảnh chậc chậc, rung đùi đắc ý,
Hơn một trăm tám mươi người mà cũng chỉ có năm người lọt được vào mắt của lão Lục thôi sao? Còn khiến một phần ba người phải vào bệnh viện quân khu nằm nữa chứ, đây là tình tiết thiên quân vạn mã đi qua cầu độc mộc à?


Trầm ngâm trong một cái chớp mắt:
Cũng gần như thế.


Thời Cảnh:
...



Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.



Này, từ từ! Sao cậu chẳng quan tâm gì tới vết thương của tôi thế hả? Có phải là anh em không đấy? Tôi nói cho cậu biết nhé, thuyền nhỏ tình bạn nói lật là có thể lật ngay được đấy!



Nhìn cậu tung tăng nhảy nhót, miệng lưỡi sắc bén thế kia, chắc là không có vấn đề gì lớn đâu.



Lão Lục à, cậu đang khen tôi hay khinh bỉ tôi thế?



Cậu thích thế nào thì là thế ấy.



Cái gì?


Lục Chinh vỗ vai hắn:
Người anh em, bảo trọng.


Sắc mặt Thời Cảnh xanh lét, mấy ngày nay anh ta ở trong bệnh viện, toàn phải ăn mấy món cơm dinh dưỡng nhạt nhẽo vô vị, còn bị lệnh cưỡng chế phải nằm trên giường, bụng cũng đã tích một tầng mỡ dày rồi.

Thế mà tên khốn này còn chọc vào vết sẹo của anh ta nữa.

Rì rầm hai tiếng:
Cậu cũng đừng có nói tôi nữa đi, chúng ta thằng tám lạng, đứa nửa cân thôi! Tích cực lên, cậu ba năm không ở trong quân, tôi đây mới chưa tới một tháng, ai béo hơn ai còn chưa biết đâu nhé!
Hừ hừ, lại dám châm chọc anh ta béo nữa chứ!


Muốn so à?
Mắt lạnh hơi nghiêm, cằm nhẹ nâng, ánh mắt bình tĩnh, trầm lặng không gợn sóng.

Sống lưng của Thời Cảnh sụp xuống, lùi về ghế sô pha:
Hề hề... Vết thương còn chưa lành, chờ khỏi hẳn rồi hãy đấu ha, he he he...



Vậy tôi đi trước đây.



A Chinh, cậu...
Ông Cát gọi anh lại, sau một hồi trầm ngâm mới nói được nửa câu sau:
Định khi nào quay về đơn vị?


Chân cứng lại:
Chuyện này để sau hãy nói.


Ông Cát trầm mặc, trong đáy mắt hơi xuất hiện vẻ tiếc hận,
Được, tôi không ép cậu. Nhưng có chuyện, có khi cậu sẽ cảm thấy hứng thú đấy.


Người đàn ông nhướng mày, vẻ mặt lãnh đạm.

Ông Cát than nhẹ, chậm rãi nói ra bốn chữ ---
Tập đoàn Thiên Tước.


Trong mắt Lục Chinh có thêm mấy phần thận trọng, ngồi trở lại ghế,
Ngài nói đi.



Để tôi nói cho.
Thời Cảnh thu lại vẻ cười cợt,
Chuyện này tôi là người biết rõ ràng nhất.



Ừm.



Lần trước, tôi đã nói qua với cậu về cái công ty tên là Hồng Hâm rồi đúng không, lúc đó tôi nghi ngờ dòng chảy đầu tư tiền tệ của bọn họ có vấn đề, có thể là liên quan tới rửa tiền đen, lúc sau tìm hiểu sâu thì tra được tới... Yan, phát hiện cô ấy đã mất tích ba năm nay rồi. Tôi đã phái người tra về lịch sử xuất nhập cảnh của cô ấy, lại thông qua ngân hàng lấy được giấy tờ làm thẻ tín dụng ngân hàng của cô ấy, phát hiện lần tiêu phí cuối cùng là vào hai năm trước, hơn nữa, địa điểm là Hồ Bắc!



Hồ Bắc?
Ánh mắt Lục Chinh hơi trầm xuống.


Đúng. Thế nên, tôi nghi ngờ cô ấy không ra nước ngoài mà trốn về phía nam, hẳn là ở giữa Trung Quốc và địa khu phía tây.



Còn có một khả năng khác,
Lục Chinh xoa cằm,
Cô ta có thể tiến sang Myanmar, Việt Nam từ Vân Nam, sau đó bỏ thêm chút tiền, tùy tiện làm một cái hộ chiếu giả.



Chắc sẽ không đâu.



Tại sao lại nói vậy?



Tiền trong tài khoản của cô ấy vẫn còn nguyên, không có lý nào mặc kệ được. Tôi nghĩ rất có thể cô ấy đã...


Lục Chinh cười âm trầm,
Có lẽ trên tay cô ta đã có sẵn rất rất nhiều tiền, mấy cái thẻ kia cũng chỉ là sợi lông trên chín con trâu thôi. Cô ta hà tất lại đi mạo hiểm để lộ tung tích chỉ vì chút tiền lẻ ấy chứ?


Thời Cảnh hơi kinh ngạc, nếu lời này là thật, vậy cô em họ đó của anh ta trâu bò tới mức nào vạy chứ?


Cậu đã từng nghĩ tới chuyện này bao giờ chưa, tại sao cô ta lại muốn chạy trốn?



Tất nhiên là vì bị người ta đuổi giết.



Tại sao?



Bởi vì...
Thời Cảnh nhíu mày, đúng thế, tại sao Hồng Hâm không giết chết cô luôn mà lại cho cô ấy có cơ hội chạy trốn, sau khi nhận ra mới cho người đuổi giết chứ?


Ý của cậu là... Những người đó vốn không có ý định giết cô ấy? Là vì cô ấy chạy, cho nên mới ra lệnh truy sát sao?
Thời Cảnh trợn tròn hai mắt, giống như hiểu ra cái gì mà lại chưa rõ ràng cho lắm.


Rất có khả năng!


Thời Cảnh híp mắt:
Trên tay cô ấy chắc chắn có giữ chứng cứ mấu chốt gì đó!



Không đến mức đó.
Lục Chinh lắc đầu,
Từ trước đến nay, tập đoàn Thiên Tước làm việc cực kỳ cẩn thận và chặt chẽ, Yan lại có danh tiếng không nhỏ trong làng đầu tư, hẳn là sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu. Huống hồ, Hồng Hâm chỉ là một trạm trung chuyển tiền mà bọn họ sắp đặt ở Hoa Hạ, lúc nào cũng có thể vứt bỏ nó được, còn Yan lại chỉ là trưởng phòng đầu tư của Hồng Hâm, cô ta không có vị thế cao để nhìn toàn bộ cục diện. Có lẽ, quan hệ giữa Hồng Hâm và Thiên Tước cũng chẳng quá rõ ràng, cho dù cô ta có thu thập được một ít chứng cớ thì cũng không đáng để sợ hãi. Vì thế, tập đoàn Thiên Tước không cần thiết phải ra tay giết chết cô ta.


Thời Cảnh nhíu mày:
Vậy thì vì sao chứ?



Con người tồn tại, đơn giản vì hai lý do. Một là tính mạng, cái còn lại, là tiền.


Thời Cảnh như suy tư gì đó:
Cậu nghi ngờ là cô ấy ôm tiền bỏ trốn?


Lục Chinh cười không nói gì, đột nhiên thấy hơi phục sự dũng cảm của cô gái kia, chưa nói tới việc dám trộm trứng ngay dưới mí mắt của tập đoàn Thiên Tước , giờ còn dám ôm cả gà của người ta đi luôn!

Đúng là điếc không sợ súng!

Lúc hai người rời khỏi văn phòng của ông Cát thì trời đã sáng hẳn.

Rất nhiều lần Thời Cảnh muốn nói gì đó, nhưng lời ra tới bên miệng rồi lại không nhịn được mà nuốt vào.


Muốn nói gì?
Lục Chinh đút tay trong túi quần, mắt nhìn ra xa.

Thời Cảnh cắng răng:
Lập trường của tôi... không thay đổi.



Cậu muốn cứu cô ta?



Xin lỗi, cô ấy rất có thể là con gái của cô tôi.



Cho dù cô ta có là tội phạm kinh tế?



Có thì cũng không phải do cô ấy tự nguyện! Cô ấy đã chạy trốn tức là cô ấy biết chuyện này không đúng, có thể thấy được là tất cả những chuyện mà cô ấy đã làm đều dựa trên tiền đề không hiểu nguồn cơn trong chuyện này!


Lục Chinh cười lạnh, mắt sắc như dao:
Vậy thì cô ta cũng đã nổi máu tham khi thấy tiền, muốn nuốt riêng, nếu không thì giải thích chuyện cô ta ôm tiền trốn như thế nào đây?



Ôm tiền bỏ trốn chỉ là suy đoán, hơn nữa, một mình cô ấy trốn đông trốn tây, còn phải ứng phó với đuổi giết, làm thế nào mà
ôm tiền
được đây?



Nói thật cho cậu biết, trên tay Hồng Hâm từng nắm lượng chứng khoán có giá trị lên tới hai trăm triệu, một tờ giấy mỏng là có thể ôm hết, đổi lại là cậu, có thể động tâm hay không hả?


Thời Cảnh giống như bị sét đánh trúng,
Hai... hai trăm triệu...



Ha, cô em họ này của cậu cũng dài tay lắm, gan cũng lớn, chỉ sợ cậu có tìm về được cũng không khống chế được thôi!



Tôi sẽ chịu trách nhiệm.



Cậu dùng cái gì để chịu trách nhiệm đây? Chức vụ? Tính mạng? Hay toàn bộ Thời gia?



Tôi...


Lục Chinh thở dài, không hề ép buộc anh ta:
Cậu biết rõ ràng rằng rất có thể là cô ta đã...



Không đâu!



Tùy cậu thôi.



Chuyện này tôi sẽ xin toàn quyền phụ trách với ông Cát, lão Lục, cậu không được thọc gậy bánh xe đâu nhé!


Đáp lại anh ta là một khoảng trầm lặng lạnh lùng.

Thời Cảnh cắn răng:
Tôi hứa với cậu là sẽ không hành xử theo cảm tình.



Còn nữa, không làm chuyện gì vi phạm quy định.



Được!


Lục Chinh đột nhiên nhìn anh ta hai ba lần đầy nghi hoặc, Thời Cảnh nuốt nước bọt:
Cậu... cậu nhìn gì hả?



Tôi rất tò mò, khoảng thời gian trước cậu còn giấu giếm, nhắc tới Yan thì biến sắc mặt, sao giờ lại định thẳng thắn với ông Cát rồi thế?


Thời Cảnh cười khổ, thấp giọng đáp:
Nếu có thể thì tôi cũng không muốn nói ra chuyện này đâu. Lần này tôi rời khỏi đội ngũ là nhất thời nổi lòng tham, quá trình xảy ra nhiều sơ hở, bên trên đã bắt đầu điều tra, hôm qua nghi vấn đã bị đề ra một lần, nếu không nhả ra chút tin tức có giá trị, người ta tin tôi mới lạ đấy!



Có điều, tôi cũng không ngốc tới mức cái gì cũng nói ra. Nửa thật nửa giả là được rồi, chắc chắn bọn họ sẽ không tìm ra sơ hở ngay đâu. Cậu hãy giữ bí mật giúp tôi quan hệ giữa tôi và Yan.


Lục Chinh

một tiếng không dễ nghe thấy rồi lại nói tiếp:
Về đây.



Cùng ăn sáng không?



Trong nhà còn có người, không yên tâm.


Thời Cảnh loạng choạng, ra vẻ buồn nôn,
Không thấy ghê răng à!


Lục Chinh thản nhiên:
Tôi không ngại cậu làm tôi ghê răng lại đâu, đáng tiếc, ngay cả điều kiện tiền đề là bạn gái cậu cũng chẳng có.
Nói xong, lên xe, đóng cửa, tuyệt trần mà đi.

Thời Cảnh đứng sau, bụi dính đầy mồm.


Lão Lục, cậu cứ chờ đấy, giờ ông đây đi tìm
điều kiện tiền đề
cho cậu xem! Ghê răng chết cậu...


Nỗi đau của chó độc thân, không ai có thể hiểu!

Thời Cảnh tức tối lăn xuống hố cát, tay chân cào loạn lên.

Trời xanh ơi, loại người mặt đơ như lão Lục còn có thể tìm được bạn gái, khi nào mới tới phiên con đây?

Ông Cát đứng trên ban công văn phòng, híp mắt:
Ơ... Tiểu Lưu à, cậu lại đây nhìn xem, có phải căn cứ huấn luyện của chúng ta có chó hoang tiến vào không?


Anh bạn cảnh vệ tiến lên nửa bước, nhìn mọi nơi xung quanh:
Không thấy gì ạ! Hai cổng trước và sau đều được canh phòng rất nghiêm ngặt, tường lại cao, theo lý thuyết thì chó hoang không thể tiến vào được...



Cậu nhìn cái hố cát kia mà xem kia, không phải chó hoang cào à?


Khóe miệng anh chàng cảnh vệ run rẩy, cố gắng để không phì cười:
Không... không phải đâu ạ!



Rõ ràng là cát còn đang bay mù mịt...



Thủ trưởng à, có lẽ ngài... nhìn nhầm rồi.



Nhìn nhầm á? Sao có thể chứ nhỉ? Mắt tôi vẫn còn rất sáng đấy nhé!



Người đó... hình như là đồng chí Thời Cảnh.



Cái gì?
Ông Cát giậm mạnh cái quải trượng,
Quả thực là không được! Sáng sớm ngày ra lại học đào cát như chó thế kia, mất hết mặt mũi quân nhân rồi!


Cảnh vệ viên:
...



Liên hệ cho bệnh viện, lập tức lái xe tới đây áp tải hắn về phòng nằm cho tôi! Đúng là chẳng làm thân già này bớt lo chút nào cả!


...

Lục Chinh lái xe trở về tới Bồng Lai thì đã tới 10 giờ sáng.

Đẩy cửa ra, phòng khách thật an tĩnh, cửa sổ đóng chặt, cửa phòng ngủ khép hờ.

Mắng một tiếng
Đồ lười biếng
, lúc thay giày, động tác cũng tự nhiên nhẹ nhàng hẳn.

Đàm Hi mơ một giấc mơ, cô bò qua một bụi hoa mọc dại, đột nhiên đi tới cửa sau của một lớp học.

Cô không có thẻ học sinh, cũng không mặc đồng phục, chỉ có thể tranh thủ lúc bảo vệ ngủ gật, trèo tường vào trường.

Mới đi được mấy bước liền thấy một cái hồ nhân tạo gợn sóng lăn tăn, bên bờ trồng những hàng liễu xanh, gió thổi qua, cành liễu đong đưa.


Ngọc biếc điềm thành một cây cao, vạn nhành rủ xuống tựa tơ xanh. Hay! Thơ thật hay...


Cô đột nhiên nghe thấy có người ngâm thơ, nhìn theo tiếng nói liền thấy một bóng người cao gầy đang ngồi trên ghế dài, trước mặt là một giá vẽ, trong tầm tay là một đống màu vẽ lộn xộn và bút vẽ đủ mọi kích cỡ.

Cẩn thận tới gần, cô duỗi tay vỗ lên bả vai người đó.

Người kia đột nhiên quay đầu lại, Đàm Hi thấy gương mặt của người đó giống mình như đúc!


A...



Hi Hi! Đàm Hi!


Chợt bừng dậy, gương mặt phóng lớn của người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt, đôi mày nhíu lại mang theo quan tâm không hề che giấu.


Gặp ác mộng à?



...
Cô lắc đầu, ánh mắt dại ra.

Đàm Hi nghĩ, nếu người ngồi trên ghế vẽ tranh kia là nguyên chủ, nhìn thấy một gương mặt giống mình như đúc, cô ấy sẽ nói gì?

Lục Chinh nhìn gương mặt trắng bệch của thiếu nữ, ánh mắt ảm đạm thì cực kỳ đau lòng, duỗi tay kéo cô vào trong lòng, bàn tay lớn vỗ nhẹ sau lưng cô.


Ngoan, không sao đâu...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nàng Dâu Cực Phẩm.