Chương 59: Không thấy Trường An
-
Ngã Dục Phong Thiên
- Nhĩ Căn
- 1774 chữ
- 2020-05-09 02:36:59
Số từ: 1768
Dịch: nguyenhien
Nguồn: bachngocsach.com
Nước Triệu bị chặn bởi Thiên Hà Hải, có lẽ đã từng là đất của đại địa Nam Thiệm, ở về phía nam. Chính xác hơn, hiện giờ nó nằm ở biên giới Nam Vực. Tuy không gần biển nhưng đi qua nhiều dãy núi, vẫn có thể trông thấy Thiên Hà Hải rộng lớn, tản mát khí thế bàng bạc.
Nước Triệu không lớn, dân cư không quá nhiều. Ở trong đô thành có thể phồn hoa như ngọc, hoàng hôn có tuyết bay bay, nhưng trong từng nếp nhà vẫn sáng lên bởi ánh đèn dầu khiến cho người ta cảm thấy ấm áp và gần gũi.
Những người không có nhà, lang thang trong tuyết sẽ rất cô độc.
Mạnh Hạo đang đi ở đầu đường, sắc trời đã tối. Con đường ban ngày có nhiều người hối hả qua lại, hiện giờ đã thưa vắng, chỉ có một số ít người đội mũ rộng vành, vội vàng đi trong tuyết.
Ngẩng đầu quan sát, có thể thấy lờ mờ bên trong đô thành nước Triệu có một tòa kiến trúc hình tháp rất dễ nhận thấy gọi là Đường lầu. Tòa tháp này cao chừng trăm trượng, có lẽ là tòa tháp cao nhất ở đô thành này, bình thường vẫn là nơi thu hút sự chú ý của mọi người trong thành, cũng là nơi quốc chủ Triệu quốc cùng đám văn sinh ngưng thần suy tư, nhìn về hướng Đại Đường, về Trường An.
Đô thành này Mạnh Hạo chưa từng tới, tòa tháp ấy Mạnh Hạo cũng chưa xem qua. Hiện giờ hắn đi ở trên đường, mới thấy ngọn tháp lần đầu tiên. Ngẩng nhìn ngọn tháp, hắn lờ mờ hiểu ra điều gì đó. Tòa tháp này hình như… là Đường lầu (một tòa lầu mang hình ảnh/phong cách ở nước Đại Đường)!
Hắn đã từng nghĩ, có một ngày, bằng vào thân phận của một quan văn, hắn sẽ bước trên đường lớn, đi xa tới nơi chỉ liếc mắt là có thể trông khắp thiên hạ. Bây giờ hắn lại rơi vào trầm mặc. Hắn chưa bao giờ quên những điều phát sinh lúc còn ấu thơ khi cha mẹ mất tích, hắn vẫn luôn kiên cường để sống. Những ngày sau đó, hắn luôn có một mơ ước, mơ ước được đi tới Đại Đường!
Mọi người vẫn nói cha mẹ hắn đã qua đời, nhưng hắn biết rõ, hai người chỉ mất tích, nhất định vẫn còn sống. Ngày hôm ấy, phụ thân hắn mặc trường bào màu tím đứng bên cửa sổ, quay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt không đành lòng. Hắn càng không quên giọng nói thút thít, nỉ non của mẫu thân. Những việc này hắn chưa từng nói với bất cứ ai, chỉ ghi tạc vào đáy lòng.
Mạnh Hạo nhìn Đường lầu đang ngày một gần mình hơn, không biết tại sao trong đầu mình lại hồi tưởng tới những chuyện cũ như vậy. Hắn than nhẹ một tiếng. Tiếng than bị gió tuyết cuốn đi, nhưng hắn biết, gió không thể thổi nó ra ngoài nước Triệu, ra ngoài nam Vực, càng không bay qua được Thiên Hà Hải để tới với Đông thổ Đại Đường!
Có lẽ, tại vì lúc ta còn nhỏ, mẫu thân vẫn luôn kể về Đại Đường, kể về những con đường, tòa lầu ở nơi đô thành đó…
. Mạnh Hạo thì thầm.
Gió tuyết thổi ngày một mạnh, từng trận từng trận như tiếng nghẹn ngào truyền khắp bốn phía. Từng bông tuyết bay bay va vào tường lầu. Từ xa nhìn lại, tòa lầu có hình bát giác thẳng đứng, toàn thân màu xanh. Xung quanh có binh sĩ đi tuần, chỉ những người có công danh, có quyền thế mới được đi vào. Tuy vậy, Mạnh Hạo lại không phải người thường, không có quan binh nào phát hiện được hắn đã đi vào bên trong.
Xung quanh tường lầu là cầu thang chạy thẳng lên đỉnh, bốn phía điêu khắc những hình thù đa sắc miêu tả cuộc sống, cảnh sắc ở Đông thổ Đại Đường, ở Trường An.
Lúc trước phụ mẫu kể cho ta nghe nhưng ta còn nhỏ quá, không hiểu được. Hôm nay nhớ lại, dường như phụ mẫu đã chính mắt nhìn thấy những cảnh sắc ấy vậy, nên người mới có thể kể lại kỹ càng đến thế.
Trên mái nhà, gió tuyết gào thét, tuyết rơi ngày một dày hơn. Mạnh Hạo đứng trên tầng lầu, hướng mắt ra xa. Trước mắt hắn chỉ có tuyết rơi bao phủ, hắn không thể nhìn tới Đại Đường, không thể nhìn thấy Trường An.
Thì ra, đứng ở đây cũng không thể nhìn thấy Trường An được…
Mạnh Hạo đứng yên một lúc lâu, khí tức trên người hắn cũng dần biến đổi, không còn giống một văn sĩ mà trở lại là một tu sĩ có tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tám.
Con đường ta đi đã thay đổi, nhưng phương hướng sẽ không đổi thay…
Sau một lúc, Mạnh Hạo nhắm hai mắt, khoanh chân ngồi xuống. Đêm khuya, tuyết vẫn rít gào bên ngoài tầng lầu. Từ trên này nhìn xuống, toàn thành được bao phủ bởi màn đêm đen đặc, vô cùng yên tĩnh. Nhắm hai mắt lại, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh nhiều năm về trước, khi còn ở huyện Vân Kiệt, gió tuyết dường như ôn hòa hơn ở nơi này rất nhiều.
Sáng sớm, Mạnh Hạo mở mắt, ánh mặt trời buổi sáng làm sáng bừng khuôn mặt. Tòa thành phía dưới trở nên nào nhiệt, người người hối hả đi lại. Mạnh Hạo cứ ở tren đó quan sát, một ngày, hai ngày, ba ngày,… trôi qua. Sau bảy ngày, hào quang trong mắt hắn dần trầm ổn trở lại, tâm tình cũng bình tĩnh hơn, cảm ngộ về nhân sinh của hắn cũng có biến hóa.
Sang ngày thứ tám, Mạnh Hạo nhìn thấy dưới đường có một người đàn ông mặc hoàng bào, sau lưng là một đoàn người đứng tụm lại hướng lên tầng lầu tế thiên bái địa, phía sau có không ít người dân đi theo, nhất tề hành lễ.
Mạnh Hạo đứng dậy. Theo từng lần bái lễ của đám người phía dưới, Mạnh Hạo cũng từng bước rời đi, ra khỏi tầng lầu. Bảo phiến dưới chân hắn đưa hắn tiến về phía trước chợt dừng lại, Mạnh Hạo muốn quay lại nhìn tòa lầu thêm một lần nữa. Trong thời khắc đó, hai mắt hắn bỗng ngưng tụ lại. Hắn phát hiện trong những người đang quỳ lạy dưới đường trước tòa lầu có ánh sáng nhu hòa tản mát ra. Sau đó, vầng sáng này xông thẳng lên trời, khiến cho mây vần vũ hình thành một vòng xoáy khổng lồ mà phàm nhân không có ai phát hiện thấy. Vòng xoáy này hiện ra rất rõ ràng làm cho Mạnh Hạo vô cùng kinh ngạc, tâm thần chấn động mạnh.
Hắn thấy tận sâu trong vùng xoáy ấy là một vùng phế tích, hài cốt cùng khí tức âm u được bao phủ bởi hắc vụ, đồng thời tản mát khí thế âm trầm và vô cùng thần bí.
Bên trong vùng xoáy và khói đen ấy, hắn còn mơ hồ nhìn thấy một cỗ quan tài lớn. Bên cạnh cỗ quan tài là một cơ thể khô héo như hài cốt khoanh chân ngồi ở bên cạnh. Đột nhiên, hai mắt người này mở ra, trong con ngươi màu xám có bảy điểm sáng vờn quanh. Không gian xung quanh vẫn vô cùng ảm đạm, nhưng người này dường như có thể nhìn thấu vòng xoáy ra bên ngoài, ánh mắt đặt trên người Mạnh Hạo.
Tinh thần Mạnh Hạo rung động kịch liệt, hai mắt không thể khép lại, cảm giác đau đớn đột nhiên xuất hiện, có cảm giác như bảy điểm sáng kia cũng đang muốn xuất hiện ở trong mắt hắn. Thân thể hắn xuất hiện dấu vết khô héo, từ những lỗ chân lông trên toàn thân hắn cónhững luồng khói đen thoát ra ngoài.
Nét hoảng sợ trong người hắn bỗng tan biến, vùng xoáy bí ẩn kia cũng bị mây mù che khuất, uy áp xung quanh hắn hoàn toàn tiêu tán. Mọi việc trở lại như bình thường, như thể mọi thứ vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Chỉ là thân thể hắn vẫn còn dấu hiệu khô héo như lúc trước, các tia khói đen như tử khí vẫn còn tràn ra ngoài. Sắc mặt Mạnh Hạo liên tục biến hóa. Hắn cúi đầu nhìn xuống con đường phía dưới tầng lầu, đám người phía dưới vẫn không ngừng lễ bái. Sắc mặt hắn càng trở nên âm trầm, sau đó thúc dục bảo phiến hóa thành cầu vồng nhanh chóng rời đi.
Tới lúc ra khỏi đô thành nước Triệu, Mạnh Hạo quay đầu nhìn lại một lần nữa tòa lầu kia, lại nhìn lên bầu trời, trong lòng nổi lên nghi hoặc.
Chuyện vừa rồi rõ ràng không phải là ảo giác. Tòa Đường lâu đó rốt cuộc là cái gì? Lúc trước ta nghĩ đó chỉ là một vật nào đó của phàm trần, nhưng xem ra không chỉ là thế. Còn vùng xoáy trên trời kia nữa, đó rốt cuộc là nơi nào. Nơi đó rất giống một vùng phế tích với vô số hài cốt, tràn ngập là tử khí…
Da đầu Mạnh Hạo như muốn tê liệt. Trong đầu hắn còn hiện lại hình ảnh thân thể như bộ hài cốt kia hướng ánh mắt nhìn về phía hắn. Thân thể đó tràn đầy vẻ lãnh khốc, âm u. Nhất là bảy điểm sáng trong con ngươi màu xám còn khiến hắn đổ mồ hôi lạnh, toàn thân rét buốt.
Chiếc quan tài kia…chôn cất người nào trong đó? Tại sao lại xuất hiện bên trong vùng xoáy bí ẩn ấy? Tất cả những chuyện này có liên quan gì tới tòa Đường lâu kia? Có liên quan gì tới Đông thổ Đại Đường hay không?
Mạnh Hạo trầm mặc nghĩ, ánh mắt nhìn về tòa lầu càng thêm kính sợ. Sau một lúc, hắn hạ xuống mặt đất, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Hắn cảm thấy đối với việc mình bị thân thể như hài cốt khô héo trong vùng xoáy kia để ý, hẳn không phải là việc tốt đẹp gì.