Chương 354: Hàn Tuyết San
-
Ngã Dục Phong Thiên
- Nhĩ Căn
- 2569 chữ
- 2020-05-09 02:38:26
Số từ: 2554
Quyển 4: Ngũ sắc chí tôn
Dịch: hoangtruc - nhóm dịch HTP
Đại Ti Long gì chứ?
Mạnh Hạo có lạ lẫm đối với danh xưng này, bèn mở miệng hỏi. Mà hắn thì đã đi đến trước mặt tên tu sĩ Mặc thổ đang run rẩy cả người, mang theo vẻ kính sợ và khủng bố nhìn Mạnh Hạo.
Đại Ti Long chính là danh xưng người mạnh nhất trong Ti Long nhất mạch tại Tây Mạc, cũng giống như là Đồ Đằng Thiên vậy, đều là danh xưng của những cường giả đỉnh phong vậy.
Một bên là vì tế tự ra được dị yêu siêu việt, một bên nắm giữ được năm ấn kí Đồ Đằng. Về chiến lực thật sự thì người kia đạt tới Trảm Linh, còn người sau thì cũng tiếp cận Trảm Linh.
Người trả lời Mạnh Hạo, cũng không phải là tu sĩ Tây Mạc đang run rẩy, mà chính là nữ tử áo trắng Hàn Tuyết San phía sau.
Lúc này màn sáng bên ngoài thân thể nàng cũng đã tiêu tán, con Tằm đầy uế oải không còn chút sức lực kia cũng đã được nàng thu lại.
Hàn Tuyết gia tộc Hàn Tuyết San, đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.
Hai tu sĩ mang đầy thương tích bên cạnh nàng cũng đầy cảm kích nhìn về phía Mạnh Hạo, có điều vẻ cảnh giác sâu trong mắt họ cũng không biến mất.
Dù sao biểu hiện của Mạnh Hạo vừa rồi không chỉ dọa cho tên tu sĩ Tây Mạc kia sợ hãi không thôi, mà còn kinh sợ tất cả bọn họ.
Một cái phất tay, hơn trăm con Hắc lang thê lương mà chết chỉ còn lại máu đen, máu đen cũng hóa thành đám sương đen. Trong nháy mắt, đám sương đen lại hóa thành mưa rơi xuống trong phạm vi trăm trượng, không còn ngọn cỏ, toàn bộ sinh cơ hoàn toàn bị tiêu diệt.
Loại thủ đoạn này khiến cho cả bọn đều kinh hãi, lại không nhìn thấu được tu vi của Mạnh Hạo, tựa như trên người Mạnh Hạo như được bao phủ tầng tầng lớp lớp thần bí làm người khác không thể không kính sợ được.
Ta không phải là Đại Ti Long, bất qua ngươi đúng là cần cảm tạ ta.
Mạnh Hạo lắc đầu, đưa tay phải điểm một chỉ xuống mặt đất sau đó nhất lên điểm vào giữa trán tên tu sĩ Tây Mạc này.
Một chỉ này hạ xuống, cả người tên tu sĩ Tây Mạc run lên mạnh mẽ, ánh mắt cũng đầy mờ mịt, cả người như mất hồn.
Chỉ có tu vi Kết đan sơ kì, vậy mà có thể khống chế nhiều mãnh thú cường đại đến như vậy. Đây…chính là tu sĩ Tây Mạc ư?
Trong lòng Mạnh Hạo cũng có chút hiểu ra, nhưng lại cảm thấy tò mò hơn về tu sĩ Tây Mạc, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía nữ tử áo trắng.
Ta không ra tay cứu người không công.
Mạnh Hạo vừa nói ra, thì ánh mắt của hai tên tu sĩ bên cạnh nữ tử áo trắng này lập tức lóe sáng đầy cảnh giác. Hơn nữa vừa rồi Mạnh Hạo điểm một chỉ xuống giữa trán tên tu sĩ Tây Mạc kia bằng một thủ đoạn khiến cho người khác nhìn không ra, làm cho hai tu sĩ này cảm thấy vô cùng kinh hãi. Lúc này lại nghe Mạnh Hạo nói vậy thì không thể không khẩn trương.
Tiến bối muốn gì, xin cứ tự nhiên phân phó.
Nữ tử Hàn Tuyết San nhẹ giọng nói.
Ta muốn một con Hàn Tuyết Tằm.
Mạnh Hạo nói thẳng.
Lời hắn vừa nói ra khiến cho hai tu sĩ bên cạnh nữ tử áo trắng lập tức nhíu mày lại, trong ánh mắt ẩn sâu bên trong là sự chán ghét đối với Mạnh Hạo.
Hàn Tuyết San có chút chần chừ nhìn về phía Mạnh Hạo.
Tiền bối, Hàn Tuyết Tằm chỉ khi còn là ấu thể mới có thể nhận chủ. Mà theo như ta biết thì gia tộc Hàn Tuyết ta lúc này cũng không có ấu thể đấy, nhưng có thể tin tức ta biết không được đầy đủ, không bằng tiền bối cùng ta quay về Hàn Tuyết thành. Đến lúc đó ta sẽ cậy nhờ gia tộc xem xét lại, coi như có thể báo đáp ân cứu mạng của tiền bối.
Hàn Tuyết San nhìn Mạnh Hạo, đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa chút suy nghĩ không lộ ra ngoài. Nàng này tuy nói lời cảm ơn cứu mạng đối với Mạnh Hạo, nhưng cũng cực kì kiêng kị, một màn vừa rồi nghĩ lại nàng còn cảm thấy hoảng sợ.
Hôm nay, nếu như ương ngạnh từ chối, nàng mơ hồ có loại dự cảm nếu trả lời không tốt, hằn đối phương vô cùng có khả năng từ ân nhân biến thành cừu gia đấy.
Hơn nữa nàng cũng không xác định được người trước mắt là trùng hợp xuất hiện ở nơi này, hay là do an bày sắp xếp mọi chuyện sẵn.Tuy nhiên, bất kể là gì thì nàng biết một khi đối phương đã chịu xuất hiện thì tính mạng nàng cũng không cần phải lo lắng thêm nữa. Mà một khi về tới Hàn Tuyết thành, hết thảy mọi chuyện đều có thể tùy thuộc vào tâm ý của mình mà ngịch chuyển trở lại.
Mạnh Hạo có chút suy nghĩ, rồi liếc nhìn qua nữ tử áo trắng, trong mắt đầy thâm ý sâu sắc nhưng cũng mỉm cười gật đầu đồng ý.
Trong lòng nữ tử áo trắng này không chút thả lỏng, nhưng nàng cũng cười lớn với Mạnh Hạo, đồng thời kín đáo giữ một khoảng cách với hắn. Còn hai tên tu sĩ kia lại vô cùng cảnh giác đối với Mạnh Hạo, đồng thời đi sát bên nàng.
Còn tên tu sĩ Tây Mạc kia thì lại mờ mịt đi sau lưng Mạnh Hạo như đã hoàn toàn không còn là gã nữa, một màn này khiến cho đám người Hàn Tuyết San kinh hãi không thôi.
Thánh Tuyết thành nằm tại phương Bắc của vùng đất Mặc Thổ này, tuy cách Tây Mạc một đoạn nhưng khoảng cách cũng không tính là quá xa, nơi đây băng tuyết phủ quanh năm, xem ra cũng là một mảnh đất phủ trắng hiếm hoi trong toàn bộ đất đai màu đen nơi này.
Khoảng cách nơi này cùng với Đông Lạc thành mà Mạnh Hạo vừa chiếm cứ không hề gần. Tuy nói cùng là thành viên Cửu Minh, nhưng hai bên rất ít khi lui tới với nhau, dù sao thì Đông Lạc gia tộc cũng là tầng thấp nhất trong Cửu minh, còn Hàn Tuyết gia tộc lại từng là thủ lĩnh của Cửu Minh, cho dù hiện nay có chút xuống dốc nhưng vẫn giữ niềm kiêu ngạo như trước.
Còn vị lão tổ Trảm linh thường xuyên bế quan trong truyền thuyết kia, tuy đã có mấy trăm năm không xuất hiện nhưng đến cùng vẫn chưa ai biết được vì lão tổ này còn sống hay đã chết.
Chỉ cần một tia khả năng có thể xảy ra, thì địa vị của Thánh Tuyết thành vẫn không thể nào rơi xuống nghìn trượng được.
Cho nên tuy Thánh Tuyết thành không còn bằng trước kia, nhưng vẫn còn vinh quang, huy hoàng sót lại bao trùm lấy toàn bộ Thánh Tuyết thành.
Hôm nay, toàn bộ Thánh Tuyết thành lại chìm trong nặng nề, như đang phải chịu một áp lực to lớn hóa thành đen phủ kín khắp cả bầu trời như đè chặt lấy mặt đất phía dưới. Lúc này trên tường thành kiến tạo từ băng tinh, Hàn Tuyết gia tộc và các tu sĩ bên trong thành đang ngưng trọng nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài, mặt đất chấn động liên hồi, một con Giao long đen tuyền thon dài có thêm đôi cánh phía sau đang uốn lượn trên bầu trời, ánh mắt đỏ tươi lộ ra đầy vẻ hung tàn, thỉnh thoảng còn gào rú chấn nhiếp cả tâm thần đám tu sĩ.
Nhìn ra xa, số lượng Giao long có cánh như thế này khoảng năm mươi con đang vờn quanh bốn phía thánh thành này. Trên mặt đất còn có khoảng bảy tám mươi con Hung sư màu lam hung hãn to lớn, cao khoảng bảy tám trượng, những nơi nó đi qua, mặt đất đều hiện ra băng sương màu lam phủ khắp nơi.
Ngoại trừ những con hung thú này còn hơn một ngàn tu sĩ đi theo sau những hung thú này. Từ Thánh Tuyết Thành nhìn về phía xa xa, đám tu sĩ này đều mặc hắc y, mang mặt nạ, trong đó chủ yếu là mặt nạ Trắng đại biểu cho tu vi Trúc cơ, còn có khoảng ba mươi người đeo mặt nạ xanh rải rác bên trong.
Đi đầu là một lão già mang theo mặt nạ bạc với mái tóc màu bạc tung bay, tản ra khí tức tu sĩ Nguyên Anh.
Xa xa, trên một ngọn núi tuyết còn có mấy trăm thân ảnh cao lớn đứng đó. Vẻ mặt những người này không đổi sắc, trên người có ấn kí Đồ Đằng với số lượng khác hẳn nhau. Khí tức của đám người này cũng khác hẳn với những tu sĩ khác, có thêm một chút cuồng dã, nhiều hơn một chút yêu dị.
Bọn họ chính là những tu sĩ Tây Mạc.
Giữa Thánh Tuyết thành và đại quân Mặc Thổ Cung lúc này được phân tách làm hai phía nhờ một màn gió tuyết bao phủ tám hướng.
Ở một chỗ xa hơn nữa, có khoảng mấy ngàn đệ tử Mặc thổ cung đang phân tán ra thành một vòng tròn lớn bao vậy chặt chẽ Thánh Tuyết thành vào bên trong.
Tựa như chiến tranh, vô cùng căng thẳng.
Mà phía sau nữa, chính là đoàn người Mạnh Hạo, lúc này bọn họ đang ở bên ngoài Thánh Tuyết thành. Nhìn một màn này, ngoại trừ Mạnh Hạo, thì sắc mặt Hàn Tuyết San và hai tên tu sĩ kia đều trở nên vô cùng khó coi.
Hơn một ngày dài đi đường, Mạnh Hạo không hỏi đối phương vì lý do gì mà lại rời khỏi Thánh Tuyết thành, mà điểm này thì Hàn Tuyết San cũng không chủ động đề cập đến.
Nhưng khi Mạnh Hạo nghe được hai người kia nói vài chuyện, thì dường như nửa tháng trước đoàn người bọn họ gồm có hơn ba mươi người đi theo, nhưng lúc này thì chỉ còn lại hai người bọn họ thủ hộ mà thôi.
Xem ra là không thể vào thành được rồi.
Mạnh Hạo thản nhiên nói. Trận thế của Mặc Thổ cung như vậy là muốn vây Thánh Tuyết thành vào tử cục. Sở dĩ còn chưa phát động công kích có thể vì nguyên nhân nào đó mà ngoại nhân không biết được. Lúc này người có tu vi cao nhất ra mặt cũng chỉ là tu vi Nguyên Anh, tới giờ thì cũng chưa tính là quyết đấu, mà chỉ mang tính chất thăm dò là chủ yếu.
Hàn Tuyết San đang muốn mở lời thì chợt nghe thấy một tràng kèn thổi vang lên từ khắp mặt đất, cùng lúc đó là đám Giao long có cánh trên bầu trời cũng gáo rú lên một tràng dài rồi phóng thẳng tới Thánh Tuyết thành. Đám Hung sư bảy tám trượng đầy hung hãn, toàn thân lóng lánh ánh xanh lam cũng lao ra theo như từng mũi tên màu lam thật lớn, tốc độ cực nhanh lao thẳng về Thánh Tuyết thành.
Ngay sau đó, đám tu sĩ Mặc Thổ cung nghe thấy tiếng kèn hiệu lệnh cũng nhanh chóng bay lên, phía sau bọn hắn là hai tên cự nhân cao hơn ba mươi trượng đi nhanh đến, bước chân nện xuống mặt đất chấn động từng đợt ầm ầm. Trên vai bọn chúng là một thanh đại kiếm hơn trăm trượng.
Kiếm bị tàn phá, nhưng có khí tức tang thương, khí thế tản ra kinh người.
Không chỉ như thế, tiếng kèn xuất hiện, trên mặt đất là một mảnh Hắc hải xuất hiện,trong đó là mấy vạn con Hắc lang từ bốn phương tám hướng xuất hiện thẳng đến Thánh Tuyết thành mà đi.
Màn sáng bao phủ Thánh Tuyết thành lóe sáng, gần một ngàn tu sĩ từ trong thành bay ra, đứng bên trong quầng sáng tự mình triển khai thuật pháp, những pháp bảo sáng chói xuyên thấu quầng sáng tiến đến đám tu sĩ và mãnh thú triển khai chém giết.
Bên trong thành lóng lánh ánh sáng trắng, rồi năm đốm sáng hình ngôi sao dần hiện ra lơ lửng, xoay tròn giữa không trung, mỗi lần xoay tròn đều tản ra một đạo bạch quang hình vòng cung quét ra ngoài thành.
Âm thanh mặt đất chấn động ầm vang, tiếng nổ kinh thiên động địa, một hồi chiến tranh tu sĩ mà Mạnh Hạo chưa từng thấy qua lúc này hiện lên rõ ràng trong mắt hắn.
Ngay khi chiến tranh vừa bắt đầu, Mạnh Hạo cũng nhìn thấy trong Thánh Tuyết thành có một hàng hơn mười người đồng loạt chạy ra khỏi màn sáng, rồi một đạo ánh sáng năm ngồi sao cũng hiện lên trên đầu của bọn họ nhanh chóng xoày tròn, tản ra từng đạo bạch quang hình cung. Những nơi bạch quang lướt qua, mãnh thú gào thét mạnh mẽ tránh né, thậm chí cả Giao long trên không trung cũng nhanh chóng tránh né không dám đến gần.
Không phải một chi đội ngũ như thế, mà có khoảng mười chi từ trong thành lao ra ngoài triển khai đại chiến với Mặc Thổ cung. Trong khoảng thời gian ngắn, nhưng tiếng nổ vang ầm ầm, tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, chém giết trở nên kịch liệt.
Mạnh Hạo đều chưa từng nhìn thấy đại chiến tu sĩ qua, trận chiến lớn như vậy là lần đầu tiên hắn gặp phải. Tận mắt nhìn thấy, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy hồi hộp, chỉ là hắn không phải là người mới chân ướt chân ráo gia nhập Tu Chân giới nên cũng nhanh chóng bình phục lại.
Ánh mắt hắn lúc này chủ yếu tập trung vào thân hai cự nhân trên chiến trường. Động tác bọn họ vô cùng chậm rãi, nhưng mỗi bước chân hạ xuống đều khiến cho mặt đất phải chấn động, đại kiếm trong tay mỗi lần vung lên đều tràn ra Kiếm khí kinh người.
Cũng chính lúc này, trong mười chi đội ngũ kia có một chi lao ra, phương hướng lại chính là nơi đám người Mạnh Hạo đang đứng. Nhìn qua có vẻ trùng hợp, nhưng khi Mạnh Hạo nhìn thấy được vẻ vui mừng ánh lên trong mắt Hàn Tuyết San thì hắn lập tức hiểu được, đây chính là đám người tiếp ứng đưa nàng này trở về thành.