Chương 277: Vũ Dực Tiên Đích Khả Năng
-
Ngã vi Trụ Vương chi ngạo khiếu Phong Thần
- Điểm Tinh Linh
- 3321 chữ
- 2020-05-09 12:16:13
Số từ: 3316
Nguồn: 4vn.edu
Vũ Dực Tiên vốn đang hung tợn nhìn chằm chằm vào Hình Thiên, vừa nghe có ai hô tên mình lên, quay đầu lại nhìn, lại vừa văn đối mặt với Trương Tử Tinh, lập tức quát to:
Khá lắm Tiêu Dao Tử! Hóa ra là ở chỗ này!
Vũ Dực Tiên vừa nói, không ngờ lại không thèm để ý đến đại địch Hình Thiên, bay tới Trương Tử Tinh đánh, thế tới kinh người. Ứng Long mới vừa rồi thua trong tay Vũ Dực Tiên, biết hắn lợi hại, sợ hoàng huynh gặp chuyện, vội vàng nghênh đón. Hình Thiên không ngờ tên đạo nhân mỏ nhọn má khỉ này kại buông tha mình mà lao đến chỗ Thiên tử, nổi giận gầm lên một tiếng lao tới. Tuy thế hai người còn không nhanh bằng Trương Tử Tinh, chỉ thấy Trương Tử Tinh đưa hai tay rung lên, một đạo ngân quang xuất hiện, trong nháy mắt lớn lên thành một sợi dây thừng, vừa lúc đón lấy công kích của Vũ Dực Tiên.
Vũ Dực Tiên bất ngờ không kịp phòng ngự, bị ngân quang nọ vừa vặn khóa chặt, nhất thời bị trói lại như một cái bánh tét. Vũ Dực Tiên chỉ cảm thấy sợi dây ngân quang rực rỡ trói chặt da thịt, làm cả người đau nhức, lập tức khởi động tiên lực, thân thể dần dần bành trướng, ý đồ muốn phá đi trói buộc. Tuy nhiên sợi dây trói kia quả thật kỳ diệu, thân thể Vũ Dực Tiên lớn lên, nó cũng lớn lên theo ; Vũ Dực Tiên lại đem thân thể nhỏ đi, nó cũng tùy theo mà biến hóa, đúng là không thể nào mà thoát được. Sợi ngân thằng ( dây thừng màu bạc ) kia đúng là do Long Cát công chúa tặng cho: Phược Long Tác, quả thật thần diệu dị thường, chỉ sợ so với Trói Tiên Thằng của Xiển Giáo kim tiên Cù Lưu Tôn còn mạnh hơn vài phần.
Vú Dực Tiên đang định thực hiện lại thủ đoạn ban nãy, Hình Thiên đã phi tới mặt, cả người khí thế đột nhiên tăng lên mấy chục lần, trong xuất hiện một thanh búa dài rất lớn, trong mắt toát ra sát khí dày đặc.
Vũ Dực Tiên không nghĩ tới lực lượng thực sự của hán tử này lại đạt đến trình độ kinh khủng như vậy, cho dù so với kẻ địch đồng thời là huynh trưởng Khổng Tuyên cũng không yếu hơn bao nhiêu, mới vừa rồi chẳng qua chỉ là dây dưa một chút thôi. Chỉ sợ là đang trêu chọc mình, không khỏi kinh hãi.
Chậm đã!
Trương Tử Tinh thấy Hình Thiên lộ ra sát ý, vội vàng quát bảo ngưng lại, tại vì không biết ý đồ Vũ Dực Tiên tới, hắn cũng không muốn vì vậy mà tiêu diệt cái vị đã từng hứa hẹn làm tiểu đệ của mình này.
Hình Thiên vừa nghe Trương Tử Tinh nói như vậy, gật đầu, thu hồi Kiền Thích thần phủ, Trương Tử Tinh nói với Ứng Long một tiếng, mọi người hạ xuống đất.
Trương Tử Tinh cũng không giải trừ Phược Long Tác trên người Vũ Dực Tiên, hỏi:
Vũ Dực Tiên, ta ngày đó từng tặng ngươi chân lý vô thượng, ngươi không ở động phủ tu hành, vì sao đến đây lấy cừu báo ân, trở lại Triều Ca tìm ta?
Vũ Dực Tiên vừa nghe hắn nhắc lại
Vô thượng chân lý
, lớn giọng lên nói:
Ngươi truyền là cái thứ chân lý hại người! Khi ta quay về động, tìm hiểu một lúc lâu, không chỉ không thể tiến cảnh, ngược lại tâm ma bộc phát bất thình lình, suýt nữa ngay cả tính mạng cũng đều bỏ đi mất, hôm nay đến Triều Ca, tất nhiên là tìm ngươi báo thù!
Trương Tử Tinh sửng sốt, nói:
Điều này sao có thể? Ta truyền lại cho ngươi rõ ràng là chân lý của thánh nhân, sao lại sinh ra tâm ma?
Vũ Dực Tiên mắng to:
Cái chó má gì mà chân lý cửa Thánh nhân! Rõ ràng là ngươi là cái đồ bát tiện đạo nhân cố tình đến giúp Khổng Tước ( Khổng Tuyên đó ) làm hại tính mạng của ta! May mắn ta phát hiện nguy cơ sớm, nếu mà trầm luân trong đó, bị ma đầu cắn trả, tính mạng cũng khó giữ nổi!
Câm mồm! Chớ có vô lễ với chủ thượng nhà ta!
Hình Thiên quát lên một tiếng, hai mắt như lãnh điện, một cỗ khí thế cuồng bạo nhắm thẳng Vũ Dực Tiên mà tới. Vũ Dực Tiên giật mình, không dám nói nữa, nhưng trong lòng lại nói thầm: Tiêu Dao Tử này đến cuối cùng là nhân vật nào, một thân tu vi không kém, lại được Khổng Tuyên tôn làm huynh trưởng, hôm nay cái vị huyền tiên thực lực siêu phàm kia lại còn gọi hắn là chủ thượng, chẳng lẽ bản thân mình gặp phải khắc tinh?
Trương Tử Tinh không ngờ câu đạo đức kinh văn kia lai khiến Vũ Dực Tiên tẩu hỏa nhập ma, thầm nghĩ không lẽ tính tình Vũ Dực Tiên cùng với Lão Tử hoàn toàn tương phản, mới sinh ra kết quả này?
Vũ Dực Tiên, ngươi đừng vội ngậm máu phun người, làm ta oan uổng. Ngày đó ta truyền cho ngươi, quả thật là đại đạo chân lý của Thánh nhân, nếu không tin, ngươi xem tu vi của ta đây!
Trương Tử Tinh nói xong, vận chuyển tiên lực, đem tu vi chính thức cửa mình lộ ra.
Vũ Dực Tiên cảm giác được lực lượng trên người hắn không lại là kim tiên trung giai, không khỏi trố mắt ra nhìn, năm đó khi hai người gặp nhau, người này mới chỉ là chân tiên, không nghĩ tới nổi chỉ mấy năm công phu, đã tấn thăng lên kim tiên trung giai! Vũ Dực Tiên bản thân là con của phượng hoàng, thiên phú dị bẩm, từ chân tiên tu lên kim tiện, cũng mất mấy ngàn năm, mà từ kim tiên hạ giai đến trung giai lại qua ngàn năm nữa. Loại tốc độ này vốn đã là kinh người, nhưng không thể so sánh với tốc độ của Tiêu Dao Tử này, quả thực không thể tin được.
Trương Tử Tinh lắc đầu, giơ tay thu hồi Phược Long Tác, cố ý nói một câu:
Ta dựa vào chân lý của thánh nhân mà tiến cảnh, vì sao ngươi lại còn xuất hiện cả tâm ma?
Vũ Dực Tiên mặc dù khôi phục tự do, nhưng cũng không dám vọng động, Tiêu Dao Tử trước mắt đã sớm không còn như xưa, lại có pháp bảo nơi tay, coi như hắn có dốc hết sức ra cũng không nhất định có thể dễ dàng chiến thắng, càng hơn nữa là bên cạnh còn có một huyền tiên đáng sợ có thể so được với Khổng Tuyên.
Ta làm sao mà biết vì sao xuất hiện tâm ma?
Vũ Dực Tiên thấp giọng nói một câu:
Chẳng lẽ ngươi nói lầm? Nhớ lầm cái gì đó?
Ta có thể thề với trời, lời đã nói với ngươi tuyệt không bóp méo xuyên tạc!
Trương Tử Tinh suy nghĩ một chút, lại nói:
Trừ bỏ đi mấy cái chân lý bên ngoài, mấy năm nay ta cũng ngộ ra được một ít tâm đắc, nếu ngươi tin ta, thì theo ta trở về, cùng nhau tham tường một phen.
Vũ Dực Tiên trầm ngâm một lúc, vừa nhìn Ứng Long lại nhìn Hình Thiên, thầm nghĩ vừa rồi Tiêu Dao Tử bắt mình, bên cạnh lại còn có hai người giúp đỡ, nếu mà muốn hãm hại mình đã sớm động thủ, cần gì làm chuyện thừa thãi? Lập tức cắn răng nói:
Cũng được! Ta sẽ theo ngươi một chuyến!
Bốn người trở lại biệt viện của quốc sư, Tiêu Thăng, Tào Bảo đã tới tĩnh thất chữa thương, mà Vũ Dực Tiên trước đả thương người, sau lại thua, mặc dù pháp bảo bị lạc bảo kim tiền thu mất pháp bảo nhưng nhất thời cũng khó mở miệng.
Trương Tử Tinh biết tấm sự của Vũ Dực Tiên, cố ý làm bộ không biết, đem Đạo Đức Kinh chọn lựa một đoạn tinh hoa, đều truyền cho Vũ Dực Tiên. Vũ Dực Tiên sau khi nghe, cảm giác được đoạn
Đạo khả đạo, phi thường đạo
đều ẩn chứa chân lý, rồi lại không cách nào lĩnh ngộ, nghĩ tới nghĩ lui rồi lại quẹo vào ngõ cụt, không khỏi nôn nóng vô cùng.
Trương Tử Tinh thấy thế lắc đầu, xem ra cái con chim đại bàng này tâm tính quả thật không hợp với lời Lão Tử nói, đang muốn an ủi vài câu, khuyên hắn buông tha, đột nhiên nghĩ đến một chuyện đã tính toán từ lâu, hai tròng mắt nhất thời phát sáng.
Trương Tử Tinh cũng không để ý đến nôn nóng của Vũ Dực Tiên, hỏi:
Đạo hữu, ngươi hoài nghi ta nói lầm? Hay là hoài nghi lời nói của Thánh nhân?
Vũ Dực Tiên gật đầu, lại sợ hắn trở mặt, vội vàng lắc đầu, nhưng không nói tiếng nào. Mâu thuẫn nọ đều rơi vào mắt Trương Tử Tinh, làm sao còn không biết hắn đang nghi hoặc cái gì, nói:
Đạo hữu có dám cùng ta đánh cược một hồi? Nếu đây không phải lời Thánh nhân nói hoặc do ta hồ ngôn loạn ngữ, thì ta cho ngươi xử trí ta, ngược lại, ngươi phải cho ta sai khiến cả đời. Ý đạo hữu như thế nào?
Vũ Dực Tiên thấy hắn thống khoái đánh cuộc như thế, lại nảy sinh lòng nghi ngờ, tròng mắt xoay chuyển, nói:
Ngươi nói thì dễ dàng, chỉ là việc này làm sao chứng thực?
Trương Tử Tinh mỉm cười, hỏi ngược lại:
Ngươi có thể lên được ba mươi ba tầng trời?
Vũ Dực Tiên hừ lạnh một tiếng, hãnh diện nói:
Ba mươi ba tầng trời tuy là thiên ngoại chi thiên ( ngoài trời là trời ) không phải kẻ có đại thần thông hoặc được co phép đặc biệt không thể đi tới, nhưng lấy năng lực hai cánh của ta, cũng có thể bay lượn cả ngày, lại có khó khăn gì?
Vũ Dực Tiện vừa nói xong, đột nhiên tỉnh ngộ, cả kinh nói:
Chả lẽ ngươi nghĩ muốn …
Trương Tử Tinh biết hắn đã đoán ra, gật đầu nói:
Đã là như thế, ngươi liền theo ta đi gặp Thánh nhân, lêìn có thể thấy thật giả.
Gặp Thánh nhân?
Vũ Dực Tiên nghe đề nghị lớn mật như thế, không khỏi kinh hãi,
Ba mươi ba tầng trời có hai Thánh nhân, ngươi muốn gặp ai?
Trương Tử Tinh cố ý hỏi:
Ba mươi ba tầng trời là chỗ của hai vị Thánh nhân nào?
Một là Oa Hoàng Cung Thánh nhân Nương Nương, một là Bát Cảnh Cung Nhân Giáo thánh nhân
Vũ Dực Tiên lộ ra thần sắc tức giận:
Ngươi ngay cat hại vị thánh nhân là ai cũng không biết, làm sao đi gặp? Chẳng lẽ trêu ta?
Trương Tử Tinh lắc đầu nói:
Không phải ta nói đùa, ta muốn tới Bát Cảnh Cung một chuyến, không biết ngươi có biết đường không?
Vũ Dực Tiên cau mày nói:
Ta từng đi ngang qua Bát Cảnh Cung, tất nhiên biết phương vị, chỉ là không dám đi vào làm kinh động. Lão Tử Thánh nhân không nạp môn đồ, không đi giảng đạo, chỉ ẩn cư không ra, làm sao tiếp cái loại khách như ngươi với ta?
Trương Tử Tinh nói:
Ta cùng với Lão Tử đều có duyên biết mặt, lời nói cũng hợp nhau. Mới rồi cùng ngươi nói đại đạo kia đều là lĩnh ngộ từ chỗ Lão Tử, chỉ cần tới được Bát Cảnh Cung, đương nhiên sẽ không đóng cửa không thấy.
Vũ Dực Tiên nghe hắn nói:
Cùng Thánh nhân hợp ý
cho là huyênh hoang khoác lác, vẫn không tin. Trương Tử Tinh cũng không giải thích nhiều, chỉ hỏi hắn có dám đánh cuộc đổ cược này hay không. Vũ Dực Tiên bị hắn kích vài câu, đầu óc nóng lên, vỗ bàn, lấy đanh nghĩa yêu tộc thề độc, đáp ứng.
Vì vậy Vũ Dực Tiên hóa hình đại bàng, cho Trương Tử Tinh ngồi sau lưng, vung cánh hướng đến ba mươi ba tầng trời bay đi.
Ba mươi ba tầng trời vốn là một loại thuyết pháp Phật giáo, gồm đệ nhẩt giới Dục Giới lục trọng thiên, đẹ nhị giới Sắc Giới mười tám trọng thiên, đệ tam giới Vô Sắc giới bốn trọng thiên, Thanh Văn Giới một thiên, Duyên Giác Giới một thiên, Bồ Tát giới một thiên, Phật giới một thiên, Ngọc Thanh Cảnh một trọng thiên. Tổng cộng ba mươi ba tầng, do đó được gọi là ba mươi ba tầng trời. Mà Đạo gia cũng nói, đem Thượng Thanh, Ngọc Thanh cùng Đại La ba tầng cũng gia nhập trong đó, xũng là ba mươi sáu tầng trời.
Ba mươi ba tầng trời ở thế giới này, tương đương với không gian thiên giới. Thiên giới là một nói đặc thù, có thể giải thích thành một cái không gian kỳ dị ngoài tầng khí quyển của địa cầu, bảo vệ cùng ngăn cách tác dụng của lực lượng ngoại giới. Mà trên ba mươi ba tầng trời, tức thiên ngoại chi thiên ( trời ở ngoài trời ) là nói về không gian vũ trụ.
Chim đại bang chở Trương Tử Tinh thi triển ra thần thông phi hành, hướng lên trên bay thật nhanh, xuyên qua
Đại khí tầng
, quả nhiên đi tới bên trên ba mươi ba tầng trời. Sau khi xuyên qua ba muoi ba tầng trời, Trương Tử Tinh và Vũ Dực Tiên đều cảm thấy được lực cản cùng lực cọ xát, nếu không có tiên thể mạnh mẽ vô cùng, lại có hộ thân tiên lực, nếu mà đơn độc mạnh mẽ xuyên qua, sẽ hóa thành tro bụi.
Trương Tử Tinh là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy không gian vũ trụ của thế giới này, cảnh tượng đồ sộ mà mỹ lệ, huyền bí làm hai mắt hắn sáng ngời. Đương nhiên, nơi này khí thể rất mỏng manh, đã đến gần trạng thái chân không, cho nên không thể hô hấp như bình thường, nhưng có thể sử dụng tiên lực sinh ra nội tuần hoàn duy trì tính mạng.
Trương Tử Tinh dọc đường nhìn thấy kỳ cảnh của vũ trụ, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia minh ngộ, tinh vân trong tiên thức cũng bắt đầu sinh ra biến hóa, những ngôi sao dần dần xuất hiện những khe nứt mà bóc ra, phần vỏ tiêu tán thnàh bụi phấn trong không trung, đồng thời sau khi lột xác, vùng đất mới sinh ra sau khi trải qua một loạt biến hóa, diện mạo cả tinh vân đều xảy rat hay đổi. Mặc dù cùng khi trước so sánh, cũng không có biến hóa gì đặc biệt, nhưng Trương Tử Tinh có một loại cảm giác. loại biến hóa này hẳn là rất lớn, cũng không biết vì sao không thể nhìn ra.
Nếu như nói, tinh vân vốn chỉ là một bộ ảnh 3D trên máy tính, thì hôm nay chính thức trở thành tinh van, có sức sống thực sự.
Vũ Dực Tiên do không biết
Hành khách
trên lưng đã tiến vào một trạng thái kỳ diệu, còn đang như một con thuyền vũ trụ, phi hành với tốc độ cao. Dị năng của nói cũng không chỉ là tốc độ bay lượn nhanh, mà còn có thể thi triển một loại năng lực đặc dị, trong mắt thường mà nói, còn tốt hơn so với
Súc địa
, từ một ngôi sao này nhoáng một cái đã đến ngôi sao khác.
Nếu như Trương Tử Tinh giờ phút này không đắm chìm vào tu luyện, thấy tình cảnh này nhất định kinh hô, quả thực có chút giống với kỹ thuật vũ trụ thế kỷ hai mươi tư: Không Gian Khiêu Dược. Kỳ thật đây đúng là một trong các thiên phú của chim đại bàng, nhưng cũng là chuyện canh cánh trong lòng Vũ Dực Tiên, so với loại thiên phú ngũ sắc thần quang của Khổng Tuyên, cái thiên phú này của hắn chỉ có thể dùng để chạy trốn, quả thực là yếu đến thảm thương.
Trương Tử Tinh rốt cục cũng phải sợ hãi than, bởi vì hắn đã từ trong cảnh giới kỳ diệu thanh tỉnh lại, vừa lúc thấy được thiên phú dị năng của Vũ Dực Tiên. Âm Thanh sợ hãi này bị tiên thức nhạy cảm của Vũ Dực Tiên cảm thấy, chỉ cẳm thấy hết sức chói tai, không khỏi tăng nhanh tốc độ. Cũng không biết trải qua bao nhiêu lần Không Gian Khiêu Dược, tốc độ dần dần chậm lại. Không chỉ vì Vũ Dực Tiên liên tục thi triển thiên phú dị năng cùng với phi hành tốc đọ cao trên đường dài nên mệt mỏi, hơn nữa từ bộ dạng cẩn thận tiến tới một tinh cầu màu vàng mà xem, nơi đó hẳn là mục đích chính của chuyến đi lần này, Bát Cảnh Cung.
Theo khoảng cách ngày càng gần, Trương Tử Tinh dần dần cảm giác được tự nhiên linh khí từ ngôi sao nhỏ truyền đến, ngay lúc này Vũ Dực Tiên giống như khi xuyên qua ba mươi ba tầng trời, trực tiếp lọt vào khí tầng bên ngoài tinh cầu màu vàng này, khi vào đến tinh cầu đột nhiên xảy ra khác thường.
Ngay từ đầu, Vũ Dực Tiên vẫn cảm thấy hết sức thuận lợi, dường như không gặp phải lực cản quá lớn, nhưng khi đã hạ xuống một lúc lâu, còn chưa chạm đến đất, mới giật mình phát hiện dị thường. Không ngờ còn đang ở trong vũ trụ, ở phía ngoài khoảng không của tinh cầu. Tinh cầu này có một loại lực lượng kỳ dị, không phải lực phản chấn, không phải ảo giác, mà là lực cấm người ngoài tiến vào.
Trương Tử Tinh nghĩ đến lời Vũ Dực Tiên nói lúc trước:
Không gặp khách lạ
, thầm nghĩ quả nhiên là như vậy, chẳng qua còn đang ở ngoài đã bị cự tuyệt thì thật ngoài dự đoán. Chim đại bàng từ tiên thức nói:
Ngươi không phải khoe khoang Bát Cảnh Cung Thánh nhân với ngươi có duyên gặp mặt, sẽ không từ chối mà gặp mặt hay sao? Bây giờ gạt ta phi hành lâu như thế, mà Bát Cảnh Cung còn chưa thấy, đã bị cự tuyệt từ ngoài cửa rồi. Như thế theo như đánh cuộc, do ta xử trí!
Trương Tử Tinh đang muốn giải thích, đột nhiên trong tiên thức vang lên một thanh âm hung hậu, làm chấn động cả tâm thần:
Người phương nào dám cả gan xông vào nơi ở của Thánh nhân!