Chương 64: Luận võ kén rể [ hai ]


Số từ: 3801
Edit: Lam Sắc
Nguồn: taodo1992.wordpress.com, joanmia.wordpress.com
Không biết là do danh khí Diệp phủ lớn, hay do Diệp Lạc quá chói mắt, dù sao thì đến giữa trưa trên lôi đài cũng không có chút yên tĩnh nào.
Diệp Lạc xem mà buồn ngủ, ca ca thật sự muốn gả nàng cho người như vậy hả? Nghiêng đầu nhìn Diệp Tri, vẻ mặt huynh ấy thản nhiên nhìn phía trước, không chút hoang mang. Diệp Lạc thở dài, thật không biết trong lòng ca ca nghĩ cái gì nữa?

Aiz!
Nàng huých Phong Gian Ảnh.

Làm sao thế?
Phong Gian Ảnh cúi lưng nhìn nàng.
Diệp Lạc vỗ bụng:
Đi mua cho ta cái bánh nướng đi.


Hả?
Vẻ mặt Phong Gian Ảnh như gặp nạn:
Không cần đâu, tiểu thư, tướng ăn của ngươi rất chướng tai gai mắt, tiếc cho bộ dạng hôm nay của ngươi.


Đi đi, đừng xen vào, đi mua cho ta, ta đói rồi.

Phong Gian Ảnh nhìn ngó giữa sân, cuối cùng vẫn lo lắng, vẫy tay cho một thị vệ đi tới.
Diệp Lạc nhìn hắn:
Bọn họ làm sao đi nhanh bằng ngươi được, tới nơi thì người ta bán hết rồi.

Phong Gian Ảnh trấn an vỗ vai nàng:
Yên tâm, biết ngươi thích ăn bánh nướng, đại công tử đã sai người đi mua rồi, bây giờ đi lấy thôi. Ta cũng không thể đi được, nếu không nhỡ ngươi bị một người qua đường Giáp cưới mất thì làm sao bây giờ?

Diệp Lạc không nói gì:
Phong Gian, người có thể thắng được ta, thì cũng có thể thắng được ngươi.


Cũng không nhất định, thuật nghiệp có loại chuyên tấn công, nói không chừng vừa hay ta lại là khắc tinh thì sao.
Dù sao hắn cũng tuyệt đối không đi, hắn phải trông chừng công tử.
Mặt trời dần dần lặn về phía tây, tâm Diệp Tri cũng chìm xuống một chút một.

Đại công tử.
Tang Du vội vàng lên đài, đưa cho hắn một phong thư:
Vừa rồi Toàn thúc đã từ Dực quốc về.

Diệp Tri mở ra, nhìn nhanh một lần, sắc mặt dần dần chìm xuống, lúc lâu sau, hắn nhắm mắt lại.

Đại công tử?
Tang Du có chút lo lắng, nhỏ giọng gọi.
Diệp Tri lắc đầu, thật lâu sau đó, hắn mới mở mắt ra, nhìn về phía muội muội của hắn đang lo lắng nhìn hắn, miễn cưỡng nở nụ cười, rồi quay đầu nói với Tang Du:
Để Giản Phàm lên đài đi.

Tang Du hiểu được, gật đầu, im lặng rời đi.
Diệp Tri ngồi ở đó, cảm thấy ngực lạnh run, giống như không còn chút sức lực nào.
Trong thư của Diệp Toàn nói rất rõ ràng, sau khi bọn họ dẫn Ninh Triển Thư tới núi Tùng Ô, thì trợ giúp người của Phong Phi Tự truyền tin tức ra ngoài. Còn Phong Phi Tự, quả thật là quay về giữa chừng.
Từ góc độ của nam nhân, hắn hiểu lựa chọn của Phong Phi Tự, hơn nữa còn kính nể trong lòng. Nhưng, hắn không chỉ là một nam nhân, hắn còn là ca ca của Diệp Lạc.
Nay Phong Phi Tự có thể vì một biến cố trong nước mà tạm thời buông tay Lạc Lạc. Ai dám cam đoan là sau này hắn sẽ không vì Hoa Gian quốc mà vĩnh viễn bỏ qua Lạc Lạc?
Một nam nhân không thể bảo về người mình yêu, có thể sẽ trở thành một vị anh hùng vĩ đại. Nhưng vĩnh viễn sẽ không phải người có thể xứng đôi với muội muội trong lòng hắn.
Hắn đã cho Phong Phi Tự cơ hội rồi, nhưng hắn lại buông tay.
Tay Diệp Tri dần dần nắm chặt lại, giống như đã không còn nhiều sức sống:
Diệp Nhất.

Diệp Nhất nhìn thấy mồ hôi trên trán hắn, vội vàng ngồi xuống, đỡ thân thể lung lay sắp đổ của hắn.

Để Diệp Nhị đứng bên cạnh, ngăn cản tầm nhìn của Lạc Lạc.
Diệp Tri nói một cách cố sức.
Diệp Nhất ra hiệu một cái, Diệp Nhị, Diệp Tam liền đứng ở bên phải Diệp Tri, vừa vặn ngăn cản tầm mắt Diệp Lạc.
Diệp Tri miễn cưỡng trợn mắt, hắn nghĩ, đây là việc cuối cùng hắn có thể làm vì Diệp Lạc.
Diệp Lạc vốn có chút lo lắng cho thân thể của ca ca, nhưng thấy bọn Diệp Nhất ở bên cạnh, thì cũng thả lỏng một ít. Vừa mới định thở ra một hơi, chợt nghe thấy Phong Gian Ảnh sợ hãi kêu:
Không phải chứ, Giản Phàm à?

Diệp Lạc định thần lại, cũng có chút dở khóc dở cười, quả nhiên là Giản Phàm lên đài, tat cầm loan đao, trông rất có khuôn có dạng.
Phong Gian Ảnh chậc lưỡi:
Tiểu thư, hóa ra Giản Phàm không chỉ học y thuật.

Diệp Lạc liếc trắng mắt:
Đó là đương nhiên, Giản Phàm nhà chúng ta là y võ song tu đấy.

Phong Gian Ảnh nhìn mà lắc đầu:
Người này nhanh hơn mọi khi, trông thật thuận mắt, đúng là Giản Phàm mà. Ta nói đại công tử định làm gì thế, còn không bằng trực tiếp cho thị vệ trong phủ lên tỷ thí, còn nhiều sự lựa chọn hơn.


Đúng vậy
Diệp Lạc dào dạt đắc ý:
Sớm muộn cũng tuyển tới người trong phủ.


Cũng không hẳn đâu.
Phong Gian Ảnh chỉ ra phía xa.
Diệp Lạc nhìn ra phía hắn chỉ, vẻ mặt khẽ biến, người nhảy lên đài chính là Vô Nhai.

Hắn tới làm gì nhỉ?
Phong Gian Ảnh rất nghi hoặc:
Cho dù muốn tới, cũng không phải là hắn chứ?

Diệp Lạc cũng nghĩ tới, nhìn về phía Diệp Tri, bất đắc dĩ lại bị Diệp Nhị, Diệp Tam chặn tầm mắt, không nhìn tới vẻ mặt của ca ca. Một suy nghĩ chậm rãi mọc lên, không phải là ca ca định nhân cơ hội này mà quang minh chính đại gả nàng cho sư huynh chứ?
Tuy võ công của Giản Phàm không tệ, nhưng dù sao hắn cũng lấy y làm chủ, đánh với Vô Nhai không đến năm mươi chiêu liền bại.
Mắt thấy mũi kiếm đã chĩa đến ngực Giản Phàm, lại ngừng lại. Vô Nhai cười với hắn, thu kiếm lại:
Thật có lỗi, đã đắc tội rồi.

Giản Phàm cũng rất có phong độ, suýt nữa bị người một kiếm xuyên thủng tim mà sắc mặt không thay đổi, còn cười tủm tỉm trả lời:
Ta biết ngươi không dám đâm mà.
Hắn cười rất có thâm ý:
Chủ tử ngươi không tới, ngươi tới là muốn quấy rối?

Vô Nhai lắc đầu:
Ta sẽ giải thích với tiểu thư.

Giản Phàm cười cười:
Giải thích à? Chủ tử nhà ngươi đúng là quý nhân mà!
Hắn vỗ vỗ quần áo, đi xuống.
Vô Nhai cầm kiếm, nhìn xuống dưới đài.
Nhưng kiếm pháp kia của hắn, xác thực đủ để ngạo thị quần hùng, một trận sợ hãi than thở qua đi, không còn ai nhảy ra.
Vô Nhai đang muốn quay sang phía Diệp Lạc, đột nhiên có một người nhảy lên:
Kiếm pháp của huynh đài thật tốt, Diệp mỗ cũng muốn thử một chút.

Diệp Lạc mở to hai mắt nhìn, Tinh Dương đến xem náo nhiệt à?

Một cây cân?
Phong Gian Ảnh cũng cúi đầu kì quái kêu lên.
Người đến chính là Diệp Tinh Dương dùng thế lực quét sạch các thế lực khác trong nước bị Quân Hoằng triệu về kinh.
Hắn không biết hai vị chủ tử nhà mình chơi trò gì, nhưng hắn tuyệt đối không để tiểu thư bị thị vệ của Hoa Gian quốc cưới mất.

Diệp tướng quân kìa.
Vi Kỳ ở trên trà lâu đang xem không rời mắt, cũng kêu lên.
Quân Hoằng cũng quay đầu theo, thấy hai người trên đài thì ngẩn người.
Vi Kỳ nhìn một lát, bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp:
Hoàng Thượng, người kia là Vô Nhai, là thị vệ của Phong Phi Tự.


Chính là Vô Nhai mà Diệp Tri bảo thích hắn hả?


Đúng vậy, là hắn.
Vi Kỳ có chút kích động:
Hắn sao có thể vừa thích ca ca, vừa thích muội muội được?

Quân Hoằng hừ một tiếng, sắc mặt không tốt.
Vi Kỳ nhìn một lát, bỗng nhiên bừng tỉnh:
A, ta biết rồi, chắc chắn là hắn thích ca ca, nhưng vì thế tục nên buông tay. Lại thấy muội muội giống ca ca, nên muốn cưới về thay thế ca ca.


Nông cạn.
Quân Hoằng bình luận một câu, chỉ dùng dung mạo là có thể thay thế sao, như vậy thì sao có thể là thích thật lòng được? Ai cũng sẽ già đi, nếu sau này già đi, dung nhan không còn nữa, có phải sẽ không thích nữa không?
Nghĩ như vậy, lần đầu tiên giương mắt nhìn người trên đài.
Vì thân thể Diệp Tri không tốt, nên ngồi ở sau màn. Người Quân Hoằng nhìn, đương nhiên là muội muội Diệp Tri đã gả cho nông phu còn sinh vài đứa nhỏ trong truyền thuyết.
Vừa nhìn, bỗng ngây ngẩn cả người, nhưng vì khoảng cách nhất định, nên cũng không quá rõ ràng. Hắn nhìn hồi lâu, mới hỏi:
Vi Kỳ, ngươi có thấy muội muội Diệp Tri rất giống hắn không?


Đương nhiên là giống rồi, nghe nói bọn họ là song bào thai mà.
Vi Kỳ không chút để ý mà trả lời.

Vậy à!
Quân Hoằng lại nhìn thêm vài lần, bộ dạng của nàng đúng là rất giống Diệp Tri, nhất là khuôn mặt kia, điểm duy nhất không giống là lưng vai có vẻ gầy hơn, dù sao cũng là nữ tử, nên gầy hơn Diệp Tri cũng đúng thôi:
Quả nhiên là huynh muội, ngay cả thần thái cũng rất giống, trách không được…….

Trách không được cái gì hắn không nói, nhưng sự chán ghét đối với Vô Nhai đã giảm đi phân nửa. Không trách người bình thường nông cạn, hai huynh muội họ quả thật rất giống, dung mạo, thần thái đều giống mười phần mười.
Mà hắn, hắn đương nhiên không phải người bình thường, cho nên hắn cố gắng không nhìn Diệp Lạc nữa, mà chuyển tầm mắt sang Diệp Tinh Dương đang đối chiến trên đài:
Chẳng lẽ Diệp Tinh Dương có ý với muội muội Diệp Tri?

Xem cao thủ đối trận, tất nhiên là cơ hội khó có được, Vi Kỳ đang nhiệt huyết sôi trào xem, thuận miệng đáp:
Dù sao Diệp tướng quân còn chưa thành thân, bộ dạng muội muội Diệp đại nhân lại dễ nhìn như vậy, cưới về cũng không thiệt.

Giống Diệp Tri đương nhiên là dễ nhìn rồi, nhưng mà, Quân Hoằng hừ một tiếng:
Ta ghét đồ màu đỏ.

Trên lôi đài, Diệp Tinh Dương và Vô Nhai đã đấu bốn mươi năm mươi hiệp, hai người đều dùng kiếm, công lực đều thâm hậu, kinh nghiệm phong phú, hơn nữa lại có rất nhiều chiêu thức, còn có chỗ tương tự, cho nên vẫn chưa phân cao thấp.
Diệp Lạc xem chuyên chú một hồi, đột nhiên hỏi một câu:
Phong Gian, ngươi nói xem bọn họ ai sẽ thắng?

Phong Gian Ảnh ngưng thần nhìn chốc lát, chậm rãi lắc đầu:
Không dễ kết luận.

Diệp Lạc cười cười:
Kỳ thật ta cũng không biết.

Nếu luận võ công, Vô Nhai được cho là đứng đầu tám thân vệ, một thân võ nghệ của hắn đều do Phong Phi Tự tự mình dạy dỗ, hơn nữa hắn ở Thương Vụ Môn nhiều năm, tu vi cũng thắng tiến rất nhiều. Kiếm pháp của Diệp Tinh Dương là do Diệp Lạc dạy dỗ, còn có Diệp Tri chỉ điểm, tự mình khổ luyện mà thành. Tuy hắn không có hoàn cảnh tốt để luyện võ giống Vô Nhai, nhưng tâm tư hắn đơn thuần, tính cách cứng cỏi, luyện tập hai mươi năm như một, chưa bao giờ gián đoạn, cho nên võ nghệ cực cao.
Do đó, kiếm pháp của hai người, mặc dù đều có phong cách riêng, nhưng lại có chỗ tương tự, nên nhất thời thật sự không phân thắng bại.
Mắt thấy mặt trời dần dần ngả về phía tây, Diệp Lạc rút ngọc trên đầu, bắn ra:
Đinh

Đinh
hai tiếng, trúng vào kiếm của hai người, sau đó rơi xuống.
Diệp Lạc đứng dậy, nhìn Vô Nhai:
Hôm nay dựng lôi đài kén rể, nói được hiểu được, là phải có ý với ta, mới có thể lên đài, ngươi, có ý với ta sao?

Vô Nhai bình tĩnh nhìn nàng nửa ngày, rũ mắt xuống:
Ta thay chủ tử đến cầu cưới.

Diệp Lạc hơi hơi cong khóe môi:
Nếu không phải ngươi có ý, như vậy mời xuống đài đi.


Tiểu thư!
Vô Nhai kêu vừa nhanh vừa vội, trong mắt đều là ý cầu xin.
Diệp Lạc không để ý đến:
Đi xuống.

Vô Nhai không động, Diệp Lạc nhìn hắn, thở dài:
Đi xuống đi.

Vô Nhai lắc đầu:
Tiểu thư?
Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hắn không biết, nên nói cái gì.
Diệp Lạc lại như đã hiểu tất cả, trên mặt nàng có ý cười nhợt nhạt:
Cám ơn ngươi, nhưng là không phải chuyện gì cũng có thể thay thế, ta không muốn mọi chuyện bi ai hơn, mời ngươi đi xuống đi.

Tay Vô Nhai nắm kiếm run run, đầu ngón tay trắng bệch, lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn không động:
Xin lỗi, tiểu thư, ta không thể xuống.

Tiểu thư, tuyệt đối không thể giao ngươi cho người khác, tuyệt đối không thể.
Mặt trời rốt cục chìm hẳn về phía tây, ngay cả chút ánh nắng cuối cùng cũng tắt.
Theo tia nắng cuối cùng biến mất, Diệp Tri cũng ngã xuống, hai mắt nhắm lại.

Công tử!


Ca!
Một tiếng kêu sắc bén, bóng hồng như điện, bắn về phía Diệp Tri.

Ca ca!
Diệp Lạc nhìn Diệp Tri nhắm chặt hai mắt, khủng hoảng như trời đất sụp xuống:
Ca ca, đừng làm muội sợ.

Phong Gian Ảnh và Giản Phàm đã chạy tới, hai người bắt mạch xong, vẻ mặt trầm trọng nhìn nhau, rồi một người đỡ Diệp Lạc đậy, người còn lại ôm Diệp Tri vội vàng đi vào phủ.

Hoàng Thượng!
Vi Kỳ cũng hết hồn nhảy theo Quân Hoằng từ lầu hai xuống, nhưng Quân Hoằng không nghe thấy, chạy như điên đến Diệp phủ.
Tên ngu ngốc kia, hắn đã bảo hắn phải chú ý nghỉ ngơi, kết quả hắn lại chọn giữa trời nắng để làm trò luận võ kén rể kia, hắn muốn chọn ai làm muội phu, chẳng lẽ còn có người dám cự tuyệt à?

Vi Kỳ, gọi thái y.
Hắn còn không quên quay đầu ra lệnh, tuy biết Giản Phàm y thuật bất phàm, nhưng thêm một người thì vẫn tốt hơn.
Nhưng mới đi đến cửa, hắn đã bị người ngăn cản:
Cút ngay, ai dám ngăn cản Trẫm hả?
Hắn đẩy thị vệ ra muốn đi vào trong.
Tang Du vội vàng tới, vừa thấy hắn, lập tức quỳ rạp xuống đất, hốc mắt đỏ bừng, vẻ mặt bi thương:
Công tử phát bệnh, Giản Phàm đang trị liệu, bất luận ai cũng không thể làm phiền, xin Hoàng Thượng quay lại, thủ hạ Diệp phủ vô cùng cảm kích.

Quân Hoằng sắc mặt thay đổi:
Hắn sao rồi?

Tang Du lắc đầu:
Còn chưa biết.


Ngươi yên tâm, trẫm không vào quấy rầy trị liệu, trẫm chờ ở đại sảnh, có kết quả thì phải lập tức thông báo.

Tang Du vội vàng đón hắn và Vi Kỳ đi vào, lại an bài Diệp Thập Tứ, Thập Ngũ ở đại sảnh, rồi vội vàng rời đi.
Một lát sau, Phong Gian Ảnh bưng một cái bát lớn vào, hắn còn không kịp mở miệng, Quân Hoằng đã tự mình xắn tay áo lên, không nói hai lời cắt cổ tay.

Hoàng Thượng!
Vi Kỳ ngăn cản không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn dòng máu đỏ tươi kia, rất nhanh đã đầy một chén.

Đủ chưa?
Quân Hoằng hỏi.

Tốt lắm.
Giọng Phong Gian Ảnh khàn khàn, tay băng bó cho Quân Hoằng cũng run run, sau đó vội vàng đi mất.
Nhìn vậy tim Quân Hoằng càng bất an hơn:
Vi Kỳ, hắn sẽ không sao chứ?


Không sao đâu, ngày thường khí sắc Diệp Tri vẫn rất tốt. Hoàng Thượng, người không cần lo lắng.
Vi Kỳ vội vàng an ủi Hoàng Thượng phiền chán không ngừng đứng lên lại ngồi xuống.
Không sao? Không sao thì Phong Gian Ảnh luôn cợt nhả lại thất tha thất thểu sao? Quân Hoằng thật sự đứng ngồi không yên, luôn nhìn ngó xung quanh.
Mà sau khi có máu Quân Hoằng đưa tới, Diệp Tri cũng tỉnh lại.

Diệp đại ca!
Phó Thanh Nguyệt nắm tay hắn thật chặt, vừa thấy hắn mở mắt ra, vội vàng lau nước mắt.
Mà Diệp Lạc, nắm tay kia của Diệp Tri đã sớm không nói nên lời, chỉ dùng đôi mắt không hề chớp nhìn hắn.
Diệp Tri thở ra một hơi, nói với Giản Phàm và Phong Gian Ảnh nói:
Các ngươi, đi ra ngoài đi.


Công tử?
Trong mắt Giản Phàm ngấn lệ, muốn nói lại thôi.
Diệp Tri miễn cưỡng cười cười:
Ta có việc muốn nói với Lạc Lạc.

Phong Gian Ảnh nhắm mắt lại, kéo Giản Phàm rời đi, đoạn thời gian cuối cùng này, để lại cho bọn họ đi.

Thanh Nguyệt, xin lỗi, sau này một mình nàng phải nuôi đứa nhỏ rồi.
Diệp Tri nhìn Phó Thanh Nguyệt, vô cùng quyến luyến.
Phó Thanh Nguyệt cắn môi dưới, rất lâu sau, mới đủ sức để cười, gật đầu:
Diệp đại ca, chàng yên tâm.

Diệp Tri hơi gật đầu, mới chuyển sang Diệp Lạc:
Lạc Lạc.

Diệp Lạc dùng sức lắc đầu, nàng không muốn nghe, nghe xong, ca ca sẽ đi mất. Nhưng trong thời khắc như vậy, nàng làm sao có thể cự tuyệt không nghe chứ?

Lạc Lạc, đồng ý với ca ca một việc, được không?

Nước mắt của Diệp Lạc, rốt cục cũng rơi xuống:
Được, ca ca nói cái gì, Lạc Lạc đều nghe.


Buông Phong Phi Tự đi, trong lòng hắn, chứa giang sơn, chứa thiên hạ, tất cả đều nặng hơn muội. Muội buông hắn, không chỉ là không ở cùng hắn, mà còn cả trong lòng nữa, cũng phải buông hoàn toàn.

Môi Diệp Lạc run run, khóc không thành tiếng.

Đồng ý với ca ca, bây giờ không ở cùng hắn, sau này, muội cũng không ở cùng hắn.
Hắn rất hiểu Lạc Lạc. Người như Phong Phi Tự, chỉ cần một ngày Hoa Gian quốc không ngã, trong tâm hắn vĩnh viễn là giang sơn Hoa Gian quốc. Còn Lạc Lạc là một người không thể bỏ mặc quốc gia, bắt nàng trơ mắt nhìn quốc gia đình trệ, cho dù không nhúng tay, cũng không thể yên tâm thoải mái đi theo Phong Phi Tự.
Việc rối rắm như vậy, hắn không muốn Lạc Lạc của hắn gặp phải. Huống chi nếu hai nước phân tranh, ai biết Phong Phi Tự đứng trước đại nghĩa, sẽ gây thương tổn cho Lạc Lạc thế nào?
Hắn muốn Lạc Lạc đồng ý buông tay, đó là muốn tuyệt đường hy vọng của muội ấy. Chỉ có chặt đứt hoàn toàn ý niệm nói lại tiền duyên với Phong Phi Tự, thì nàng mới có thể chân chính cho người khác cơ hội tiếp cận.

Lạc Lạc, đồng ý với huynh đi.


Dạ, ca ca, muội đồng ý.
Đau lòng tột đỉnh, nhưng Diệp Lạc vẫn phải hứa hẹn.
Diệp Tri hơi hơi cong khóe môi:
Còn có, Lạc Lạc, hôm nay huynh đi, thì có thể giải thoát cho muội khỏi sự trói buộc. Nếu muội muốn trở về làm Diệp Lạc, thì trực tiếp đem tin tức huynh đã chết công khai, sẽ không còn ai áp đặt thứ gì muội không thích cho muội nữa. Nếu, muội vẫn muốn dùng thân phận nam tử làm việc, vậy thì, muội vẫn có thể tiếp tục Diệp Tri của muội. Lạc Lạc, ca ca muốn từ nay về sau, không còn ai là gánh nặng của muội, trách nhiệm của muội nữa. Muội muốn làm cái gì, cũng có thể làm.


Ca ca, huynh chưa bao giờ là gánh nặng của muội. Ca ca, muội làm tất cả, đều là vì muội thích, muội cảm thấy có giá trị. Tiên hoàng sớm đã để lại di chỉ cho muội, muội tùy lúc đều có thể rời đi. Ca ca, đây là lựa chọn của muội, không phải vì huynh.

Diệp Tri gật đầu, nở nụ cười:
Vậy là tốt rồi, huynh an tâm rồi.

Hai tay của hắn nắm chặt tay hai nữ tử hắn yêu thương nhất trên thế gian này, bao nhiêu lưu luyến, bao nhiêu yêu thương nhưng hắn làm sao đấu tranh được với cái chết.

Ca ca!
Diệp Lạc dùng sức lắc đầu, đừng đi, đừng đi, trong đáy lòng nàng hô từng tiếng một.
Ca ca, đừng đi, đừng bỏ lại một mình Lạc Lạc.
Diệp Tri cố gắng mở to hai mắt, hắn đã cảm nhận được linh hồn rút ra. Nhưng hắn luyến tiếc đi, bỏ lại kiều thê, ấu muội, hắn làm sao có thể an tâm?
Nhìn khuôn mặt ca ca vì thống khổ mà động, Diệp Lạc chậm rãi vươn tay ra, xoa mặt hắn, dùng sức nặn ra một nụ cười, nước mắt lại lăn từ trong mắt ra, một viên lại một viên rơi xuống ngực Diệp Tri:
Ca ca, muội sẽ chăm sóc tẩu tử và bảo bối trong bụng tẩu tử, muội cũng sẽ tự chăm sóc mình, chúng ta sẽ sống tốt. Ca ca, muội cam đoan.
Nàng cắn môi, cuối cùng vẫn nói ra câu nói kia:
Ca ca, huynh yên tâm lên đường!

Diệp Tri bình tĩnh nhìn nàng, nửa ngày, chậm rãi nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt.

Diệp đại ca!
Phó Thanh Nguyệt gào khóc thành tiếng, tiến lên.
Mà Diệp Lạc, trượt từ trên giường xuống, nhắm hai mắt lại.
Ca ca, đừng đi.
Gia gia đi rồi, ca ca đi rồi, trên thế giới này, cuối cùng chỉ còn một mình nàng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi.