Chương - 124: Trảm Soái Đoạt Kỳ
-
Nạp Thiếp Ký 2
- Mộc Dật
- 2514 chữ
- 2020-05-09 01:17:18
Số từ: 2507
Nguồn: Vip Văn Đàn
Dương Thu Trì cảm giác bản thân hiện giờ giống như một thợ hớt tóc, trên tay cầm một cái dao cạo cực bén, dù nước ấm phun xịt cho đầu tóc ướt xong, nhẹ lướt lưỡi dao, từng lọn tóc thi nhau rơi xuống. Dao đến đến lông tóc rụng sạch đến đó, sát tận da đầu! Và dưới tầm càn quét của cây súng maxim hạng nặng, không có ai có thể đứng vững.
Hắn nhắm hai bên phải và trái cổng thành bắn dồn, trong thời gian cạn một chung trà, hai bên cửa thành phía tây mấy trăm mét ngoại trừ hàng nghìn thi thể chồng chất, không có người nào sống sót!
Thủ quân trên thành bị sự tình phát sinh bên dưới ngẩn cả ra. Bọn họ mới đầu còn không biết vì sao địch quân đột nhiên ngã ra chết. Chờ khi dưới thành người chết ngày càng nhiều, tiếng hò hét, tiếng hỏa súng ngày càng ít, chỉ có tiếng gầm thét tạch tạch của súng máy hạng nặng trong tay Dương Thu Trì, lúc này họ mới biết thì ra là thứ vũ khí như xuất phát từ chỗ tử thần đến nằm trong tay Dương Thu Trì thoáng chốc đã lấy đi tính mạng hàng nghìn địch nhân! Và thế là, một truyền mười mười truyền trăm, thủ quân khắp thành đều biết bên mình có lưỡi hái tử thần chuyên gặt hái sinh mệnh địch nhân, có thể chớp mắt cắt đi vô số đầu địch!
Trong chiến tranh thời cổ đại, sĩ khí vô cùng trọng yếu. Quân đội có sĩ khí cao thường có thể lấy ít thắng nhiều. Và sĩ khí chủ yếu đến từ lòng tự tin tất thắng nhất. Sự tự tin đối với thắng lợi khiến người ta bạo phát lực lượng mà ngày thường họ không ngờ.
Do đó, thủ quân trên thành lâu bắt đầu phản kích mãnh liệt địch quân xông được lên mặt thành hoặc đã vào trong thành. Tin tức này cũng nhanh chóng truyền khắp toàn thành, nên bá tánh trong thành sục sôi lên. Và khi chuyện đó truyền đến tai bá tánh, thì chuyện thường đã trở thành bất thường, cố sự đã trở thành thần thoại. Họ truyền tai nhau rằng, vị trượng phu của bạch y nữ hiệp suýt giết chết Trương Hiến Trung trong trận huyết chiến ở Phượng Dương Thành mười năm trước, và cũng là tân nhiệm thủ bị của Kiềm Dương huyện Dương Thu Trì, đã cầm trong tay một quái thú hung mãnh. Miệng có quái thú chỉ cần há ra, là có thể phóng vô số quái thú nhỏ, chớp mắt có thể cắn chết cả trăm địch quân. Hiện giờ, mặt tây thành thi thể của địch quân đã chất chồng thành núi. Mặt tây thành đã không còn địch quân tiến công, bỡi vì tất cả đều bị quái thú của Dương thủ bị tiêu diệt!
Thứ thần thoại này có lúc có tác dụng làm tê liệt và an ủi sự hoảng sợ của con người. Do đó, bá tánh trong thành sôi sục, đều cùng vác gậy gộc dao búa tham gia chống cuộc hạng chiến vô cùng kịch liệt với hàng nghìn địch quân từ ba mặt thành đánh vào.
Trong thời lãnh binh khí, một binh sĩ tay cầm đao chẳng mạnh hơn dân chúng cầm dao phay bao nhiêu, đặc biệt là đấu chiến cận thân trong những con đường hẹp. Địch quân xông vào phần lớn là cầm trường mâu, vốn cho là đại binh đã phá thành, bá tánh sẽ như con dê im lìm quỳ xuống để mặc cho chúng chém giết. Thật không ngờ, ở Tương Tây dân tộc thiểu số người Miêu và người Đồng rất nhiều, và hán tộc tạp cư cũng bị phong tục địa phương ảnh hưởng, nên biến thành bưu hãn vô cùng. Điểm này có thể giải thích vì sao trong chiến tranh giải phóng Trung Quốc sau này, thổ phỉ ở Tương Tây nổi tiếng toàn quốc về sự hung hãn thiện chiến. Hiện giờ, dân chúng ở đây có hai vợ chồng bạch y nữ hiệp lãnh đạo, cộng thêm một quái thú khủng bố biết cắn người hỗ trợ, lại có mấy nghìn Đồng quân và Minh quân, đã dậy lên niềm hi vọng sống còn, nên phàm ai có thể động đậy đều xách vũ khí đánh bừa với địch quân.
Và thế là mấy nghìn địch quân đánh vào trong thành rơi vào biển người mấy vạn bá tánh đang tiến hành chiến tranh nhân dân với chúng. Điều khác biệt sau khi thành phá ở những lần trước là, trong lần này, ở đầu đường cuối hẽm đều là xác chết của tướng sĩ địch quân công vào thành. Đến chết chúng cũng không thể nào tin là mình đã bị dao phay, gậy gỗ, thậm chí đá cụi tước đoạt sinh mệnh!
Lúc này, ánh ban mai cuối cùng đã chiến thắng hắc ám, trời đông đã lộ mây vải cá báo hiệu một buổi bình minh mới sắp bắt đầu. Ngoại cửa tây thành, sau khi địch quân mấy trăm mét chung quanh Dương Thu Trì đã bị diệt sạch, mượn ánh sáng mờ mờ, hắn nhìn thấy ở xa xa có không ít địch quân hoảng hốt cùng vô số chiến mã, thiết giáp kỵ binh... Giữa những khải giáp sáng choang và mã đao lóe hàn quang đó, có một ngọn cờ viết chữ Soái cao cao, càng lúc càng rõ ràng dưới ánh bình minh rực rỡ.
Cờ chữ Soái! Đó nhất định là quan chỉ huy của địch quân rồi! Còn có những khẩu hồng di đại pháo làm hắn cắn răng nữa.
Dương Thu Trì hai mắt phún hỏa, vác cây súng máy Maxim lên, như phát điên xông thẳng tới phương hướng lá cờ chữ Soái của địch quân. A Hạnh Ny vác một rương đạn, Lưu Dũng và các hộ vệ vác thùng nước, rương đạn thở khì khì chạy sát theo sau.
Địch quân thấy họ chỉ có mười mấy hai mươi người, không có vũ khí gì lại dám xông về phía đại quân của chúng, đều không biết rốt cuộc là thế nào. Bọn chúng không biết kẻ xông ở trước nhất, vác cái ống tròn tròn có bánh xe như con ngựa trời to lớn đó chính là tử thần đã tước đoạt sinh mệnh hàng nghìn tướng sĩ của chúng. Thực ra thì, những kẻ biết đấy là tử thần đều đã bị tử thần mang đi sạch hết rồi!
Dương Thu Trì xông lên mấy trăm mét, khi cách địch quân hai ba trăm mét nữa thì dừng lại. Lưu Dũng và mọi người lập tức chạy theo đến, không cần dạy bảo dặn dò, đã khuân mấy thi thể của quân sĩ địch chất đống lại. Dương Thu Trì kê súng máy maxim lên đống xác chết này, mũi súng lập tức phun ra từng lưỡi lửa và tiếng gầm giận dữ, bắn quét qua lại vào đám đông địch quân.
Tiếng gào thảm, tiếng gào cực kỳ thảm thiết và khủng khiếp vang lên cùng với tiếng súng không ngừng nghĩ. Đại đa số địch quân đều chỉ kịp gào một tiếng là như bị lèn chặt cổ bóp chết, không có một tiếng rên.
Cho dù là gặt hái lúa mạch lúa nước cũng không nhanh nhẹn và sướng khoái như vậy. Từng lớp từng hàng, từng đội địch nhân lân lượt ngã xuống. Hỏa súng thủ, cung tiễn thủ trước khi chết còn cố gắng phóng tử đạn và tên về phía họ, nhưng chỉ không tới phân nửa cự li thì đã rơi xuống đất. Hồng di đại pháo nặng nề và cao, cứ giương lên hổ thị đam đam nhìn vào thành lâu phía xa xa, chứ không biết nguy hiểm chực chờ ngay dưới chân chúng.
Thực ra thì loại pháo này chỉ có thể lợi dụng đạn đạo để bắn xa, chứ không cách gì nhanh chóng chuyển thành bắn ngang, càng không thể bắn vào mục tiêu chỉ cách hai ba trăm mét. Do đó, chúng như mãnh hổ bị xích sắt trói chặc, cứ mặc cho chó gấu em trai mang tên Maxim gầm gừ làm nhục.
Trời đã sáng, địch quân ở xa cuối cùng nhìn rõ, thì ra những người từ trong thành xông ra mang theo vũ khí quái dị này đã đoạt sinh mệnh của quá nhiều tướng sĩ bên chúng. Trong khi đó, hỏa súng, cung tên không cách gì làm họ biện thương. Lúc này hỏa pháo càng vô dụng, duy nhất hữu dụng đó là kế hay nhất trong tam thập lục kế - chạy là thượng sách!
Quân đội của Trương Hiến Trung vốn kỷ luật nghiêm minh, cho dù có triệt thối cũng phải tiến hành rất trật tự. Nhưng mà, tận mắt chứng kiến cả nghìn người chớp mắt chết đi, lại thấy vũ khí quái dị như gió thu quét sạch lá khô biến hàng loạt tướng sĩ phía trơớc ngã như rạ, tử vong khủng bố lập tức phủ trùm toàn quân. Chúng chẳng còn quan tâm cái gì là tiền quân cái gì là hậu quân, cái gì là hậu quân biến thành tiền quân, tiền quân yểm hộ hậu quân triệt thối nữa, nhân vì chúng chỉ có thể bị đánh mà không thể đánh trả, chẳng có thể yểm hộ được ai, cho nên tất cả như bầy kiến vỡ ổ, hoảng loạn chạy dài.
Tướng lĩnh chỉ huy dưới soái kỳ quyết định liều một phen. Trống trận vàng lên, hơn nghìn thiết giáp kỵ binh gào rú xông tới họ, muốn lợi dụng tốc độ của kỵ binh để xung kích, chém chết họ!
Dương Thu Trì rống to: "Đến hay lắm!"
"Tạch tạch tạch... Tạch tạch tạch... Tạch tạch tạch... Tạch tạch tạch..." Súng máy maxim điên cuồng khạc lửa. Tuy chỉ có cự li mấy trăm mét, và cùng bắt đầu bằng chữ M, nhưng tốc độ của Mã (ngựa) chẳng thể nào sánh với tốc độ đạn bắn ngược lại từ khẩu Mã...xim! Dù thiết giáp kỵ binh có khải giáp nặng, nhưng giáp này căn bản không chống được đan bắn với tốc độ cao, vẫn bị xuyên thấu thi thể, chui ra sau lưng rồi tiếp tục cắm vào thân thể phía sau.
Đạn quét qua, hàng ngựa chạy trước ngã nhào, đè vào đám bộ binh phía trước đang chạy ngược lại. Các chiến mã phía sau đã được huấn luyện kỹ, phóng người bay qua khỏi chiến hữu, tiếp tục xông lên. Nhưng mà, đạn của súng Maxim quét qua giống như dây cản ngựa vô hình, cứ cản ngã chúng hết. Chiến mã trúng đạn hí dài muốn chồm dậy, nhưng cuối cùng vô lực ngã xuống. Trọng giáp kỵ binh rơi xuống đất, có lớp thì bị té ngất đi, có lớp thì bị trực tiếp trúng đạn theo tử thần đi trước một bước, có lớp may mắn gương đứng lên định chạy về sau, nhưng mới chạy mấy bước đã bị tử đạn đuổi theo bắn trúng, ngã trong vũng máu.
Tử đạn chéo chéo như mưa rào, thiết kỵ giáp nặng vốn là đội vô địch chi sư càn quét chiến trường, nhưng giờ lại bị súng máy maxim điên cuồng khạc lửa càn quét lại, trở thành như ông già chín mươi, khựng lại, ngã dúi, bò lên, lại ngã... Trường cảnh trước mắt khiến Dương Thu Trì nhớ lại những phim ảnh bi tráng về quân nhà mạt Thanh cố sức kháng kích liên quân tám nước xâm lược - quân xâm lược người mặc quân phục sáng ngời, dùng súng máy hướng vào tướng sĩ thiết giáp thuộc Bát kỳ quân của Thanh triều mà càn quét, giết sạch họ. Hoàn cảnh đó so với giờ cũng chẳng khác gì!
Hắn hi vọng một ngày nào đó sẽ dùng cây maxim này càng quét đám quốc gia tây phương mũi lỏ mắt xanh dám khi nhục dân Trung Quốc của hắn xưa kia, à không, sau này, khiến cho chúng biết thử sự thống khổ và sỉ nhục của Trung Quốc vào hai trăm năm sau là như thế nào!
Cuối cùng, dưới cờ soái vang lên tiếng thanh la thu quân! Đến lúc này, tướng sĩ địch quân đã loạn thành một đoàn, càng chạy như đàn trâu điên bị lửa đốt vào mông.
Dương Thu Trì sao có thể để chúng dễ dàng bỏ chạy. Tầm bắn hữu hiệu của súng máy hạng nặng Maxim này lên đến 1000 mét, nếu sử dụng đạn thường với thước đo có thể đạt 2500m. Cờ soái đang trong tầm bắn của hắn!
Dương Thu Trì đem trọng điểm càn quét bắn về hướng có cờ soái!
Bắn quét trong đám người tập trung dày đặc như vậy giống như canô lướt qua mặt hồ, hắn nhanh chóng tạo ra một khoảng trống do ngã rạp thật nhanh - hai bên là địch quân chạy như điên, ở giữa là thi thể ngã rạp. Lớp người ngã nhanh chóng tiến lên, xuất hiện tới cờ lớn có chữ soái (帅)!
Từ xa, hắn thấy có mấy đại tướng mặc khôi giáp dưới cờ thấy tướng sĩ phía trước đua nhau ngã rạp, hoảng hốt quay đầu ngựa định chạy. Nhưng động tác của họ sao nhanh bằng tốc độ của đạn, lập tức đua nhau ngã xuống ngựa, ngay lá cờ lớn đó cũng ngã theo.
Chủ tướng bị giết, đại kỳ đã ngã, chiến trường tức thời đại loạn, binh sĩ địch quân chỉ còn biết hận cha mẹ sao không sinh cho thêm mấy cặp giò để chạy cho nhanh.
Dương Thu Trì chuyển sang bắn theo hình rẻ quạt, hai mắt đỏ ngầu. Khi địch quân chạy ra khỏi tầm bắn, hăn vác súng lên định đuổi theo, nhưng A Hạnh Ny ỏ bên cạnh vội hô lớn: "Thu Trì ca, chỉ còn rương đạn cuối cùng!"
Nhìn miệng nàng nói, đưa tay mở miếng vải nhét lổ tai ra nghe cho rõ hơn, Dương Thu Trì ngẩn người đặt súng xuống, quay lại nhìn, thấy Lưu Dũng và mọi người đều hai tay trống lốc, bên người nằm ngổn ngang mấy rương đạn trống!
Hắn rúng động người, nhìn về phía A Hạnh Ny, rất may là trước mặt nàng còn có một rương đạn đầy. Rương này nhiều lắm cũng chỉ có 500 phát, như vậy là hắn đã bắn hơn 5000 phát đạn rồi! Không thể bắn nữa, số đạn này cần phải giữ lại đề phòng.
Hắn nhìn địch quân như luồng hồng thủy ôm đầu rút đi mà không thể truy kích, lòng cảm thấy hơi tiếc.