Chương 373: Sao lại là hắn?
-
Ngã Dục Phong Thiên
- Nhĩ Căn
- 1407 chữ
- 2020-05-09 02:38:31
Số từ: 1396
Quyển 4: Ngũ sắc chí tôn
Dịch: Ma Đạo Tử
Không ai trong Thánh Tuyết Thành hiểu được những lời này của Mạnh Hạo, họ không rõ cụ thể câu chuyện, chỉ mơ hồ cảm thấy Mạnh Hạo từng quen biết vị Mặc Thổ Đạo Tử này.
Thế nhưng khi La Trùng nghe thấy những lời này, đầu óc gã nổ vang, thần sắc dưới mặt nạ đại biến, gã không thể tin được. Đời này gã sợ nhất hai người, một kẻ là Nam Vực Phương Mộc, một kẻ khác chính là Mặc Thổ Yêu Chủ.
Lúc này đột nhiên nghe được lời nói của Mạnh Hạo, người khác nghe không hiểu, nhưng gã sao có thể không hiểu, hai mắt gã mạnh mẽ co rút lại.
"Là hắn, chính là hắn!!"
"Chỉ hắn mới biết được chuyện này, chết tiệt, sao lại là hắn!!" La Trùng thở gấp mắt trợn to, từng chuyện cũ hiện ra trong đầu làm cho đáy lòng gã run lên. Đặc biệt là cơn ác mộng sau khi gã bị trúng độc về tới Mặc Thổ Cung, dùng hết mọi biện pháp mà vẫn không giải được.
Không những vậy cứ mỗi tháng lại có vài ngày toàn thân gã đau đớn đến khó có thể chịu được, ngày đêm kêu rên trong sợ hãi. Thậm chí sư tôn gã cũng bất lực, ngay cả vị Đan Sư đến từ Đông Thổ kia cũng phải thở dài bó tay.
Những kí ức này trong chớp mắt nhấn chìm gã, làm đầu óc gã trống rỗng, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, hắn vạn vạn lần không nghĩ tới mình vì tránh đối phương nên đã lâu không ra ngoài, không ngờ ngay lần đầu tiên xuất hiện tại đây nơi hẻo lánh này lại gặp cơn ác mộng kia.
Hắn đứng yên tại chỗ, đáy lòng bi phẫn đến cực điểm. Gã muốn rống to rằng mình vô tội, gã thật sự không biết đối phương ở đây, nếu biết vị Yêu chủ đáng sợ này ở chỗ này thì có đánh chết hắn cũng không đến.
Lại nghĩ tới đối phương đã từng nói gã không được phép bước vào chỗ hắn trong vòng trăm dặm, cả người La Trùng lập tức run rẩy, nỗi sợ hãi không cách nào hình dung được như một cơn cuồng phong trào lên trong lòng gã.
Nghĩ tới sự đáng sợ của đối phương, hơn nữa gã có cảm giác sinh tử của mình chỉ trong một ý niệm của đối phương. Tất cả những điều này như vô số ngọn núi suýt nữa nghiền nát La Trùng.
Cái gì mà Đạo Tử Mặc Thổ Cung, cái gì mà vinh quang, cái gì mà mặt mũi, tất cả những thứ đó lúc này đều bị gã vất ra đằng sau, mạng gã mới là thứ tối trọng yếu. Cũng bởi vậy, hiện tại La Trùng vô cùng sợ hãi.
"Chết tiệt, làm sao hắn lại ở chỗ này!"
Đầu óc gã quay cuồng, sự sợ hãi như nhấn chìm gã. Những tu sĩ bên cạnh gã cũng sững sờ, lời nói này của Mạnh Hạo có chút bá đạo, khiến cho bọn họ sốt ruột muốn thể hiện lòng trung thành của mình. Ngay lập tức có kẻ đứng ra.
"Khẩu khí thật lớn, từ trước tới giờ đều là người khác gặp Đạo Tử Mặc Thổ Cung ta thì phải tránh lui trăm dặm, ngươi chỉ là một tên Đan Sư mà lại dám càn rỡ như thế!"
Một câu kia như lôi đình đánh mạnh vào trong lòng La Trùng còn đang đứng dại ra ở cạnh đó, làm cho cả người gã rung mạnh. Tuy rằng thần trí gã khôi phục nhưng lại càng sợ hãi, thậm chí trở nên giận dữ vô cùng. Nhưng gã còn chưa kịp phát tiết lửa giận thì...
"Ngươi là kẻ nào, Đạo Tử đại nhân nhà ta thân phận cao quý, chỉ bằng mấy lời này ngươi đã đáng bị giết!" Lại một tu sĩ bên người La Trùng vội vàng mở miệng, thể hiện bản thân. Y tiến lên vài bước, bộ dáng trung thành và tận tụy, giận dữ mở miệng.
Những lời này rơi vào trong tai La Trùng, than hình gã càng run rẩy, sự hãi vô cùng lại bao phủ gã, bởi gã thấy được hai mắt Mạnh Hạo trở nên lạnh lẽo.
Đầu óc gã ông một tiếng.
"Ngươi..." Một tu sĩ bên cạnh gã đang định mở miệng thì đúng lúc này La Trùng ngửa mặt lên trời hét lên giận dữ.
"Câm miệng, chết tiệt, ngươi định hại chết bản Đạo Tử sao!!" Vừa hét gã vừa nhảy lên, tay phải không chút do dự tát mạnh vào miệng kẻ đang định nói kia
Oanh một tiếng, vị tu sĩ này phun ra máu tươi, thần sắc mờ mịt, thân thể như diều đứt dây rơi xuống. Ngay sau đó, gương mặt La Trùng bên dưới mặt nạ trở nên dữ tợn, xoay mạnh người lại, giơ tay phải lên bấm tay niệm thần chú, một mảnh tinh quang nhanh chóng rơi xuống, bao trùm lên người tên tu sĩ lúc trước mở miệng.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, người này dường như trở thành kẻ thù của La Trùng, bị gã bay vọt tới liều mạng đuổi giết!
"Tên nô tài chết tiệt này, ngươi lại dám mưu hại bản Đạo Tử sao, ta giết ngươi!" La Trùng hét to như phát cuồng, hai tay bấm quyết, niệm thần chú đánh về phía trước. Tiếng nổ vang lên, vị tu sĩ kia kêu thảm thiết, thân thể nổ bung, rơi xuống phía dưới.
"Nếu bất kính với bản Đạo Tử thì thôi, nhưng các ngươi thật là tội ác tày trời, lại dám bất kính với Yêu Chủ đại nhân!! Trong trời đất này, các ngươi có thể bất kính với ai chứ riêng với Yêu chủ đại nhân thì tuyệt đối không được!!" La Trùng hét lớn một tiếng, đánh về tên tu sĩ đầu tiên mở miệng. Y ngẩn người ra, sắc mặt tái nhợt, đang định giải thích, nhưng La Trùng sao có thể nghe y giải thích, chỉ hận không thể ngay lập tức chộp chết đối phương, sợ Mạnh Hạo hiểu nhầm.
Thật sự đáy lòng gã đối với ba người kia cũng là hận thấu xương, thầm nghĩ đó là một tên Yêu Chủ khủng bố, các ngươi nói vậy chẳng phải là đưa ta vào trong nguy hiểm, hại chết ta sao!
Tiếng nổ lại vang lên, La Trùng bộc phát ra tiềm lực trước nay chưa từng có, dung tốc độ sấm chớp giết chết tên tu sĩ kia. Sau đó tóc tai bù xù, ánh mắt đỏ ngầu, thân hình run lên, nhìn Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu thật thấp.
"Vãn bối bái kiến Yêu Chủ đại nhân, mấy tên nô tài không biết giữ mồm giữ miệng kia, ta đã giết chết bọn chúng, mong Yêu Chủ... Yêu Chủ thứ tội." La Trùng thân thể run run, lời nói tuy lưu loát, nhưng mọi người bốn phía đều có thể nghe rõ ràng trong đó sự sơ hãi và cầu xin.
Trong ngoài thành trì, tất cả đều lập tức rơi vào trong im lặng.
Tứ đại trưởng lão sửng sốt, Hàn Tuyết San sửng sốt, tu sĩ trong thành trì đều sửng sốt.
Bên ngoài thành, những tu sĩ bên cạnh gã, còn có tu sĩ Mặc Thổ Cung đều có biểu tình cổ quái, mọi chuyện trở nên nghịch chuyển như vây làm họ không kịp phản ứng.
Năm vị lão giả Nguyên Anh kia đều mở to mắt, biến hóa của La Trùng thật sự quá mâu thuẫn...
"Vãn bối thật sự không biết Yêu Chủ đại nhân đang ở nơi này, thật sự không biết, ta... Ta..." La Trùng đáy lòng run run, giờ phút này gã cảm nhận được một nguy cơ sinh tử mãnh liệt, nguy cơ này bất luận ai cũng không giải được, sư tôn gã không thể, Đông Thổ Đan Sư không thể, năm lão giả Nguyên Anh ở đây càng không thể.
La Trùng nội tâm hối hận vô cùng, hắn cảm thấy mình ngàn lần vạn lần không nên, không nên đi ra khỏi Mặc Thổ Cung...