Chương 32
-
Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi
- Tinh Vô Ngôn
- 2551 chữ
- 2020-05-09 12:39:28
Số từ: 2546
Edit: Lam Sắc
Nguồn: taodo1992.wordpress.com, joanmia.wordpress.com
Khi hoàng hôn buông xuống, Diệp Lạc đã gặp được Diệp Tam và Diệp Cửu, đồng thời cũng nhận được thư của Diệp Tri.
Trên thư chỉ có hai chữ:
Về ngay!
Trong lòng Diệp Lạc rất căng thẳng, nhìn về phía Diệp Tam.
– Thân thể ca ca ta có phải lại xảy ra chuyện? – Nếu không với tính cách của huynh trưởng, tuyệt đối không thể trong lúc nàng ra ngoài mà gửi đến một phong thư như vậy.
Ánh mắt nàng lạnh lùng sắc bén.
– Không phải ta đã dặn tuyệt đối không để cho huynh ấy biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì hay sao?
Diệp Tam lập tức quỳ xuống, đè thấp thanh âm.
– Tiểu thư, năng lực của đại công tử, người đã biết rồi. Lão thái gia vẫn chưa trở về nhà, thư từ liên lạc của người với người nhà cũng bị chặt đứt, đại công tử lập tức nổi lên lòng nghi ngờ.
Diệp Lạc nhắm mắt lại, đúng vậy, với khả năng của ca ca thì sao có thể không phát hiện ra điểm khác thường?
Vừa trải qua tình cảnh tìm được đường sống trong chỗ chết, tưởng chừng như phải ly biệt mãi mãi với ca ca lại sắp được gặp lại, nàng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi nhấc bút, nàng chỉ viết ra một câu:
Chớ lo lắng, mười lăm ngày nữa sẽ về.
– Tiểu thư, khi ta cùng Diệp Tam đến đây, đi suốt ngày đêm từ biên quan đến đây cũng mất đến mười một ngày, rồi từ biên quan trở về kinh thành, ít nhất cũng phải sáu bảy ngày, ngài nên sửa thành hai mươi ngày mới có vẻ thỏa đáng? – Diệp Cửu hỏi.
Diệp Lạc lắc đầu, đưa phong thư cho hắn.
– Không cần, truyền tin trở về, bảo Tinh Dương mang binh đến biên cảnh tiếp ứng chúng ta, đến lúc đó Thái tử sẽ do hắn hộ tống về kinh thành. Ở mỗi trạm dịch đều giúp ta chuẩn bị ngựa, ta muốn trong mười lăm ngày về đến nhà.
Diệp Cửu còn muốn nói cái gì, đã bị Diệp Tam kéo vạt áo của hắn ngăn lại, Diệp Cửu nhìn hắn, lại nhìn Diệp Lạc, gật đầu nói.
– Tuân lệnh, tiểu thư.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Quân Hoằng thức dậy, đã thấy Diệp Lạc ngồi nghiêm chỉnh trong nhà ăn, thấy có chút không quen. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn sang Diệp Lạc.
– Trời còn chưa sáng hẳn.
– Phải, ta biết.
– Vậy sao ngươi lại dậy sớm như vậy? – Hắn lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xác định là mặt trời vẫn mọc từ phía Đông.
Diệp Lạc vẫy tay với hắn, thuận tiện giúp hắn múc một bát cháo.
– Mau đến ăn đi, ăn xong chúng ta lập tức khởi hành đi về.
Cháo gạo non hầm vừa phải, hương thơm nức mũi, Quân Hoằng hớp mấy ngụm, gật đầu khen,
Ngon
Ngẩng đầu nhìn nàng.
– Sao ngươi không ăn?
– Ta ăn rồi, chờ ngươi ăn xong chúng ta lập tức lên đường.
Quân Hoằng cũng không nói nữa, vùi đầu húp hết bát cháo.
Vi Kỳ từ ngoài cửa đi vào, oán hận đặt một bao lớn lên trên bàn, nói với Diệp Lạc nói.
– Chỉ giỏi nịnh bợ lấy lòng.
– Mua cái gì vậy? – Quân Hoằng ngạc nhiên hỏi.
– Là đồ ăn. – Diệp Lạc vỗ vỗ túi to, hiển nhiên là rất vừa lòng.
Hai hàng lông mày Vi Kỳ tức thì dựng thẳng đứng.
– Diệp Tri, ngươi muốn ăn thì tự đi mà mua.
– Yên tâm. – Diệp Lạc cười cười.
– Tuyệt đối không cướp phần đồ ăn của ngươi. Đúng không, điện hạ? – Những lời cuối cùng là nói với Quân Hoằng.
Quân Hoằng hỏi nàng.
– Muốn mua thêm đồ ăn không?
– Không cần, ngươi chia một phần của ngươi cho ta là được.
Vi Kỳ đứng bật dậy, lại bị ánh mắt cảnh cáo của Quân Hoằng ép ngồi xuống, hắn hiện tại vô cùng xác định, Diệp Tri là chuyên môn lấy việc chọc tức hắn làm niềm vui.
Hừ! Chỉ ỷ vào Thái tử bảo hộ hắn mà thôi, Vi Kỳ oán hận nghiến răng nghiến lợi.
Thấy Vi Kỳ tức giận mà không thể phát tác, tâm tình phiền chán suốt một đêm của Diệp Lạc rốt cục cũng được thả lỏng đôi chút.
Ba người vừa đi đến cổng thành, chợt phát hiện ra có điểm dị thường.
Bình thường cổng thành người đến người đi tấp nập, giờ lại im lặng tới mức kì quái, hai bên sườn cổng thành binh lính xếp thành hàng, người người mặc khôi giáp, trường thương đại đao hiên ngang trong nắng sớm, có một loại cảm giác lạnh lẽo mà xơ xác tiêu điều.
Quân Hoằng dừng bước, Vi Kỳ rút kiếm che trước người hắn.
Diệp Lạc nhìn bốn phía, Diệp Tam cùng Diệp Cửu từ trong đám đông đã lặng yên không một tiếng động vây lại đây, thủ hộ ở hai bên và phía sau Diệp Lạc.
Trên tường thành, Ninh Triển Thư đứng từ xa nhìn bọn họ, Thừa tướng Bao Ninh xoay người hỏi.
– Hoàng Thượng, việc này phải chăng rất mạo hiểm? Dù sao mọi người đều biết thái tử Sùng Hưng đang ở kinh thành nước ta, vạn nhất xảy ra chuyện…?
Ninh Triển Thư cười khẽ một tiếng.
– Phải dựa vào biểu hiện lúc này của Quân Hoằng, trẫm mới có thể có đủ lý do vì hắn mà trở mặt cùng Lễ thân vương.
- Diệp Tri, xem ra Ninh Triển Thư muốn nhìn xem ta có đáng giá để hắn mạo hiểm hay không? – Quân Hoằng nhíu mày.
- Thị vệ, cung tiên thử, hừ, thật đúng là một trận đấu lớn.
Diệp Lạc xoa xoa cái trán.
- Thật không muốn chơi trò này với hắn!
Nàng cần về nhà nhanh chóng, nàng đã nói cho ca ca là nhất định trong vòng mười lăm ngày sẽ trở về, vì thế nàng rất không muốn ở lại đây lãng phí thời gian vào mấy chuyện vô vị.
- Diệp Tri, ngươi mang theo điện hạ lao ra ngoài đi, ta sẽ chặn lại phía sau. - Vi Kỳ làm tư thế đón địch, quát về phía nàng.
- Chặn lại phía sau? Một mình ngươi chặn được sao? – Diệp Lạc chán ghét nhìn hắn.
- Với thân hình này của ngươi, có dùng cả người che cho điện hạ nhà ngươi, cũng chỉ chắn được phía sau, mà không chắn được phía trước.
-Ngươi! – Vi Kỳ tức giận đến đỏ bừng mặt.
- Vậy ngươi đến chắn phía trước.
- Thật xin lỗi, ta không trung tâm được như ngươi, ta còn chưa muốn chết!
Quân Hoằng cảm thấy có chút đau đầu.
- Vi Kỳ, câm miệng!
Vi Kỳ ngậm miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt để giết người.
Quân Hoằng nhìn về phía Diệp Lạc.
- Ninh Triển Thư hẳn chỉ là muốn thử, hắn không có lá gan giữa ban ngày ban mặt lấy mạng ta.
- Hừ! Lòng dạ Quân vương sâu không lường được, ai biết rõ! – Diệp Lạc thản nhiên đáp lại một câu. Sau đó, nàng vung tay lên, một tiếng bắn phụt lên trời, khoảng trời gần cổng thành nở rộ muôn vàn màu sắc rực rỡ của pháo hoa.
Gần như cùng một lúc, từ phía hoàng cung truyền đến mấy tiếng nổ, ngay sau đó, ánh lửa bùng lên, tiếp đó là tiếng người huyên náo ồn ào.
- Sao lại thế này? - Ninh Triển Thư đứng dậy.
- Người đâu, mau đi xem đã xảy ra chuyện gì? – Bao Ninh quát, sau đó quay lại, trán rịn mồ hôi, cúi đầu nói.
- Khởi bẩm Hoàng Thượng, hình như là trong hoàng cung bị châm lửa.
- Châm lửa? – Ánh mắt đáp xuống nơi Diệp Tri đang đứng dưới thành, nàng như thế đã phát hiện thấy ánh mắt của hắn, tầm mắt chuyển về phía này, sau đó, vẫy vẫy tay từ phía xa.
Ánh mắt Ninh Triển Thư ngưng tụ lại, nhanh chóng xoay người đi xuống dưới thành.
- Hoàng thượng, ngài định đi đâu?
- Đến đưa tiễn Quân thái tử.
Quân Hoằng lạnh lùng nhìn Ninh Triển Thư đến gần.
- Không biết hành động này của Hoàng Thượng là có dụng ý gì?
- Không có gì dụng ý gì, Thái tử đừng hiểu lầm, trẫm chỉ là muốn đến tiễn đưa thái tử.
Ánh mắt của Quân Hoằng đảo qua đội quân thị vệ phía sau hắn.
- Hình thức tiễn đưa của quý quốc đúng là rất đặc biệt.
Ninh Triển Thư cũng không để ý, phất tay, một thị vệ dắt tới ba con ngựa, màu lông sáng sủa mượt mà, cơ thể tuyệt đẹp, vừa nhìn là biết một ngày chúng có thể chạy ngàn dặm.
Đi theo phía sau ba con ngựa là ba người nữ tử có dung nhan tinh xảo, đôi mắt như làn thu thủy, yểu điệu đưa tình.
Hắn lớn tiếng cười nói.
- Thái tử, đây là lễ vật trẫm đưa cho ba vị, tặng ngựa tiễn anh hùng, trên đường đi đương nhiên không thể thiếu mỹ nhân làm bạn.
Quân Hoằng mím chặt môi, hơn nửa ngày, mới nói một câu.
- Ngựa lưu lại, người không thể nhận.
- Thế nào, thái tử không thấy vừa mắt? Không biết thái tử thích dạng mỹ nhân gì, trẫm lập tức an tài người đi tìm. Tuy không đủ để lập phi lập thiếp nhưng trên đường mệt nhọc có người làm ấm giường giải sầu cũng không tệ.
- Nặng! - Quân Hoằng kiệm lời như giữ vàng.
- Nặng? - Ninh Triển Thư hiển nhiên nghe không hiểu.
- Hai người cưỡi một con ngựa, ngựa chạy không nhanh! - Quân Hoằng lộ ta vẻ mặt chán ghét.
- Đã vô dụng, còn liên lụy người khác.
Ninh Triển Thư ho khụ một tiếng, nhìn sang phía Diệp Lạc, vừa định mở miệng, đã bị Diệp Lạc xua tay ngăn lại.
-Ta lại càng không cần, mang nữ nhân về nhà, Thanh Nguyệt sẽ phạt ta quỳ trên bàn tính, có khi còn bị bỏ đói.
Lời này vừa nói ra, không chỉ Ninh Triển Thư biến đổi sắc mặt hết hồng lại xanh, sững sờ tại chỗ, ngay cả Quân Hoằng cũng phải quay đầu sang nhìn nàng.
Vi Kỳ đứng tại chỗ, trong làng dâng lên một sự thông cảm vô hạn, thầm nghĩ Diệp thị lang đáng thương như vậy, sự chán ghét khi xưa cũng giảm đi vài phần.
Mà Diệp Tam, Diệp Cửu đứng phía sau có lỗ tai rất thính, đương nhiên cũng nghe rõ mồn một, vội vàng cúi đầu che dấu ý cười trên mặt.
Diệp Lạc không có thời gian, cũng không có tâm tình tiếp tục dây dưa ở chỗ này, nàng chỉ về phía sau.
- Hoàng Thượng, ngài còn không mau hồi cung nhìn xem sao? Trận hoả hoạn này hình như không nhỏ!
Ninh Triển Thư liếc nàng một cái.
-Diệp thị lang dường như rất có hiểu biết đối với trận hoả hoạn.
Diệp Lạc thở một hơi thật dài.
- Nhìn đám cháy lớn thế kia, không biết cũng không được.
Trong lúc nói chuyện, đã có người phi ngựa như bay đến đây, xoay người nhảy xuống ngựa, sau đó chạy nhanh tới bên người Ninh Triển Thư, thì thầm vài câu vào tai hắn, sắc mặt Ninh Triển Thư lập tức thay đổi, nhìn thẳng vào Quân Hoằng chất vấn.
- Quân Hoằng, ngươi có ý gì?
- Có ý gì là có ý gì? – Quân Hoằng không hiểu ra sao.
- Hoàng Thượng, ngài muốn ở đây truy cứu ai làm, hay là muốn trở về cứu cung điện tràn ngập nguy cơ của ngài? - Diệp Lạc ở bên cạnh bạn lạnh lùng hỏi một câu.
- Là ngươi? – Ánh mắt Ninh Triển Thư sắc nhọn như dao, hàm chứa một sự uy áp dày đặc.
Diệp Lạc cười lạnh nhạt.
- Loài chó bị ép buộc quá mức cũng phải nhảy tường, huống chi là người?
Ninh Triển Thư giận dữ tới bật cười.
- Diệp Tri thật can đảm!
- Ta nói rồi, ta nếu có thể mang điện hạ nhà ta rời khỏi Hoa Gian quốc, đương nhiên cũng có thể đưa hắn rời khỏi Dực quốc một cách an toàn.
Ninh Triển Thư xoay người lên ngựa, lúc gần đi đã bỏ lại một câu.
- Diệp Tri, nếu có một ngày người muốn đến Dực quốc, ngoài vị trí của trẫm ra, những vị trí khác tùy ngươi tuyển chọn.
Hai mắt Diệp Lạc lóe sáng.
- Hoàng Thượng, ngài phải nhớ lời của ngài ngày hôm nay.
-Ha ha, Diệp Tri, trẫm chờ mong một ngày như vậy.
- Ngươi thực sự đốt hoàng cung Dực quốc – Quân Hoằng cuối cùng đã nghe ra ý này.
Diệp Lạc một tay kéo hắn, một tay lôi Vi Kỳ đi ra cổng thành.
- Nếu Ninh Triển Thư không tâm huyết dâng trào mà đến cản đường chúng ta, hoàng cung của hắn đương nhiên sẽ không phát hoả.
- Diệp Tri, vì sao vừa rồi người nhắc Ninh Triển Thư nhớ rõ lời hắn đã nói. – Quân Hoằng quay đầu nhìn về phía nàng.
Diệp Lạc vung roi ngựa, con ngựa lập tức xông ra ngoài, cùng lúc đó, loáng thoáng truyền đến thanh ân của nàng trong tiếng gió.
- Bởi vì có lẽ sẽ có một ngày, Sùng Hưng vương triều không còn là nơi chốn để ta dung thân.
Hai chân Quân Hoằng kẹp chặt mình ngựa, con ngựa phi lên như gió, vất vả một hồi đuổi theo Diệp Lạc, hắn đè đầu ngựa lại, khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng lên, trên trán rịn đầy mồ hôi.
- Diệp Tri, ngươi có ý gì, ngươi nói cho rõ ràng.
Diệp Lạc thả chậm tốc độ của ngựa, nhìn vào mắt hắn.
- Điện hạ, ngươi đã nói, Ninh Triển Thư không chấp nhận được một Lễ thân vương, ngài về sau cũng là quân vương, sao có thể chấp nhận được ta?
- Ta sao lại không chấp nhận được ngươi?
Diệp Lạc nhìn thần sắc lo lắng trên mặt hắn, bỗng nhiên nở nụ cười.
- Điện lạ, lòng dạ quân vương luôn thay đổi.
- Ta sẽ không thay đổi.
Diệp Lạc lắc đầu, đẩy tay hắn ra.
- Về nói sau, hiện tại thì chạy .
- Diệp Tri người không tin ta!
Không phải không tin, mà là không dám tin, lòng người luôn luôn thay đổi, huống chi là quân vương.
- Ta sẽ không thay đổi! – Quân Hoằng lớn tiếng hô.