Chương 1323: Chết cũng phải yêu
-
Ngài Cố Thân Mến
- Xán Diểu Ái Ngư
- 650 chữ
- 2022-02-14 04:44:58
Yên tâm, cậu không chết đâu. Người tốt mạng không dài, người xấu sống nghìn năm.
Cố Hạo Đình đả kích thẳng thừng.
Tô Bồi Ân nheo mắt lại tỏ8 ra ghét bỏ. Sao y cứ có cảm giác câu nói này không hay ho gì?
Rốt cuộc có chuyện gì? Không nói tôi cúp máy đây, tôi còn phải chạy trốn nữa3. Đang nghĩ xem nên chạy đi đâu.
Tô Bồi Ân suy tính.
Cố Hạo Đình cảm thấy Tô Bồi Ân hơi yếu bóng vía. Sao lúc trước hắn lại cho rằng sau nà9y Tô Bồi Ân sẽ oai phong một cõi chứ? Hắn thực sự đã đánh giá cao y rồi.
Là thế này, bọn tôi nghi ngờ hung thủ đứng đằng sau phát tán virus6 có khả năng liên quan đến thiên thạch ngoài hành tinh. Dù sao trên tay bà ta cũng có nguyên liệu thiên thạch. Bây giờ chỉ cần biết địa điểm thiên t5hạch rơi xuống, chưa biết chừng có thể tìm ra manh mối về kẻ chủ mưu từ chỗ đó.
Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
Đó là hầu gái vẫn luôn chăm sóc tôi.
Một giọng nói trong veo như tiếng suối róc rách vọng ra từ điện thoại.
Nếu một cô gái khăng khăng muốn đi thì có cách nào giữ cô ấy lại không?
Tô Bồi Ân buồn phiền hỏi.
Cố Hạo Đình bỗng không biết nói gì, Tô Bồi Ân lúc nào cũng hỏi hắn những vấn đề mà hắn không thể biết chính xác.
Nếu là tôi, tôi sẽ không cho cô ấy đi. Càng muốn đi tôi càng giữ chặt lấy, dù có chết cũng không cho cô ấy đi.
Cố Hạo Đình trầm giọng đáp.
Thạch Băng Ngọc chui về thiên thạch.
Một nỗi chua chát len lỏi trong lòng Tô Bồi Ân, y gõ lên thiên thạch:
Hứa với anh, đừng đi.
Bên trong không có phản ứng. Tô Bồi Ân lại gõ thêm một cái lên thiên thạch, nhưng bên trong vẫn im lìm. Y thở dài một hơi. Điện thoại di động chợt đổ chuông, y thấy Cố Hạo Đình gọi đến, liền đứng dậy nghe máy.
Tô Bồi Ân ngạc nhiên nhìn về phía giường. Một cô gái đang núp trong thiên thạch len lén để lộ ra đôi mắt to tròn tràn ngập sợ hãi và dè dặt. Đôi mắt ấy mang đến cho người đối diện cảm giác kỳ lạ khó hiểu, tựa như làn thu thủy, trong trẻo, lóng lánh. Hai mí dày và sâu, con ngươi đen nhánh, rất sáng.
Tô Bồi Ân vội vàng cúp điện thoại, đi đến cạnh giường, dỗ dành:
Ngọc Nhi, em tỉnh rồi à? Muốn ăn gì không? Bây giờ anh bảo người đi mua, vịt nướng nhé?
Tôi muốn về.
Thạch Băng Ngọc khẽ nói, ngữ điệu mang theo sự cầu xin, nghe rất đáng thương.
Tô Bồi Ân nhíu mày:
Em đừng quay về, anh yêu em.
Anh không yêu tôi. Nếu anh yêu tôi thì đã đưa tôi về.
Thạch Băng Ngọc cương quyết nói.
Anh đưa em về là em sẽ đi luôn, không trở lại đây nữa đúng không? Anh không cho em đi.
Tô Bồi Ân ngang ngược nói.
Tô Tiểu Miêu nhìn Cố Hạo Đình với ánh mắt chê bai. Trước kia cô làm sao mà yêu được Cố Hạo Đình vậy? Dựa theo tính tình của Tô Tiểu Miêu, nếu hắn càng không cho đi, chắc hẳn có chết cô cùng phải đi bằng được.
Tôi đang suy nghĩ đây. Tôi cũng không muốn cô ấy đi, nhưng cô ấy không để ý đến tôi. Tôi cũng chẳng còn cách nào.
Tô Bồi Ân đắp chăn lên trên thiên thạch.
Quay lại chuyện chính, cô gái kia vừa nói đó là người hầu của cô ấy, có ý gì vậy?
Cố Hạo Đình hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.