Chương 356: Đây Là Ngoài Ý Muốn
-
Ngã Dục Phong Thiên
- Nhĩ Căn
- 2111 chữ
- 2020-05-09 02:38:25
Số từ: 2098
Quyển 4: Ngũ sắc chí tôn
Dịch: Ma Đạo Tử
Thượng Cổ Ứng Long có thức ăn khoái khẩu là Giao!
Giờ khắc này, hư ảnh Thượng Cổ Ứng Long được biến ảo bên ngoài than thể Mạnh Hạo, tự động bay lên không, thân ảnh khổng lồ của nó tuy chỉ là hư ảo nhưng cũng đủ làm rung động tất cả tồn tại quanh đó!
Mấy chục con giao long trên không trung sợ hãi, run rẩy gào lên. Hư ảnh Ứng Long lần nữa truyền ra tiếng gào thét khiến cho tất cả Hắc Lang, và cả con Hung Lam Sư bảy tám trượng dưới mặt đất, nguyên một đám run rẩy, không thể không quỳ rạp xuống, cúi đầu phát ra âm thanh thần phục.
Toàn bộ Giao Long trên bầu trời đều tuyệt vọng nhưng cũng không dám di động, để hư ảnh Ứng Long tới gần thôn phệ.
Bốn phía chiến trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn lên không trung, chứng kiến Hư ảnh Ứng Long nhẹ nhàng thôn phệ từng con Giao Long một. Đến khi tất cả Giao Long đều bị cắn nuốt, nó trở lại bên người Mạnh Hạo, dần dần biến mất.
Bốn phía vẫn tĩnh mịch như trước.
Mạnh Hạo ho khan một tiếng, hắn tới gần Hàn Tuyết San, nghiêng đầu nhìn về phía nàng, hắn thấy được đối phương và thanh niên bên cạnh đều ngơ ngác, sợ hãi.
"Ta là ân nhân cứu mạng ngươi, ngươi chưa báo đáp ta mà cứ chạy đi như vậy, sao được chứ." Mạnh Hạo có chút ngại ngùng, dường như cảm thấy nói chuyện với một nữ tử như vậy có chút không hay.
Hàn Tuyết San run lên, đôi mắt sợ hãi, khẩn trương không biết nên nói cái gì.
Nhưng lúc này, nàng bỗng nhiên trợn to hai mắt. Không chỉ nàng mà tất cả những người đang chú ý Mạnh Hạo, đều hô hấp dồn dập.
Từ sau lưng Mạnh Hạo truyền đến một tiếng gầm giận dữ, tên Cự Nhân cao hơn ba mươi trượng kia, giờ phút này múa đại kiếm lên, rồi chém về phía Mạnh Hạo.
Đại kiếm như có thể vạch phá hư vô, phát ra âm thanh bén nhọn. Kiếm phong không hề khuếch tán mà ngưng tụ, khiến cho sương mù bốn phía Mạnh Hạo lập tức hỗn loạn.
Mọi chuyện nói thì chậm nhưng xảy ra chỉ trong chớp mắt, gần như ngay khi Mạnh Hạo mở miệng đại kiếm đã cách đỉnh đầu hắn không đến mười trượng!
Thanh kiếm này dài trăm trượng, kẻ sử dụng kiếm là Cự nhân cao hơn ba mươi trượng lực lượng to lớn. Cho dù không có tu vi, cũng đủ để chấn động tất cả mọi người.
Ngay khi thanh Đại kiếm chém đến đỉnh đầu Mạnh Hạo, tạo ra trùng kích khiến sương mù bốn phía Mạnh Hạo cuốn ngược về bát phương, thân ảnh của hắn tại đây dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Mạnh Hạo không quay đầu lại, tay phải giơ lên đỉnh đầu trực tiếp bắt lấy mũi kiếm, oanh một tiếng nổ mạnh.
Lực lượng mạnh mẽ từ thân kiếm truyền đến khiến cho toàn thân xương cốt hắn kêu lên ken két, mặt đất nứt ra, hai chân của hắn thậm chí bị đè xuống bảy tám tấc! Có điều thần sắc Mạnh hạo không chút biến hóa, xoay người, mắt lạnh nhìn Cự Nhân sau lưng.
"Tuế nguyệt!" Mạnh Hạo nhàn nhạt mở miệng, trong nháy mắt mười thanh tuế nguyệt mộc kiếm từ Túi Trữ Vật của hắn bay ra, tạo thành Liên Hoa Kiếm Trận, xoay tròn, vờn quanh Cự Nhân kia.
Cự Nhân gào rú, gã muốn rút đại kiếm về, nhưng lại hoảng sợ phát hiện, đại kiếm bị Mạnh Hạo bắt được như bị cố định lại, dù hắn dùng hết vẫn không thể kéo lại. Cặp mắt hắn lóe lên lục mang, hét lớn một tiếng, thả Đại kiếm ra, mãnh liệt đấm về phía Manh Hạo.
"Có ý tứ, giết đi quả thực lãng phí." Mạnh Hạo cười cười, ném đại kiếm đi, dứt khoát thu lại Tuế Nguyệt Liên hoa, ngay khi Cự nhân đấm xuống, thân thể hắn lóe lên Huyết Băng, biến mất, sau đó xuất hiện ở đỉnh đầu Cự Nhân, tay trái chỉ vào thiên linh Cự Nhân.
"Phong Chính!"
Mạnh Hạo vừa nói ra, không những chiến trường mà cả Thiên Địa nơi đây trong mắt mạnh Hạo đều xuất hiện trùng điệp, từ đó một tia khí tức người khác không nhìn thấy ngưng tụ lại, theo tay trái Mạnh Hạo trực tiếp dung nhập vào đầu Cự Nhân.
Cự Nhân gào rú, hai tay chụp về phía Mạnh Hạo, nhưng đều bị Mạnh Hạo sử dụng Huyết Độn liên tục tránh đi, thậm chí thân thể hắn thoạt nhìn không hề nhúc nhích, vẫn tiếp tục Phong Chính. Mọi người bốn phía chứng kiến hết thảy đều rung động mạnh.
"Bị ta Phong Chính là vận mệnh của ngươi, nếu còn cự tuyệt..." Tay trái hắn đặt vào đỉnh đầu Cự Nhân, ánh mắt lóe lên dị sắc, hắn có thể cảm nhận được Cự Nhân phản kháng, nhưng lại mơ hồ có khát vọng với Yêu khí của hắn, nó do dự. Mạnh Hạo cũng nhìn ra Cự Nhân này thực sự không phải người, mà là một loại sinh linh khác, có được thân thể khổng lồ, nhưng không thể mở miệng, linh trí đơn giản, không thể tu hành.
Thế nhưng một thân khí lực, một kích vừa rồi có thể so với Kết Đan Đại viên mãn tự bạo, mà loại huyết nhục chi lực đơn thuần này thậm chí so với tu vi lại càng kinh người. Cho nên Mạnh Hạo mới động tâm, cũng muốn thử Phong Chính thuật của mình, có hiệu quả với gã không. . . Hắn muốn thử lấy thân phận Phong Yêu Sư phong Cự Nhân thành Yêu! Mạnh Hạo vừa nói xong, toàn thân Cự Nhân chấn động, lục mang trong mắt biến mất, thần sắc cũng không còn dữ tợn mà trở nên nhu thuận, để Mạnh Hạo tùy ý đem Yêu khí từ bốn phía không ngừng dung nhập vào cơ thể gã.
Những điều đang xảy ra trước mắt đối với Mặc Thổ tu sĩ không rõ hư thực đương nhiên không có rung động như lúc trước Ứng Long xuất hiên, nhưng đối với Tây Mạc tu sĩ mà nói giờ khắc này đầu của bọn họ hoàn toàn nổ vang. Nhất là ba tên Ti Long kia sắc mặt đại biến, chuyện này với bọn họ thực sự là không cách nào tin, để cho đầu óc bọn họ trống rỗng.
"Man Cự Nhân lại có thể bị hàng phục. . . Điều đó không có khả năng, Man Cự Nhân không thể nào bị hàng phục, dù cho Đại Tư Mã cũng không làm được. Dù là Thiên Man bộ lạc chúng ta cũng là vì ước định năm đó với Man Cự Nhân nhất tộc mới có thể làm được, trừ chúng ta ra, toàn bộ tây mạc không thể có người hàng phục được Man Cự Nhân!"
"Điều này không có quan hệ với tu vi, đây là quy tắc, là tôn nghiêm của Man Cự Nhân, huyết mạch không cho phép,. . . Nhưng tất cả những chuyện trước mắt là sao. . ."
Trong khi những Ti Long kia rung động, Mạnh Hạo đứng ở đỉnh đầu Cự Nhân, không để ý chiến trường vì sự xuất hiện của mình mà hỗn loạn, không để ý sự hoảnh sợ của người bốn phía với mình, càng không để ý sương mù bốn phía, khí độc bay lên không hình thành Độc Vân, mà cúi đầu, nhìn về phía Hàn Tuyết San sắc mặt tái nhợt ở dưới mặt đất.
"Ta cứu ngươi hai lần, nếu muốn báo đáp thì đến bên cạnh ta, ta tiễn ngươi về nhà." Mạnh Hạo mỉm cười mở miệng, tay phải Cự Nhân hạ xuống, đặt trước mặt Hàn Tuyết San. Giờ khắc này, dưới ánh mắt mọi người, Hàn Tuyết San hô hấp dồn dập, sững sờ, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo. Chính nàng cũng không biết làm sao, bước chân đạp lên trên tay Cự Nhân, để gã nâng lên, đặt ở đỉnh đầu, đứng cạnh Mạnh Hạo, gã gào lên bước nhanh về phía Thánh tuyết thành.
Giờ phút này hai tu sĩ Nguyên Anh lúc trước đánh nhau cũng đều ngơ ngác nhìn mọi chuyện đang xảy ra, bọn họ thấy được toàn bộ quá trình, đối với Mạnh Hạo đã có ngưng trọng.
Man Cự Nhân chạy nhanh, đại địa chấn động, những nơi gã đi qua như có cuồng phong gào thét, chỉ một lát đã xuất hiện ở bên ngoài màn sáng Thánh tuyết thành. Tu sĩ trong thành đều thấy được từng màn lúc trước, giờ phút này đều không biết phải làm sao, có nên mở màn sáng ra hay là không.
Cũng chính là lúc này, từng tiếng kèn truyền ra, tất cả mọi người ngoại thành dù là Mặc Thổ Cung hay Tây Mạc tu sĩ, còn có cả những dị yêu hung thú kia đều chậm rãi lui ra phía sau. Một nén nhang sau, Thánh tuyết ngoại thành, không còn một tên tu sĩ Mặc Thổ cung nào.
Trận này là lần đầu song phương tiếp xúc, đều có ý định thăm dò đối phương, khắc chế tu sĩ Nguyên Anh, có điều Mạnh Hạo xuất hiện lại làm rối loạn ý đồ đó. Điều quan trọng là sĩ khí đã suy nên Mặc Thổ cung rút đi không chút do dự.
Mặc Thổ cung rút lui, cả Thánh tuyết nội thành đều vui mừng hoan hô, nhưng rất nhiều người biết rõ, chiến tranh chỉ vừa mới bắt đầu.
Bà lão Nguyên Anh kia giờ phút này từ không trung đi tới, đứng trước Mạnh Hạo, nhìn hắn. Bốn phía dần yên tĩnh, màn sáng thành trì không tiêu tán, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Mạnh Hạo.
Ngươi cần gì?" Bà lão chậm rãi hỏi.
"Hàn Tuyết tằm." Mạnh Hạo mỉm cười mở miệng.
"Ngươi dựa vào đâu?" Bà lão chậm rãi nói ra.
"Ta cứu nàng." Mạnh Hạo chỉ vào Hàn Tuyết San bên cạnh.
"Không đủ." Bà lão lắc đầu.
"Ta cứu nàng hai lần!" Mạnh Hạo rất nghiêm túc nói.
"Vẫn không đủ." Bà lão thần sắc bình tĩnh, nhìn qua Mạnh Hạo.
"Ta nghĩ sau này có lẽ sẽ cứu nàng lần thứ ba." Mạnh Hạo chần chừ một chút.
Cho dù ngươi có cưới nàng cũng không đủ, Hàn Tuyết tằm ấu trùng, luyện hóa cần một năm, mà hiện nay trong gia tộc ta chỉ còn lại hai cái kén!" Bà lão nhàn nhạt nói ra.
"Ta có thể dùng độc." Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, nhìn bà lão.
"Luyện độc cho Hàn Tuyết tộc ta một năm, lão thân có thể làm chủ cho ngươi một Hàn Tuyết tằm, nhưng nếu như để ta phát hiện ngươi còn có tâm tư khác, vậy ngươi có thể vào thành nhưng… đừng mong ra được." Bà lão nhìn Mạnh Hạo thật sâu, tay phải nâng lên, thân thể Hàn Tuyết San bay ra được bà lão mang đi, quay người đi về hướng màn sáng.
Khi sắp bước vào trong màn sáng, Hàn Tuyết San bỗng nhiên quay đầu nghiêm túc nhìn Mạnh Hạo.
"Bà bà đã đáp ứng ngươi, ngươi nếu có lòng xấu xa, ngày sau Thiên Lôi diệt hồn, tuyết tằm cắn trả, ngươi tự giải quyết cho tốt!"
Mạnh Hạo mỉm cười, đang muốn mở miệng, bỗng biến sắc, tay phải không chút do dự nâng lên, trong tay đã xuất hiện linh hồn của Lý gia lão tổ, Lôi Đình nổ vang, một đạo thiểm điện từ trên trời đánh xuống, trực tiếp bổ vào trên linh hồn lão, lão còn chưa kịp kêu gào cùng nguyền rủa đã bị Mạnh Hạo thu lại.
Có điều giờ phút này, hắn phát hiện mọi người xung quanh đều cổ quái nhìn mình, ngay cả bà lão kia cũng sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn. "Ngoài ý muốn, khục khục. . . Đây là ngoài ý muốn." Mạnh Hạo có chút lúng túng, vội vàng mở miệng.