Chương 84: Mạnh Hạo, ngươi muốn làm gì?
-
Ngã Dục Phong Thiên
- Nhĩ Căn
- 2265 chữ
- 2020-05-09 02:37:08
Số từ: 2259
Dịch: nguyenhien
Nguồn: bachngocsach.com
Lão tổ, đệ tử trải qua thiên tân vạn khổ mới đưa được bọn chúng tới đây. Người có thể không ban thưởng, nhưng độc này…
Vẻ mặt Mạnh Hạo đầy phẫn nỗ, nhưng hắn chưa kịp nói xong thì toàn bộ cái khe đã khép lại, không còn chút dấu vết nào. Kháo Sơn lão tổ cũng biết mất. Âm thanh của Mạnh Hạo quanh quẩn rồi tiêu tán. Chỉ còn lại bảy ngọn đèn dầu tỏa ra thứ ánh sáng âm u. Từ sáu viên Kim Đan và một viên Nguyên Anh tản ra một tia linh khí nhưng không khuếch tán mà vừa xuất hiện là xông thẳng tới đại địa.
Kháo Sơn lão tổ, vì ngươi mà ta mới bị độc này. Ngươi là trưởng bối, lại là cường giả, nên giữ lấy khí phách của cường giả chứ, sao có thể làm như vậy!
Lão tổ ta không phải cường giả, cũng không còn khí phách. Từ nhỏ ta đã như vậy rồi. Hơn nữa, đó cũng không phải linh thạch, với tu vi hiện tại của ngươi thì không thể nhìn ra được. Đợi tới lúc Trảm Linh ngươi sẽ biết thứ lão tổ đưa cho ngươi chính là bảo bối.
Từ trong truyền ra tiếng ho khan của Kháo Sơn lão tổ.
Ngươi… Lão tổ ngươi đang tính toán cái gì vậy? Đệ tử trải qua trăm ngàn cực khổ, người lẽ nào làm thế!
Mạnh Hạo giận dữ nói lớn. Bên trong đại địa, Kháo Sơn lão tổ không nói thêm gì, cứ như đang ngoảnh mặt làm ngơ với hắn.
Lão tổ, đệ tử không yêu cầu được ban thưởng, chỉ mong lão tổ giải độc cho đệ tử.
Người…. Lão tổ, đệ tử lúc nào cũng nghĩ cách đưa bọn chúng tới đây theo lời người, sau đó được lão tổ dùng tu vi của mình để khôi phục lại. Người sao có thể làm vậy với đệ tử!
Mạnh Hạo hô to mấy lần, mắt nhìn chằm chằm nhưng đối phương chẳng hồi âm. Hắn đã phẫn nộ tới cực điểm trước cảm giác mình bị lừa gạt.
Kháo Sơn lão tổ, ngươi không phải là con người!
Mạnh Hạo mắng lớn.
Tiểu tử, ngươi mắng ai đó? Ngươi dám mắng lão tổ ta, ta đập chết ngươi!
Từ trong đại địa vang lên âm thanh ầm ầm của Kháo Sơn lão tổ.
Ta mắng ngươi đó, ngươi muốn đập cứ đập. Lão tử ta đã trúng độc cũng không sống được bao lâu nữa. Ngươi mau đi ra cho ta.
Mạnh Hạo hét lên giận dữ.
Khụ khụ…, mà thôi. Lão tổ ta không phải người tuyệt tình. Ngươi là truyền nhân duy nhất còn lại. Cả Kháo Sơn Tông giờ chỉ còn có hai người chúng ta. Ta sẽ không giận dữ với ngươi, hơn nữa, ngươi có mắng ta thêm nữa cũng không có việc gì.
Kháo Sơn lão tổ ho khan vài tiếng, âm thanh trầm thấp truyền ra.
Huống chi ngươi cũng không thể trách lão tổ ta được. Ngươi xem, ta hiện không thể ra ngoài được. Vùng đất này đã bị phong ấn lại, trừ phi ngươi có thể tìm và mang thêm một số người tới đây thì có hy vọng mở ra, nếu không, ta có tâm cũng không có lực giúp ngươi.
Kháo Sơn lão tổ làm bộ than thở, thực sự đêm vùng đất này phong ấn lại một lần nữa. Chỉ có điều, phong ấn này đã từng bị phá, nên nếu muốn ra ngoài, lão chỉ cần vài tháng là lại có thể mở.
Ngươi là lão vương bát đản!
Mạnh Hạo cắn răng mắng. Nhưng dù hắn có mắng như thế nào, Kháo Sơn lão tổ cũng không lên tiếng nữa. Cuối cùng, lão chỉ hừ lên một tiếng, âm thanh truyền ra mang theo tiếu ý khiến Mạnh Hạo chỉ còn biết lắc đầu. Hắn chưa từng thấy qua người nào vô sỉ đến vậy.
Mạnh Hạo dùng ánh mắt âm trầm nhìn xung quanh. Bao nhiêu túi trữ vật của mấy lão tu sĩ Kết Đan đều không thấy một cái nào. Chắc Kháo Sơn lão tổ keo kiệt đã dùng thủ đoạn lấy đi mất rồi. Ánh mắt hắn tập trung vào bảy ngọn đèn nhỏ, cắn răng, vỗ vào túi trữ vật. Có mấy chục thanh phi kiếm bay ra, xông thẳng về phía những ngọn đèn ấy. Nhưng khi còn cách một khoảng khá xa thì những thanh phi kiếm này bắt đầu run rẩy, từ đó tỏa ra ánh sáng chói mắt, sau đó những thanh phi kiếm này đồng loạt vơ vụn.
Sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt khi thấy bảy ngọn đèn tỏa ra linh khí nồng đậm, không ngừng tiến vào bên trong đại địa. Tay phải hắn lại vỗ vào túi trữ vật. Hai thanh phi kiếm bằng gỗ bay ra, xông thẳng tới mấy ngọn đèn.
Hai thanh phi kiếm này không gặp trở ngại nào nhưng mấy ngọn đèn kia nhìn như không hề tồn tại, không có phản ứng nào.
Một viên Nguyên Anh, sáu viên Kim Đan của đám tiểu bối ấy đậm đặc như thế, mấy thanh kiếm mẻ của ngươi sao có thể tổn thương được. Bảy ngọn đèn nhỏ này cũng có thể ngăn cản tất cả pháp bảo, không phải người có linh tính thì không thể thu lại được. Nếu ngươi có bản lĩnh, có thể lại gần hít vào một chút, sẽ thu được nhiều chỗ tốt đó. Bất quá, ngươi không thể lấy nó đi được đâu.
Âm thanh vui mừng của Kháo Sơn lão tổ lại truyền ra, sau đó lão hừ lạnh. Hiện giờ lão đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, trước người có một cái la bàn nhỏ bằng lòng bàn tay người. Linh khí từ trong ngọn đèn tỏa ra xuyên thấu qua đại địa, hóa thành những sợi tơ màu đỏ chui vào trong cái la bàn này.
Sắc mặt Mạnh Hạo ở bên ngoài càng thêm âm trầm. Hắn thu hồi hai thanh kiếm gỗ, thầm nghĩ Kháo Sơn lão tổ chẳng nghĩ tới thân phận trưởng bối, lại chơi xấu một tiểu bối mới đạt tới Ngưng Khí như mình, phần thưởng ban cho chỉ là một khối hạ phẩm linh thạch, lại lớn tiếng rao giảng về sự bất phàm của nó. Trong mắt Mạnh Hạo, khối linh thạch này không có gì khác thường, chỉ là một khối hạ phẩm linh thạch mà thôi.
Từ trước tới giờ, Mạnh Hạo vẫn luôn rất để ý tới linh thạch, cũng căn cơ tính toán kỹ trước khi sử dụng hay làm gì đó. Hiện giờ hắn phát hiện, Kháo Sơn lão tổ còn keo kiệt, chặt chẽ hơn cả hắn.
Một khối hạ phẩm linh thạch mà con rùa già nhà ngươi cũng lấy ra được sao!
Mạnh Hạo nắm chặt nắm đấm. Hắn như muốn phát điên, lời lẽ không còn sự tôn kính nào giành cho đối phương. Bao nhiêu thiện cảm trước đó giành cho vị lão tổ này hoàn toàn tan biến.
Sau một lúc lâu hắn mới quay người, định bụng ném khối hạ phẩm linh thạch ấy đí nhưng rồi lại đáp vào trong túi trữ vật, hướng phía xa mà đi tới.
Phải đi rồi hả? Tốt lắm, sau này có rảnh thì nhớ tới chỗ ta chơi a. Ngươi là truyền nhân duy nhất còn lại của Kháo Sơn Tông, chỗ này chính là nhà của ngươi, ngươi có thể tới lúc nào cũng được. Một mình lão tổ ngươi ở đây cũng cô độc lắm. Nhớ tới thì kéo theo nhiều người tới giúp ta.
Kháo Sơn lão tổ phát hiện thấy Mạnh Hạo rời đi thì vội vàng truyền âm nói.
Mạnh Hạo không đáp lời. Hắn tức giận đi thẳng về phía trước dù thanh âm cao hứng của lão tổ vẫn vang vọng bên tai.
Đáng tiếc! Lão tổ ta đã phong ấn mất rồi, nếu không sẽ tự mình đưa tiễn ngươi, Mạnh Hạo à. Ngươi là một đưa nhỏ tốt, lão tổ ta hy vọng sau này ngươi sẽ học hỏi được ít nhiều từ lão tổ ta.
Âm thanh Kháo Sơn lão tổ mang theo vui mừng nhìn theo bóng lưng Mạnh Hạo.
Ngươi thực sự không đi ra được?
Mạnh Hạo bỗng nhiên dừng chân, hỏi.
Đương nhiên, lão tổ ta chưa bao giờ nói dối. Ta bảo không ra được là không ra được. Không phải lão tổ ta không muốn giúp ngươi đâu a. Ấy, ngươi đang làm gì đó?
Kháo Sơn lão tổ đang đắc ý nói, bỗng nhiên dừng lại, trợn mắt lên.
Mạnh Hạo đã quay người lại, nhìn về cấm chế màu xám bên cạnh. Đây là cấm chế lúc trước Kháo Sơn lão tổ đánh với Thiên Cơ thượng nhân đã bị tổn hại, giờ đang từ từ khép lại nhưng phía trên vẫn còn lưu một ít dấu vết bị vỡ vụn. Trong đó có một chỗ ngồi, và một cái lỗ nho nhỏ. Có điều với tốc độ khôi phục hiện giờ thì không bao lâu sau sẽ hoàn toàn khép lại.
Bên trong cấm chế này chất đầy linh thạch. Đây là linh thạch mà cả đời Kháo Sơn lão tổ vơ vét, thu thập được. Ngoài số lượng lớn hạ phẩm linh thạch, còn có không ít trung phẩm linh thạch, giá trị vô cùng lớn.
Mạnh Hạo không nói không rằng, tay phải vỗ vào túi trữ vật trên người. Hai thanh kiếm gỗ theo đó bay ra, trực tiếp đâm vào cái lỗ nhỏ ấy khiến cấm chế chấn động, càng không thể duy trì tốc độ khôi phục như cũ.
Lúc bình thường, Mạnh Hạo tất nhiên không thể làm được như vậy. Hiện giờ cấm chế bị tổn hại nên hắn mới có cơ hội.
Ngươi muốn làm gì?
Kháo Sơn lão tổ sửng sốt, âm thanh gấp gáp từ bên trong đại địa truyền ra. Lão vốn thích để bảo vật ở bên ngoài, thích nhìn thấy bộ dáng thèm đỏ mắt của ngoài nhân khi nhìn thấy những bảo vật ấy. Lão cũng rất tự tin vào uy lực của cấm chế. Trừ phi lão chết, còn không người khác không thể mở ra được.
Trận chiến vừa rồi, gặp phải Thiên Cơ thượng nhân mười phần quỷ dị, trong lúc lão thôn phệ thì xảy ra một số vấn đề khiến cấm chế hình thành khe hở, tốc độ khôi phục cũng chậm hơn bình thường.
Mạnh Hạo, cái lỗ ấy quá nhỏ, ngươi không thể lấy linh thạch bên trong đi được đâu. Mà túi trữ vật của ngươi cũng không chứa nổi. Mà thôi, lão tổ ta hào phóng với ngươi vậy, ngươi có thể lấy đi bao nhiêu thì lấy, lão tổ ta tuyệt không nhíu mày.
Kháo Sơn lão tổ nói xong thì cười lớn.
Mạnh Hạo hừ lạnh. Sau khi hai thanh phi kiếm mở ra cái lỗ nhỏ kia, tay phải hắn đút vào trong ngực lấy ra túi Càn Không, đưa ngay tới vị trí cái lỗ.
Trong chớp mắt, tu vi Mạnh Hạo bị túi Càn Khôn rút tới gần cạn, đồng thời cấm chế màu xám cũng run rẩy mãnh liệt. Từng khối, từng khối linh thạch bay lên, chui qua lỗ nhỏ vào trong túi Càn Khôn.
Nói ra thì chậm, sự việc diễn tiến lại nhanh vô cùng. Linh thạch bên trong cấm chế chấn động, bị túi Càn Khôn như một cái lỗ đen thôn phệ không ngừng khiến Kháo Sơn lão tổ sửng sốt, sau một lúc thì lão kêu lên thảm thiết.
Túi Càn Khôn! Chết tiệt, làm sao ngươi có túi Càn Khôn ấy? Vật ấy có thể nuốt sông ăn núi. Ngươi… ngươi… Linh thạch của ta! Cả đời ta tích cóp, ngươi phải chừa lại cho ta chút ít chứ.
Tiếng kêu thảm thiết của Kháo Sơn lão tổ cứ quanh quẩn. Lúc này, lão thực sự nổi giận muốn xông ra ngoài. Nhưng phong ấn vừa mới bị chính lão khép lại.
Mạnh Hạo cười lạnh, nghe tiếng kêu thảm của Kháo Sơn lão tổ, lại nhìn đống linh thạch chất cao như núi đã sắp bốc hơi thì rất hả hê.
Ngươi dám hại ta, Mạnh mỗ cũng trả lễ lớn lại cho ngươi đây. Ta sẽ dọn sạch đống bảo vật này.
Mạnh Hạo nghiến răng, âm thầm tự nhủ.
Mạnh Hạo, ngươi là tên tiểu bối đại nghịch bất đạo!
Kháo Sơn lão tổ gầm lên. Lão muốn mở phong ấn đại địa ra nhưng không thể. Lão không ngờ Mạnh Hạo lại có túi Càn Khôn trong người, đành trơ mắt nhìn từng khối linh thạch bị hút lấy, lòng đau như cắt.
Năm xưa, trong tu chân giới, lão vốn là người yêu thích tiền tài, lại vô cùng keo kiệt. Tính cách lão theo thời gian, theo sự tăng tiến tu vi không những không giảm bớt mà còn tăng lên. Toàn thân hắn không có chút phong phạm của cường giả nào. Mấy trăm năm trước, lão có thể ngộ đạo cũng là nhờ vào sự yêu thích tiền tài này. Có thể nói, lão đã mang niềm yêu thích này khắc sâu trong linh hồn, trở thành một bộ phận tu đạo của mình.