Chương 303: Sự uy hiếp của lâm thuần


Giọng Lâm Thuần vẫn sắc bén như cũ, nhưng lần này lại có thêm mấy phần khắc nghiệt.

Hề Đình quay đầu sang nhìn, vẫn mang ba phần cười như trước,
Trợ giảng Lâm hình như không thích nhìn thấy tôi lắm thì phải?


Đương nhiên! Lâm Thuần thầm mắng trong lòng, có điều nụ cười càng thêm hiền lành,
Sao lại nói thế chứ?


Hề Đường nhíu mày, nhìn vào đôi mắt đầy chân thành của Lâm Thuần với vẻ nghi hoặc. Phải biết rằng, người này mồm mép cực kỳ lợi hại, lại là người không bao giờ chịu thua ai, hôm nay đổi tính rồi sao?

Đúng là Lâm Thuần không tức giận, không thèm chấp với một phạm nhân sắp thảm bại.


Hôm qua lúc tan tầm, thấy cô Hề lên một chiếc siêu xe, chắc người đàn ông đó là bạn trai của cô phải không?


Hề Đình gật đầu, trong lòng nổi lên sự đề phòng theo bản năng.

Sao vô duyên vô cớ Lâm Thuần lại hỏi tới điều này chứ?


Cô Hề có phúc thật đấy, bây giờ đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai chẳng còn nhiều lắm đâu.



... Cảm ơn.



Ồ, đúng rồi, hai người là mối tình đầu của nhau à?


Sắc mặt Hề Đình trầm xuống, trong lòng tự nhiên thấy đau nhói:
Trợ giảng Lâm không cảm thấy bản thân mình quản quá rộng rồi à?



Ồ, cô đang trách tôi sao?
Lâm Thuần chớp mắt đầy vô tội, cô ta không được xinh đẹp như Hề Đình, nhưng cũng không hề xấu, đặc biệt bữa nay còn trang điểm, khí sắc nhìn tốt hơn Hề Đình nhiều.


Đây là chuyện riêng của tôi, không cần phải báo cáo với chị.
Nói xong, lập tức đi thẳng về chỗ ngồi của mình.

Hiếm thấy khi nào Lâm Thuần không đấu võ mồm với cô ta, chỉ cầm cốc nước lên đi về phía phòng pha trà. Chờ tí nữa xem cô còn có thể kiêu ngạo được nữa không...

Hề Đình rút tài liệu ra, bên trong có bài soạn của cô ta, lạch cạch...

Một phong bì giấy rơi ra ngoài.

Cô ta nhìn xung quanh một vòng, thấy Lâm Thuần vẫn còn đang đứng bên phòng trà thì không nhịn được tò mò mở ra xem.


A...


Cô ta hét lên chói tai, phong bì rơi xuống đất, một sấp ảnh rơi ra, toàn ảnh lõa thể, da thịt trắng bóng.

Mà người phụ nữ trong ảnh chính là cô ta.

Tới... tới rồi... Thì ra là đang chờ ở chỗ này!

Lâm Thuần ôm cốc nước trà trở về. Hề Đình vội vàng nhặt những bức ảnh trên đất lên.


Không cần nhặt, tôi đã xem qua hết rồi.


Động tác đột nhiên cứng đờ,
Là chị?


Lâm Thuần cười lạnh:
Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, nếu muốn người ta không biết thì đừng có làm. Không ngờ cô Hề lại là người rất phóng khoáng như thế đấy. Nhìn ngực này đi, eo này, chân này...



Câm miệng! Chị câm miệng lại cho tôi!


Lâm Thuần lui lại nửa bước, né qua cái cào điên cuồng của cô ta,
Làm gì thế hả? Tôi có nói dối một câu nào đâu chứ. Ngực rất bự, eo thì thon...



Chị còn nói!
Hề Đình lao lên bịt miệng cô ta, không còn dáng vẻ rụt rè ngày thường nữa mà như một người đàn bà điên vừa thoát ra từ bệnh viện tâm thần.

Lâm Thuần không ngờ cô ta lại bùng nổ dữ dội như thế, cho dù đã có sự phòng bị nhưng vẫn khó tránh khỏi trúng chiêu, trong chớp mắt, cổ đã bị cào rách ra hai vệt, máu rỉ ra.

Chát...

Giơ tay tát mạnh một cái,
Con mẹ nhà cô nghĩ bà đây dễ bắt nạt lắm đúng không? Đồ đĩ, cho mặt mũi còn không biết xấu hổ!


Nếu bàn về ăn vạ chửi bới thì Lâm Thuần cũng là một kẻ lành nghề. Nửa khuôn mặt của Hề Đình lập tức sưng đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, khóe môi rách ra, hơi có máu đỏ.

Lâm Thuần giơ chân đá người ra, giày cao gót đạp lên bắp chân Hề Đình. Hề Đình đau tới mức phải hít vào một ngụm khí lạnh.

Duỗi tay sờ soạng sườn cổ, thấy có dính máu, Lâm Thuần lập tức giận sôi, xông lên túm lấy tóc Hề Đình, lại hạ thêm một tát nữa.

Hề Đình bị tát hai cái đến nỗi mắt cay xè, sự hận thù trong mắt càng sâu, giống như một con rắn độc muốn ăn thịt người làm cho Lâm Thuần không tự chủ được phải lùi về sau.


Ảnh là do chị bỏ vào tài liệu của tôi đúng không?


Ánh mắt Lâm Thuần đầy khinh bỉ,
Đúng thì sao hả?


Hề Đình cắn rách đầu lưỡi, mùi máu tươi làm cô ta dần bình tĩnh lại,
Ai đưa cho chị?



Tại sao tôi phải nói cho cô biết chứ?



Đây là xâm phạm quyền riêng tư, tôi có thể tố cáo, tống chị vào tù!



A... Ha ha...
Lâm Thuần dường như vừa nghe thấy một chuyện vô cùng hài hước, cực kỳ vui vẻ,
Tố cáo tôi á? Cô đi tố cáo đi! Có điều không biết ai sẽ là người mất mặt đây?


Cả người Hề Đình cứng đờ như thể vừa bị người ta xối một chậu nước lạnh xuống đầu.

Lâm Thuần càng thêm đắc ý:
Tôi đoán chắc người bạn trai kia của cô còn chưa biết việc này nhỉ? Nhìn anh ta đi siêu xe, mặc đồ vest như thế, chắc là một người đàn ông thành đạt lắm. Cô nói xem, nếu anh ta nhìn thấy ảnh chụp khỏa thân này của cô thì liệu có tiếp tục hẹn hò với cô không?


Hề Đình như bị sét đánh,
Chị không thể làm như thế...



Ôi, tôi cũng không định làm như thế đâu, cô nghĩ mà xem, chúng ta đều là phụ nữ với nhau, tội gì làm khó cho nhau chứ? Có thể giơ cao đánh khẽ với cô thì tôi cũng sẵn lòng thôi...
Lâm Thuần lắc đầu, thở dài liên tục.


Chị có điều kiện gì?



Xem ra, cô Hề là một người rất sáng suốt đấy, thế tôi không vòng vo nữa. Rời khỏi đại học T, không được đi theo giáo sư Phạm nữa.



Tại sao chị cứ luôn nhằm vào tôi như vậy?
Hề Đình rút một cái khăn giấy để lau khóe mắt, sau khi lau sạch nước mắt, ánh mắt lại trở nên sắc bén như cũ, giống như muốn chọc thủng một lỗ trên người Lâm Thuần vậy.


Chậc chậc, không biết nên khen cô thông minh hay là ngốc nghếch nữa! Tôi và trợ giảng Vương đều tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành nghệ thuật chuyên nghiệp, vượt qua qua bao nhiêu người mới có thể bước chân vào đại học T này, lại trải qua một đống khảo hạch mới có thể đi theo bên cạnh giáo sư Phạm, có được một vị trí nhỏ như bây giờ. Nhưng cô thì sao hả?


Hề Đình nhìn cô ta, sự tàn nhẫn trong mắt không hề giảm xuống.

Lâm Thuần coi như không thấy, cô ta đã nhịn đóa bạch liên hoa này từ lâu rồi.


Cô có bằng thạc sĩ không? Tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của cô rồi, lưu học sinh, chưa học xong chương trình đã bỏ về nước, ngay cả một chứng chỉ học vị cũng chẳng có. Cô có thi tuyển vào đây không? Bộ đội nhảy dù, chắp nối đi cửa sau, tôi nghĩ chắc là nhờ vào người bạn trai giàu có kia của cô đúng không? Một kẻ mới tới, không đi từ tầng chót lên mà bò thẳng vào vị trí trợ giảng, cô bảo những kẻ nỗ lực bò lên từng ngày như chúng tôi làm sao chịu đựng nổi chứ hả?


Hề Đình cười lạnh, thuận thế túm lại mái tóc dài:
Bởi vì chị không có, nên chị ghen ghét.



Đúng thế, tôi cực kỳ ghen ghét.
Lâm Thuần thẳng thắn thừa nhận,
Có điều, khi nhìn thấy người đàn ông kia, tôi lại đột nhiên thấy không cần phải ghen ghét nữa.



Tại sao?



Một con đĩ dựa vào thân thể để kiếm ăn, ngàn người cưỡi, vạn người ngủ đáng để tôi phải ghen ghét sao?
Lâm Thuần có một mối tình rất gắn bó, là bạn thanh mai trúc mã, ba mẹ hai bên cũng đã gặp nhau, cũng chuẩn bị đi tới chuyện cưới hỏi.

Đời này có hai việc khiến cô ta cảm thấy tự hào, thứ nhất là dựa vào khả năng của chính bản thân mình để đi tới ngày hôm nay, thứ hai là có được một mối tình tâm đầu ý hợp, hơn nữa nhận được hồi báo ngang nhau.

Sự nghiệp và người đàn ông đều có, cô ta còn phải ghen ghét cái con khỉ gì chứ!

Lời này thật sự chọc trúng hồi ức đáng xấu hổ của Hề Đình, gã đàn ông béo mập đè lên người cô ta, miệng hôi thối, răng vàng khè...


Câm miệng! Không ăn được nho thì nói nho còn xanh! Chị có xinh đẹp được như tôi không? Bạn trai chị có ưu tú như bạn trai tôi không? Chị đã được tới Italy du học chưa? Chị chẳng có gì sánh được với tôi nên chị mới đỏ mắt, chị đố kỵ, thế nên mới nghĩ cách đuổi tôi đi chứ gì!


Lâm Thuần cười khinh bỉ,
Cô Hề à, không ngờ cô còn là kẻ tự yêu mình điên cuồng như thế đấy? Tôi tự thấy mình không xấu. Bạn trai lại luôn thuận theo ý tôi, sẽ rửa bát, nấu cơm, rửa chân, giặt quần áo cho tôi, bạn trai cô có làm thế không? Tôi chưa từng đi Italy, nhưng tôi đã từng sang Pháp rồi. Hơn nữa, hình như tôi chẳng có điểm nào thua cô thì phải?


Hề Đình nghiến răng:
Đồ chó!



Cứ chửi đi, dù sao cô cũng phải cút khỏi đây thôi, tôi để cô mắng một lần cho hết.



Chị chắc chắn là tôi sẽ rời đi như thế à?



Không thì sao chứ?


Hề Đình đột nhiên cầm lấy những tấm ảnh chụp kia, điên cuồng xé nát trước mặt Lâm Thuần:
Tôi sẽ tuyệt đối không đi!



Cứ xé đi, dù sao đều là ảnh rửa thôi, phim ảnh vẫn còn trong tay tôi đây.



Đưa cho tôi!


Lâm Thuần lùi về sau.

Hề Đình áp sát lại, ánh mắt dữ tợn:
Đưa phim đây cho tôi!



Cô... nằm mơ đi!


Cô ta túm lấy con dao mở thư trên bàn, sắc mặt Lâm Thuần biến đổi kịch liệt, lập tức giành trước vào tay, Hề Đình xông lên cướp lấy.

Trong quá trình tranh đoạt, Lâm Thuần bị sự tàn nhẫn không muốn sống của đối phương dọa cho sợ hãi, cô ta càng dùng thêm sức. Không thể để con dao này rơi vào tay Hề Đình, nếu không cô ta sẽ bị con đàn bà điên này chỉnh cho thảm.

Dù sao Hề Đình cũng vừa mới ốm xong nên sức lực không thể so được với Lâm Thuần, sau khi bị đạp hai cái liền kiệt sức ngã oạch xuống đất.

Lâm Thuần nhét con dao vào trong ngăn kéo, ngón giữa và ngón trỏ tay phải bị cắt qua, một trận đau xuyên tim dâng lên, ánh mắt cô ta lộ vẻ độc ác, xông lên tát cho Hề Đình hai cái.


Tôi không nói lời thừa với cô nữa, hoặc là chạy lấy người, hoặc là công bố ảnh chụp.



Chị dám!



Tại sao tôi không dám chứ?



Công bố ảnh chụp này ra rồi, chị tưởng rằng chị có thể toàn thân lui ra sao? Tôi nhất định sẽ báo cảnh sát...
Mặt Hề Đình đã sưng như đầu heo, giọng thều thào như đang hấp hối.


Báo cảnh sát thì có lợi ích gì chứ? Ảnh này không phải do tôi chụp, tôi cũng sẽ không dùng danh nghĩa bản thân để công bố, cho dù cảnh sát có tới, không có chứng cứ thì cũng chẳng làm gì được tôi cả.



Có phải là Kha Nhan không? Có phải Kha Nhan đưa ảnh cho chị không?


Lâm Thuần đè sự nghi hoặc trong lòng xuống, Kha Nhan ư?

Cái tên nghe khá quen...

Đúng rồi, nữ sinh ở trên bản tin nóng trên diễn đàn trường tên là Kha Nhan!

Một đạo ánh sáng xẹt qua trong óc...
Là cô!
Lâm Thuần chỉ vào Hề Đình,
Cô đã sai sinh viên đó hãm hại Đàm Hi!



Không phải tôi...


Lâm Thuần không ngu, thấy vẻ chột dạ của Hề Đình liền biết ngay trong chuyện này có điều mờ ám. Tuy rằng không biết tại sao Hề Đình lại cất công đi đối phó với một sinh viên, nhưng Lâm Thuần chắc chắn chuyện này có liên quan tới Hề Đình!


Không ngờ, cô lại đê tiện tới mức độ này! Thật sự khiến người ta phải thay đổi cách nhìn.
Mọi sự nhân từ và do dự trong lòng lập tức tan thành mây khói, ánh mắt Lâm Thuần trở nên kiên định,
Tôi nhất định phải đuổi cô ra khỏi đại học T này! Miễn cho cô thành một cục cứt chuột làm hỏng cả nồi nước!



Khụ khụ...
Hề Đình cảm thấy không thoải mái, lại bị nhiễm lạnh, ho tới tê tâm liệt phế.

Trong mắt Lâm Thuần hoàn toàn không có sự đồng cảm nào.

Cô ta nhất định phải đuổi Hề Đình đi thì vị trí giảng viên tương lai mới có cơ hội được. Cô ta sẽ không để bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh, mà Hề Đình này chính là khối đá chắn đường có bối cảnh nhất trên đường thăng tiến của cô ta, không thể không loại trừ!

Ích kỷ cũng được, đê tiện cũng thế. Nếu những bức ảnh này đã rơi vào tay cô ta rồi thì chẳng có lý do gì mà không lợi dụng cho tốt cả. Mà có khi người cho cô ta những tấm ảnh này cũng ủng hộ cô ta làm thế ấy chứ?

Không hiểu vì sao, trong đầu cô ta đột nhiên hiện lên dáng vẻ mỉm cười ngoan ngoãn của Đàm Hi...

Lâm Thuần chớp mắt, gạt bỏ những ý tưởng không thực tế ra khỏi đầu. Ai đưa ảnh chụp cho cô ta không quan trọng, quan trọng là những bức ảnh này có thể hủy hoại Hề Đình!


Bắt đầu từ ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy cô xuất hiện ở văn phòng này nữa, nên làm thế nào thì cô tự mình suy nghĩ đi!



Lâm Thuần, tôi có thể cho chị tiền.



Ồ...



Chỉ cần chị ra giá, tôi có thể thỏa mãn chị.



Cô Hề đúng là kẻ có tiền nhỉ.



Mười vạn, sao hả?


Lâm Thuần không dao động.


Hai mươi vạn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nàng Dâu Cực Phẩm.