Chương 727: Bị xem mắt, tìm đến tận nơi
-
Nàng Dâu Cực Phẩm
- Du Nhân
- 1097 chữ
- 2022-02-08 04:17:03
Lưu Tổng đâu?
Đàm Hi đến công ty, nhưng không nhìn thấy Lưu Diệu.
Linda mím môi, dường như không tiện lên tiếng.
Xảy ra chuyện gì rồi?
À... tôi nghe nói, ba mẹ Lưu Tổng đến thăm cậu ấy.
Cho nên?
Đàm Hi mở tập tài liệu được chất thành đống trên bàn, không quan tâm lắm, có gì đáng để ấp a ấp úng đâu?
Hình như muốn giới thiệu đối tượng cho cậu ấy.
Đàm Hi khựng lại, là sao?
Linda cân nhắc một lúc, đối diện với ánh mắt thắc mắc của Boss, gật đầu một cách rất khẳng định.
...
Giới thiệu đối tượng, đổi một cách nói khác, tức là xem mắt ý hả?
Ha, xem ra ông bà Lưu vẫn chưa biết chuyện kia.
Đàm Hi vung bút, ký tên vào chỗ trống, đóng lại, đặt sang một bên, mở tiếp tài liệu thứ hai.
Lâm Tầm thì sao? Kêu anh ta đến văn phòng một chuyến.
Hôm qua Tiểu Lầm xin nghỉ phép rồi.
Đàm Hi không thấy bất ngờ, nhàn nhãn bưng ly nước lên, uống một ngụm:
Anh ta xin nghỉ phép gì?
Nghỉ phép kết hôn
.
Khụ... Anh ta xin nghỉ phép kết hôn?!
Tôi nhìn thấy trên đơn viết như thế đó.
Aiken đồng ý rồi?
Hai tháng trước Lâm Tâm vào làm, cầm theo giấy chứng nhận giải nhất giao dịch chứng khoán A, bất ngờ vào tổ Thao tác, nhanh chóng trở thành cánh tay đắc lực của Aiken. Họ đều là người trẻ tuổi, đã âm thầm xưng anh em với nhau cả rồi.
Vừa nghe nói anh em của mình sắp kết hôn, làm gì có cái lý không duyệt nghỉ phép chứ?
Vì thế anh ta ký tên một cách sảng khoái.
Đàm Hi chìm vào suy nghĩ, cuối cùng sau khi ký xong năm phần tài liệu, rút ra được một kết luận đáng sợ: việc đã bại lộ!
Nhưng chợt lại nghĩ theo kiểu vui sướng trước nỗi đau của người khác, có nên cho Lâm Tâm thêm vài ngày phép, để tiện làm lớn chuyện...
Bên kia, Lưu Diệu ngứa mũi, xoay người hắt xì một cái.
... A Diệu, Xảo Xảo có chỗ nào không tốt? Gặp mặt thôi mà, có cần bài xích đến thế không?
Mẹ Lưu rút khăn giấy lau mũi cho con trai, phải nói là khuyên hết lời rồi.
Lưu Diệu lắc đầu lần thứ N:
Mẹ, con xin mẹ, đừng hành hạ con nữa được không?
Cái này sao gọi là hành hạ được? Liên quan đến việc lớn cả đời của con, bắt buộc phải đặt lên hàng đầu, không có cửa để thương lượng thêm!
Mẹ lưu trở nên cứng rắn.
Ba, khuyến mẹ đi chứ...
Ba Lưu đang tính lên tiếng, mẹ Lưu liếc mắt nhìn tới:
Lo mà thái rau của ông, đừng làm loạn cho tôi!
Ba Lưu cười lấy lòng vợ, vứt lại cho con trai một ánh mắt
tự cầu phúc
, sau đó tiếp tục đi thái sợi củ cải của ông.
Mẹ đã hẹn thay cho con rồi, chiều nay, phòng nhỏ trong Thú Trà Lầu. Lâm Xảo nói rồi, con bé sẽ đến đúng giờ.
Lưu Diệu ngừng cười, anh ta cho rằng chỉ cần nói đùa vài cầu là có thể qua ải, nhưng không ngờ mẹ anh ta lại làm thật, xem ra không tỏ rõ thái độ là không được.
Mẹ, con không có cảm giác với Lâm Xảo, sẽ không đi đâu.
Vậy còn có cảm giác với ai? Hả? Mẹ và ba con không yêu cầu cao, chỉ cần là một cô gái có gia thế trong sạch là được, không nói cứ nhất định phải là Lâm Xảo! Con thì hay lắm, cấp 3 không yêu đương thì còn có thể nói là vì phải học tập, nhưng 4 năm đại học vẫn không có động tĩnh gì, đến bây giờ đã đi làm rồi vẫn lủi thủi một mình, như thế sao mà được?
Lưu Diệu trầm mặc, cũng có thể không biết nên nói gì để phản bác lại.
Con trai à, mẹ cũng không muốn đốc thúc con, nhưng chúng ta không yên tâm.
Không yên tâm cái gì?
Giọng nói của Lưu Diệu trở nên lạnh lùng.
Ánh mắt bà Lưu khẽ lóe sáng, không giải thích nhiều, chỉ nói:
Dù sao con bắt buộc phải đi gặp Lâm Xảo.
Không đi!
Con...
Con có người yêu rồi.
Mẹ Lưu kinh ngạc, sau đó mặt mày trở nên rạng rỡ:
Sao con không nói sớm? Con gái nhà ai vậy? Khi nào dẫn đến cho mẹ gặp mặt đây?
Tạm thời không cần, đợi ổn định rồi nói tiếp.
Người thủ đô hay Tân Thị? Nhưng không sao, hai chỗ này cũng khá gần...
Lưu Diệu không muốn nói chiều, chỉ ừ hai tiếng cho có lệ,
Mẹ nhớ từ chối phía bên Lâm Xảo!
Ôi, Xảo Xảo là một đứa trẻ tốt. Hai con lúc bé còn cùng chơi nặn bùn với nhau... chỉ tiếc...
Lưu Diệu nghe lời cằn nhằn, bực bội không thôi.
Đúng rồi, con với cô gái đó làm chung một công ty hả?
Gì ạ?
Mẹ Lưu kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa, tính toán xem làm sao để nghe ngóng thêm một ít tin tức của đối phương từ trong miệng Con trai mình.
Con đi rót cốc nước.
Lưu Diệu tìm đại một lý do chuồn đi.
Hừ! Con cho rằng con không thừa nhận thì bà đẩy đoán không ra à? Cũng không xem thử là ai đẻ ra con...
Ai hiểu con bằng mẹ, xem ra khả năng là đồng nghiệp rất lớn.
Cứ như thế, mẹ Lưu mang theo nỗi khát khao muốn gặp con dấu, nhân lúc Lưu Diệu không có ở nhà bèn tìm đến công ty.
Ba Lưu:
Chúng ta như thế này không được hay cho lắm nhỉ?
Mẹ Lưu:
Có gì không hay chứ?
Ba Lưu:
Tìm lên tận nơi như thế, làm cứ như đi hỏi tội, trở về làm mất mặt con trai...
Mẹ Lưu:
Tôi đến gặp con dấu, có gì mất mặt đầu? Và lại A Diệu không phải là giám đốc công ty này hay sao? Ai dám nói năng lung tung chứ?
Ba Lưu:
Muốn đi thì bà đi đi, dù sao tôi cũng sẽ đợi ở đây!
Mẹ Lưu:
Ông dám!
Ba Lưu:
...
Tôi biết phải làm sao đây? Tôi cũng rất tuyệt vọng nhé!
Cứ như thế, hai vợ chồng vào thang máy đánh thẳng đến tầng lầu của Thịnh Mậu, tinh...
Xin hỏi, hai bác là?
Tiếp tân mỉm cười chào đón.
Ánh mắt tinh tường của mẹ Lưu quan sát cô ta từ đầu đến chân, ho nhẹ hai cái mới lên tiếng:
Chúng tôi là ba mẹ của Lưu Diệu.